Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Hoàn
Hoàn.
“Hắn ném nó đi. Lúc ấy, hắn mới xác định được lòng mình."
"Người mà vị thê tử ấy trốn tránh, từ đầu đến cuối, chưa từng là thư sinh."
"Người khác nói hai người họ là chủ – tớ. Nhưng thư sinh chưa từng tin lời người khác. Hắn muốn tận mắt nhìn cách họ đối xử với nhau ra sao. Vì thế mới viện cớ kém cỏi để đến ở nhờ trong nhà của thê tử.”
Có vài lời, ta chưa từng nói với hắn.
Đó là điều mà cả hai chưa từng nói ra, nhưng cùng ngầm hiểu.
Có hắn trong triều đình là phúc của thiên hạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm ấy trong cơn gió tuyết, người cùng ta dìu nhau bước đi, cũng từng khiến lòng ta rung động.
Ta hít sâu một hơi, quay đầu lại nói với hắn:
Đó là câu trả lời duy nhất ta có thể cho hắn.
Lăng Diễn đứng phía sau ta:
“Còn thê tử mà hắn đã tìm bao lâu nay, khi thấy hắn, phản ứng đầu tiên lại là cúi đầu tránh đi."
“Nhưng hắn vẫn chưa thể đi tìm. Vì hắn biết, nếu hắn hấp tấp xuất hiện, sẽ chỉ mang đến nguy hiểm cho nàng. Vả lại trong lòng hắn cũng có do dự, sợ rằng nàng thật sự rời đi là vì không còn muốn ở bên hắn nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta ngơ ngác nhìn chiếc xe ngựa khuất xa dần.
"Chờ đến khi thi đỗ công danh, hắn muốn tổ chức lại một hôn lễ thật long trọng cho phu nhân, cho nàng sự tôn nghiêm, để từ nay không phải chịu khổ nữa.”
Yết hầu hắn khẽ chuyển động, cúi mắt nhìn ta: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm ngày sau, khâm sai lên đường rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thê tử không muốn nhận, lúc ấy cũng chẳng phải thời điểm tốt để nhận lại nhau. Thư sinh còn phải vội đến bờ sông ngăn đê vỡ. Kết quả, hắn lại tận mắt thấy thê tử mang cơm cho kẻ khác, còn đưa cả khăn tay."
"Bằng hữu ấy nói nữ tử ấy khiến người ta có cảm giác quen thuộc lạ thường. Vẽ ra chân dung nàng, thư sinh mới bừng tỉnh, thê tử hắn chưa c·h·ế·t. Chỉ là, nàng giỏi trốn chạy quá."
"Thư sinh đã hạ quyết tâm. Hắn sẽ không để thê tử của mình phải chịu khổ thêm chút nào. Nhưng hắn quên mất rằng thê tử của hắn vốn đã đủ thông tuệ, kiên cường.”
“Càng điều thêm nhiều người đi tìm tung tích của nàng. Nhưng lại đến muộn một bước. Tiệm thêu đã đổi chủ. Chủ cũ c.h.ế.t trong tay đám sơn tặc."
Một lúc sau, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.
Chương 14: Hoàn
“Nhưng khi công thành danh toại trở về làng, phu nhân của hắn đã bặt vô âm tín. Tựa như giọt nước rơi vào biển cả, không còn chút dấu vết."
"Suy đoán đó là sai, phải không, phu nhân?"
25
"Thánh thượng muốn nâng đỡ người mới để cân bằng thế cục triều đình, thư sinh là quân cờ tốt nhất để đưa ra dùng."
“Hắn liều mạng trèo cao, càng lên cao, càng nhiều hiểm nguy. Mỗi bước đi đều phải lưu lại dấu vết m.á.u tanh.”
"Giữa lúc triều chính rối ren, thương đoàn đưa tin phụ thân thư sinh gặp chuyện qua đời. Mẫu thân hắn khóc suốt ngày đêm. Thư sinh rất mệt, rất cô độc… rất nhớ phu nhân của mình. Hắn nghĩ nếu nàng còn ở bên cạnh, lòng hắn ắt sẽ vững vàng hơn."
"Thư sinh khi ấy, nói không còn hy vọng cũng chẳng quá lời. Đau thấu tim gan, hắn chỉ nghĩ đến việc báo thù cho thê tử. Hắn muốn trút ra nỗi nghẹn trong lòng, nhưng thốt ra chỉ là một ngụm m.á.u nghẹn uất.”
Ta đáp khẽ một tiếng, không quay đầu nhìn hắn.
"Hắn tìm lại toàn bộ của hồi môn mà nàng từng mang theo khi xuất giá, mất rất nhiều thời gian để tra từng món một, lần theo từng người đã chuyển tay vật ấy, tốn rất nhiều thời gian mới tra được nơi cuối cùng.”
Lăng Diễn khẽ rút một hơi thở, dường như đang kìm nén điều gì.
Ta khựng lại một chút, rồi tiếp tục bước ra ngoài.
Ánh mắt ấy vẫn dừng lại nơi bóng lưng ta.
“Lúc đang bố trí dẹp loạn sơn tặc, có bằng hữu cũ đến thăm, bảo nơi này thổ phỉ hung hãn, không thể chậm trễ. Còn nhắc rằng, không lâu sau khi đến đây, hắn từng cứu một nữ tử." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lăng Diễn là một vị quan tốt.
"Nữ tử từng đính hôn với hắn không cam lòng, đến mức tự hủy thanh danh để ép phải gả cho hắn, cuối cùng hắn đưa nàng vào am ni cô, phụ thân nàng — kẻ từng lạnh nhạt với phu nhân hắn — cũng bị tra xét mà vào ngục."
Ngay lần đầu tiên gặp lại, Lăng Diễn đã nhận ra ta.
Hắn trầm mặc rất lâu. Trong sự yên lặng ấy, ta cảm thấy nghẹt thở đến khó chịu.
“Cũng trên đường đi ấy, hắn mới nhận ra thê tử đang cố tình tránh hắn. Lần nào cũng đến chậm một bước.”
Còn ta, là một ngọn cỏ dại, sinh trưởng giữa đất trời cũng là một điều tốt đẹp.
"Từ nay trở đi, có thể yên tâm rồi. Không ai dám hại nàng nữa. Không cần phải trốn tránh, nàng có thể làm điều mình muốn."
Mấy chữ cuối kia, dường như là hắn nghiến răng mà nói ra.
Bách tính hai bên đường tiễn đưa.
"Dẹp loạn sơn tặc và tìm người, tìm người còn khó hơn. Đầu mối lần lượt gián đoạn, mà thư sinh không thể nán lại. Sau khi diệt phỉ, hắn còn phải tiếp tục tuần du.”
“Chỉ cần một mảnh đất, nàng có thể tự do sinh trưởng. Nếu bị trói buộc bởi hắn, hay bất cứ kẻ nào đều là thiệt thòi đối với nàng."
“Sau trăm phương nghìn kế thử lòng, cuối cùng hắn xác nhận, thê tử của hắn, trong lòng chưa từng có hắn."
"Tìm người gần như tuyệt vọng, thì bất chợt, hắn thoáng thấy một nữ tử rất giống nàng. Chỉ một ánh mắt, thư sinh đã nhận ra thê tử của hắn, dù đã thay đổi rất nhiều."
Lăng Diễn nhìn ta, khoé môi nhẹ nhếch:
Ta cúi đầu: "Phần còn lại không cần nói nữa."
Ta trầm mặc hồi lâu.
"Thư sinh hoảng loạn một thời gian. Hắn thuê người tìm, không thấy. Càng không tìm thấy, hắn càng nghĩ: nếu bản thân có quyền thế hơn, có thể tìm được nàng ở nhiều nơi hơn nữa.”
“Hắn không rõ bản thân sai ở đâu, mà khiến nàng phải ghét hắn đến vậy. Rõ ràng trước lúc hắn lên kinh ứng thí, nàng còn đồng ý sẽ chờ hắn quay về."
"Cũng chính trong lúc tra hỏi ấy, hắn mới biết, trước khi gả vào phủ của hắn, nàng đã chịu bao nhiêu khổ sở. Điều may mắn duy nhất là hắn biết, nàng ra đi là do bị ép buộc. Hắn mới có đủ dũng khí, dâng tấu thỉnh mệnh đi tuần du phương Nam.”
Lăng Diễn lại nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.