Tranh Đoạt Quyền Năng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Phân cấp siêu phàm
“Năng lực này thực sự quá đáng sợ. Nếu cháu sở hữu nó, cháu sẽ không bao giờ dám sử dụng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hãy làm cho nó biến mất khỏi ánh nhìn.”
Lão Long gõ thêm hai tiếng nữa, và hình ảnh bắt đầu cử động. Mỗi động tác của nó đều phản chiếu lại một cách chính xác những hành động trước đây của chủ nhân, như thể đang tái hiện một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ.
Trạng Vĩ Hải vẻ mặt lẫn lộn giữa nửa hiểu nửa mờ hồ. Cậu mang theo nghi hoặc hỏi lại:
“Nhưng, ông ơi, việc sử dụng nó có khiến ta mất đi rất nhiều sức lực à?”
“Những kẻ này đã ẩn mình trong bóng tối quá lâu, không ngờ rằng hôm nay chúng ta lại có thể tóm được gót chân của chúng” Đàm Thị Nga cười nhạo.
Trong khi ba người đang trò chuyện, bóng ảo ảnh kia đã thay đổi hướng và lướt ra khỏi tòa nhà. Nguyễn Xuân Cường nhắc nhở lão Long:
“Tổ trưởng của chúng ta, chính là người thuộc tầng lớp cao quý ấy” Lão Long ám chỉ, liếc Nguyễn Xuân Cường.
“Hôm nay chúng tôi chỉ xác định vị trí mà thôi. Khi đến lúc hành động tổng lực, chúng tôi sẽ cần đến sức mạnh của cậu.”
Lạc Tiên Minh gật đầu hiểu ý, sau đó quay về phía Trạng Vĩ Hải và nói:
“Hơn hết, ta đã chạm vào giới hạn cánh cửa Giả Tưởng rồi, nên mặt nguyền rủa sẽ mạnh hơn ban đầu là bình thường”
Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, Nguyễn Xuân Cường mở mắt, ánh nhìn đầy quan tâm và sâu lắng hướng về lão Long:
Anh ta bày tỏ khích lệ:
"Tại bậc thấp nhất, vị trí khởi đầu tất cả, danh hiệu Siêu Phàm được ban cho những người mới, những ai vừa bắt đầu khám phá khả năng siêu phàm. Kế đến, những người mạnh mẽ hơn, họ sở hữu sức mạnh chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng, được gọi là Giả Tưởng."
Nỗi mệt nhọc bắt đầu nhuộm đen tâm trí anh, cùng với cơn buồn ngủ kéo dài. Anh dắt lấy tay cậu bé, rảo bước khỏi đống hạt cát, trong đầu vang lên lời hứa với bản thân về một giấc ngủ ngon lành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão Long gật đầu đồng ý. Ông ta vung cây gậy của mình một cái, và thân ảo ảnh kia bỗng chốc trở nên mờ ảo, như thể đã hòa mình vào không khí xung quanh, nhưng trong mắt của họ, nó vẫn còn đó.
"Trong thế giới siêu nhiên này, sức mạnh mỗi kẻ siêu phàm không phải là đồng đều. Để phân định rõ ràng, những tồn tại cổ xưa, những người tiên phong trong việc sử dụng sức mạnh, đã xây dựng nên một hệ thống phân cấp."
“Bản chất nguyền rủa của nó không chỉ đoạt mất sức lực, mà còn c·ướp đi ngẫu nhiên những mảnh nhỏ ký ức quý giá trong cuộc đời ta.”
"Khi cánh cửa huyền bí mở ra, ban tặng cho ta năng lực siêu việt, đó chính là lúc ta bước vào thế giới siêu nhiên, nơi những bậc thầy của quyền năng an trú."
“Đây trọng trách của tôi mà” Lão Long đáp lại, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt mệt mỏi.
Sau đó, cậu bé lấy lại bình tĩnh, tiếp tục hỏi Lão Long:
Ba người rời đi, và ánh sáng bên trong tòa nhà bỗng chốc tắt lịm, trả lại không gian cho màn đêm tĩnh lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cháu không biết sao? Cũng đúng, cháu là người mới mà, không nắm rõ kiến thức thần bí là bình thường” Lão Long nhận ra sự thiếu hiểu biết của cậu bé và không ngần ngại chậm rãi giải đáp:
Chương 10: Phân cấp siêu phàm
Ở một góc khuất không xa, Lạc Tiên Minh đứng đó, im lặng như bóng dáng của thời gian, lắng nghe từ đầu tới cuối cuộc đối thoại giữa hai.
Ngay lập tức, một hình ảnh hiện lên bên cạnh lão. Khác với ban đầu, hình ảnh này trở nên sắc nét đến không ngờ, dần dần biến hóa như thể là một con người thực sự, từ trang phục đến hình thể. Chỉ có đôi mắt không có hồn là lộ ra sự khác biệt, khiến người đứng cạnh cũng khó lòng phân biệt được giữa ảo ảnh và sự thật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng, tổ trưởng, chị và ông Long hãy cẩn thận nhé. Em sẽ về trước” Trạng Vĩ Hải cung kính chào mọi người rồi nhanh chóng tiến về phía Lạc Tiên Minh.
“Đi thôi, Hải.”
Anh đẩy những suy tư sang một bên, dịch chuyển ánh mắt qua Nguyễn Xuân Cường, người đang ngồi khoanh chân, mắt nhắm nghiền, như đang hòa mình vào không gian tĩnh lặng.
“Thật à ông?” Trạng Vĩ Hải kinh ngạc, đôi mắt tròn xoe, thầm nói:
Nguyễn Xuân Cường ra lệnh:
“Quyền năng càng lớn, đánh đổi càng nhiều, đó là quy luật của vũ trụ mà” Lão Long cười khẩy, tiếp tục nói:
“Lão Long, ngài cảm thấy thế nào, đã sẵn sàng tiếp tục chưa?”
Đàm Thị Nga với bước chân nhanh nhẹn, tiến đến bên Lão Long, đưa cho ông một chai nước suối trong veo từ túi da bên hông. Nguyễn Xuân Cường, với ánh mắt đầy ưu tư, theo sát phía sau.
Qua lời kể của lão Long, Lạc Tiên Minh mới sực tỉnh nhận ra rằng, vị tổ trưởng của mình này đáng sợ hơn bản thân nghĩ.
“Cái này ta rõ, chính đội trưởng cũng không biết. Bởi tầng lớp bọn ta không có cơ hội tiếp xúc tới. Nhưng ta phỏng đoán là có, hơn nữa cực kỳ khủng bố.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hãy coi nó như một bài tập khởi động” Lão Long ẩn ý nói.
“Tôi đã hồi phục khá nhiều, thưa đội trưởng” Lão Long đáp, tay nắm chặt cây gậy, vừa chống đỡ vừa nhận sự hỗ trợ từ cậu bé Trạng Vĩ Hải, từ từ đứng dậy.
“Hãy cẩn thận, tôi về trước” Lạc Tiên Minh gửi lời chúc.
“Chị Nga, hãy lái xe chở lão Long theo sau, và cố gắng duy trì năng lực, tôi sẽ tự dẫn dắt nó một mình.”
“Còn cấp bậc cao hơn không ông? Có, thì nó có tên gọi là gì ạ?”
"Và ở một tầng cao hơn, nơi sức mạnh cá nhân được thăng hoa, biến đổi không ngừng, khiến người ta phải liên tưởng như chỉ xuất hiện trong các câu truyện cổ tích lưu truyền ở dân gian. Cuối cùng, họ được tôn vinh thành tồn tại Truyền Thuyết."
“Đúng là như vậy, nhưng chỉ là một phần mà thôi.” Lão chậm rãi giải thích:
Cậu bé Trạng Vĩ Hải không khỏi kh·iếp sợ, dưới bản năng nhìn lại người tổ trưởng, ánh mắt hiện rõ kính sợ và sùng bái.
Cậu bé Trạng Vĩ Hải nhặt lên chiếc trượng gỗ, đặt nó cẩn thận bên cạnh Lão Long, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và kính trọng:
Lão Long ra hiệu cho cậu bé lùi lại một chút, sau đó hít một hơi thật sâu để ổn định tinh thần. Lão tập trung toàn bộ ý chí vào đầu gậy, và gõ mạnh ba tiếng vang dội xuống nền nhà.
Anh ta tiếp nhận và tiêu hóa tri thức mới mẻ với tốc độ chóng mặt, trong lòng dấy lên những con sóng xúc cảm dữ dội, không thể kìm nén.
“Đây là lần đầu tiên trong đời, cháu được chứng kiến một phép màu huyền bí và kỳ diệu đến thế.”
“Minh, nhiệm vụ của cậu bây giờ là đưa Hải về nhà an toàn. Chúng tôi sẽ tiếp tục nhiệm vụ tìm kiếm nơi ẩn náu của tổ chức Ma Thần.”
Nguyễn Xuân Cường đứng dậy, lắc đầu từ tốn:
Lão Long lắc đầu, vuốt bộ râu trả lời:
“Tổ trưởng không cần tôi hỗ trợ sao?” Lạc Tiên Minh hỏi.
“Ông đã làm rất tốt, hãy nghỉ ngơi chút đi. Chúng ta sẽ còn cần đến sức mạnh của ông lần nữa.”
“Cánh cửa Giả Tưởng là sao ạ?”
Trạng Vĩ Hải tỏ ra hụt hẫng, nhưng trong ánh mắt cậu, một tia sáng kiên định bừng lên. Trong lòng cậu, lòng khát khao và sự hứng thú đang dâng trào, thôi thúc cậu phải trưởng thành và khám phá những bí mật của thế giới siêu nhiên.
“Đêm nay sẽ là một đêm dài ha.”
Nguyễn Xuân Cường gật đầu nhẹ nhàng, sau đó chuyển sự chú ý vào Lạc Tiên Minh và nói:
Truyền Thuyết? Sức mạnh huyền bí này, liệu có thể ban cho người sở hữu những khả năng vô biên? Lạc Tiên Minh tự hỏi trong trí tưởng tượng phong phú của mình.
Trông hình bóng hai người khuất khỏi tầm mắt, Nguyễn Xuân Cường nhìn về hai người Đàm Thị Nga và lão Long.
Thì ra, sự thật không hề đơn giản như mình từng tưởng tượng. Cứ cho rằng việc sở hữu sức mạnh kỳ diệu này sẽ đưa mình tiến một bước lớn tới đỉnh cao của loài người... Lạc Tiên Minh thầm cảm thán về sự tự tin thái quá trước đây của bản thân mình.
Anh ta thở một hơi dài và nói:
Sau khi quan sát một lúc, lão Long quay lại phía Nguyễn Xuân Cường và khẳng định:
“Tuân lệnh” Đàm Thị Nga và lão Long đồng thanh trả lời.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.