Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Chương 11

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Chương 11


"Nơi này rất tốt, không phải nơi ở đơn sơ. Ta sẽ tự lo cho sự an toàn của mình, cô nương không cần lo lắng."

"Tiểu thư, trời thế này người đừng ra ngoài nữa."

"Vân nương?"

Vị đại ca kia nói với ta:

Lăng Diễn nhìn ta chằm chằm, như thể đã thấu suốt tất cả, dừng lại một chút, rồi gọi ta:

Những cơn mưa kéo dài mấy ngày qua khiến đê trở nên rệu rã, nhưng nhờ gia cố kịp thời, hẳn sẽ không lặp lại cảnh tượng thê thảm năm xưa.

Ta không kìm được bật cười.

Hắn nhận lấy khăn, đôi mắt sáng rỡ nhìn ta: "Tiểu thư còn cần ta, ta chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện."

"Ngươi đi cả đêm không về, ta lo lắng, chẳng biết phủ nha có lo cơm nước cho các ngươi không. Đây, ta mang ít đồ ăn, ăn đi rồi hẵng làm."

Lăng Diễn tìm ta suốt bao lâu, thế mà khi ta đứng ngay trước mặt hắn, hắn lại chẳng nhận ra.

Sắp xếp quan viên vào nhà dân, là ai nghĩ ra chủ ý hoang đường ấy?

Trên đó, vài vị quan đang bàn bạc điều gì đó, không ai liếc về phía ta.

Mẫu thân nói: "Chắc là Hạ Sinh về rồi, con ra mở cửa đi."

Lời nhắc nhở ấy khiến ta sững người, buột miệng thốt lên: "Không được."

Những nam nhân khỏe mạnh đều buộc dây thừng ngang hông, đầu dây còn lại cố định trên bờ, đang đắp bao cát lên đê.

"Lời đồn ta chưa từng tin, càng không để tâm, chỉ dựa theo mắt thấy tai nghe, thuận theo lòng mình mà phán đoán. Về phần nam nữ khác biệt, trong phòng này ngoài cô nương và lệnh đường ra còn có một nam nhân tên Hạ Sinh, giữa hai người chẳng phải phu thê, phải không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẫu thân đi thu dọn phòng khách, ta cúi đầu rót trà cho hắn.

Dưới ánh mắt của hắn, ta nói năng cũng trở nên khó khăn: "Lăng đại nhân." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngẩng đầu lên, liền chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.

Ta gật đầu với hắn, che dù quay người rời đi.

Đi được một đoạn, ta ngoái đầu nhìn về phía bục chỉ huy.

Quan sai nói: "Vị đại nhân này sẽ ở nhà các người vài hôm."

"Chậc, sao lại vô lý thế, thời điểm đặc biệt mà."

Ta cố gắng áp chế dòng suy nghĩ hỗn loạn, quay sang vị quan sai kia:

Hạ Sinh nhận lấy hộp thức ăn, cười nói:

"Cô nương là Vân nương phải không? Khách phòng của nha môn bị mưa làm dột, không thể ở được nữa, đại nhân được sắp xếp tới các hộ dân tạm trú. Vị này là Lăng đại nhân."

Hắn nhẫn nại, từ tốn đáp lại từng lời ta nói.

Tim ta lập tức đập loạn không ngừng.

Sớm biết hắn không nhận ra ta, thì ta cần gì phải phí công trốn đông trốn tây đến vậy.

Hôm nay mưa vẫn lớn, dù ta có che dù, váy áo cũng ướt sũng.

Ta đứng cách xa một chút, từ xa nhìn lại, những vị quan vừa ở đường núi lúc nãy đã đứng trên bục cao chỉ huy.

Ta gật đầu như người mất hồn, đổi hướng bước đi.

Ta đè nén cảm xúc, quay về nhà một chuyến, lấy ít lương khô rồi đi về phía bờ đê.

19

Có người hét lớn về phía ta.

Mẫu thân từ trong bếp bước ra: "Chuyện gì thế, sao mãi không thấy động tĩnh gì?"

Lăng Diễn nhìn ta: "Ta chẳng phải thân thể cap quý gì, ở được nhà dân."

Trong *huyện chí nơi này có ghi lại chuyện đại hồng thủy từng xảy ra.

Một quan sai từ bục cao bước tới xua đuổi:

"Họ có dựng chòi nấu cháo, bọn ta làm công, mỗi người còn được năm lượng bạc."

"Này! Cô nương kia, đừng đứng ở đó, nguy hiểm lắm, mau tránh ra!"

Mừng thì có, mà chẳng hẳn là mừng.

"Vân nương, cô đừng dây dưa nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nước lớn từng cuốn trôi đê điều.

Ta nhìn hắn.

Từ đầu đến cuối, chỉ nhìn ta đúng một lần.

(*huyện chí: Sách ghi chép do quan lại biên soạn để ghi chép toàn diện về một huyện)

Đám người đều nhìn về phía ta.

Hắn đưa tay quệt nước mưa trên mặt, ta liền lấy khăn tay ra đưa hắn.

"Cô nương còn có điều gì băn khoăn sao?"

"Mấy người trẻ khỏe thì bị điều tới đắp đê rồi, cô nương đến đó tìm thử đi, nhưng phải cẩn thận, nước sông chảy xiết lắm, đứng gần coi chừng bị cuốn mất."

"Cô nương thu xếp một phòng cho Lăng đại nhân, tuyệt đối không được sơ suất."

Mặt vị quan sai đó sầm lại, như thể ta là kẻ không biết điều.

Chương 11: Chương 11

Lăng Diễn không nói một lời, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi ta.

Chắc chỉ là ảo giác của ta thôi.

Bị bao nhiêu ánh nhìn vây quanh, ta chỉ cảm thấy áp lực đè nặng.

Ta rửa tay, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Về nhà mình còn gõ cửa làm gì..."

"Đại nhân là thân thể cao quý, sao có thể ở lại chốn nghèo nàn này? Không an toàn. Hơn nữa, nam nữ khác biệt, nếu truyền ra ngoài e là không tiện."

Đến nơi quả đúng như lời người kia nói, nước sông cuộn trào, đứng bên bờ cũng có thể bị cuốn đi.

Sau khi đường núi được khai thông, mọi người nơi đây dần dần rời đi, vừa đi vừa đ.ấ.m lưng xoa eo mỏi nhừ.

Tối đến, ta nôn nao không yên, cùng mẫu thân vào bếp gói bánh bao.

Biết bao ruộng đồng, thôn làng bị nhấn chìm, thương vong vô số, nạn đói, bệnh dịch, tử vong lại dẫn đến ôn dịch lan tràn.

"Chỗ này không phải nơi nói chuyện, cô nương mau rời đi, mưa lớn thêm lát nữa khó quay về đấy."

Hắn đã nhận ra ta rồi sao?

Ta nhíu mày: "Việc nguy hiểm như vậy, bọn họ trả bạc là phải."

Ta vô thức đưa tay sờ mặt mình, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc khó diễn tả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳng lẽ khách đ**m đều đã hết chỗ?

Dưới sự dẫn dắt của quan lại trong phủ nha, hắn lên xe ngựa.

Hạ Sinh cũng khuyên: "Đúng đấy, tiểu thư, người nên về thôi."

Có người lên tiếng:

Cánh tay hắn để trần, đã đầy những vết xước lớn nhỏ.

Mẫu thân sững sờ, rồi đi đến kéo ta sang một bên, mời Lăng Diễn vào nhà.

"Trong nhà không thiếu năm lượng ấy. Đắp đê là việc tốt, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của ngươi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mưa nặng hạt hơn, quan sai bên ngoài thúc giục:

Ta đảo mắt qua từng người, rồi dời tầm nhìn tìm bóng Hạ Sinh.

Ta đưa lương khô cho hắn:

Hạ Sinh nghe thấy tiếng gọi, liền bước qua sông, tới trước mặt ta.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Chương 11