Tổng Tài Ngược Kiều Thê - Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Là hắn ngộ nhận
Đến chung cư, Từ Hoa Kiều nhờ người mang Nam Môn Thần lên căn hộ sang trọng.
- “Két.”
“Thiếu gia?!” Lúc này Thiệu Phong chạy đến lo lắng, hướng mắt về xe riêng đã mở cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nam Môn Thần… Rốt cuộc em có gì không bằng An Ngôn hả?”
Lần đầu Nam Môn Thần bị An Ngôn vòi tiền, hắn đã cho người xử lý nốt bà mẹ kế của nàng. Không một nữ nhân nào được phép sai khiến hắn.
Nam Môn Thần nhận ra Từ Hoa Kiều đang khóc, hắn thả ả ra, ngã lưng xuống nệm, lạnh giọng:
Nam Môn Thần lướt qua Từ Hoa Kiều, vào phòng tắm được một lúc trở ra thay âu phục chỉnh tề.
“Tại sao anh hại mẹ tôi?”
Trên xe Nam Môn Thần tự vai Từ Hoa Kiều từ từ khép đôi mi.
Mẹ kế của An Ngôn ví như một con đĩa hút máu, hắn có thể bao nuôi nữ nhân vì tiền hắn không thiếu, nhưng không có nghĩa sẽ chăm dưỡng loại phụ nữ mưu mô, đối với hắn rắn độc muốn nuôi thì phải rút hết độc của nó, không khéo có ngày lại c·h·ế·t vì vết cắn nó.
Mưa to ướt nhẹp khiến áo sơ mi trắng ôm lấy thân thể lạnh run của Nam Môn Thần, nơi rét lạnh nhất lại là trong lòng hắn, bấy lâu hắn ngộ nhận tình cảm của nàng dành cho mình, nhớ lại lúc hắn bị thương An Ngôn lo lắng, chăm từng bữa ăn, giặc từng bộ quần áo, hoá ra đó chỉ là nghĩa vụ làm vợ.
Mặc Tử Hiên khụy người nhặt bức hình lên xem, lật phía sau, thấy dòng chữ “'Nam Môn Thần yêu An Ngôn”" anh giật mình.
Nam Môn Thần nhìn Từ Hoa Kiều nhưng hình ảnh lại là An Ngôn.
“An tiểu thư, cô không sao chứ?”
Dứt lời, hắn phất tay xe chạy, Thiệu Phong muốn hỏi rõ nhưng không kịp…
Một chiếc xe Bugatti màu đen lau đến chỉ cách 1 cm nữa là mui xe chạm vào cặp chân anh vệ sĩ.
An Ngôn theo sự hộ tông của anh ta ra xe, vì nàng nhận ra người đàn ông này chính là anh vệ sĩ bí ẩn đêm qua đưa mình về, nàng muốn hỏi rõ một số chuyện đêm qua (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuộc họp kéo dài 2 tiếng vắt kiệt sức lực của Nam Môn Thần, hắn trở về phòng tổng, bước vào phòng thì giật mình, nhìn An Ngôn đang ngồi ở sofa.
An Ngôn ấm ức rời khỏi, xuống sảng dưới thì chạm mặt Từ Hoa Kiều.
“Nam Môn Thần…?!”
An Ngôn quay vào phòng, không thấy Nam Môn Thần đâu? Bất giác nhìn xuống sàn là bức ảnh chụp 3 người, gồm Mặc Tử Hiên thời mặn nồng với An Ngôn, Nam Môn Thần đứng bên cạnh Mặc Tử Hiên nhưng ánh mắt si tình hướng về An Ngôn, thời gian chụp lúc cả ba là sinh viên.
An Ngôn bắt gặp phản ứng kì lạ của Mặc Tử Hiên, vươn tay chụp lấy bức ảnh, nhưng Mặc Tử Hiên giấu vội đi, cười gượng gạo:
An Ngôn ôm cổ ho sặc sụa.
Mặc Tử Hiên dù đã dùng áo khoát quấn quanh che mặt, Nam Môn Thần cũng dùi mặt vào người anh nhưng vẫn bị Hàn Hạo nhận ra, khi họ vào xe Hàn Hạo ở ngoài liếc một cái rồi rời đi.
“Anh muốn yên tĩnh… Em cứ ngoan ngoan ở vị trí tình nhân… Chuyện thai giả, anh đã bỏ qua… Đừng trách vấn anh!”
Bao nhiêu ấm ức Từ Hoa Kiều cũng trút ra rồi.
“Rất thù! Có tôi thì không có cô!” Từ Hoa Kiều giở thói tiểu nhân, vươn tay dùng bộ móng vuốt muốn cào rách mặt An Ngôn, may mà một bàn tay đã siết chặt cổ tay ả, giữ trên không trung.
“Thiếu gia… Có gì từ từ nói.” Thiệu Phong bước vào thấy vội gỡ tay Nam Môn Thần.
Nam Môn Thần cười mỉa mai, vừa chỉnh cà vạt vừa ngỗi xuống đối diện.
Ngoài trời vẫn nổi sấm chớp, An Ngôn theo bản chạy xuống sân.
Mặc Tử Hiên lo lắng đối phương uống tới cháy cuốn họng, nên can ngăn, nhưng muộn đã màng nam nhân mơ màng quên lối về, bất đáp dĩ bế hắn ra xe, hàng nghìn con mắt nhìn ái mộ đam mỹ có, chê vay đồng tính cũng đầy, căn bản mọi người chưa có cái nhìn khách quan về tình yêu đồng giới.
Xe đang chạy thì thắng đột ngột, An Ngôn va đầu vào bắng ghế trước, phản ứng nhìn ra là một đám người mặc âu phục đen, mang kính râm, tầm 200 người, và họ đang tiến gần đến mình, nàng hoảng hốt.
Nam Môn Thần ngoảnh lại nhìn An Ngôn một cái rồi tiếp tục bước ra đường, cổng lớn cũng chầm chậm khép lại, ngăn cách đôi vợ chồng, trong lòng mỗi người suy nghĩ.
“Em ăn đi!”
Nam Môn Thần cởi áo vest muốn che cho nàng theo bản năng con tim, nhưng ngoảnh lại đã thấy An Ngôn đứng trong chiếc ô to của Mặc Tử Hiên vừa bật, chiếc áo trên tay hắn được nới lỏng rơi xuống sân cỏ ướt sủng.
An Ngôn không biết trong cõi lòng hắn tan nát, không đủ sức để chứng kiến vợ và người yêu cũ cạnh nhau, cũng chẳng còn tâm trí để nói lời đai nghiến, và không còn sức lực để đánh Mặc Tử Hiên.
…
Kể lại…
Thiệu Phong cũng lái xe đến đậu đợi dưới cung cư, hắn lên xe hướng thẳng công ty.
Đó là lý do Nam Môn Thần tựa vai Mặc Tử Hiên say giấc cho đến khi về đế nhà… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi ác thế đấy! Đâu phải thư sinh nho nhã như tên Mặc Tử Hiên!!!” Cô ngã vào lòng hắn lần nữa… thì chẳng những em trai c·h·ế·t, mà tôi đào cả mộ cha cô lên đấy!"
Tiếng gió thét gào kèm sấm chớp, đột ngột nước trút xuống khung cảnh biệt thự ảm đạm trong đêm tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không cần!” Nam Môn Thần ôm chặt Từ Hoa Kiều, run rẫy nói: “An Ngôn em đừng đi!”
“Anh có cần phải như thế không?” Từ Hoa Kiều khóc nấc cúi người đỡ Nam Môn Thần di chuyển ngược hướng An Ngôn.
“Mẹ sao? Thế để tôi cho người ném nốt bài vị của cha cô ra đường!”
An Ngôn nghĩ Nam Môn Thần đang phát sốt, lại say rượu, bỗng bên ngoài nổ sấm chớp, nàng hoảng hồn bịt tay, Mặc Tử Hiên nhanh chóng choàng vai che chở nàng.
“Từ Hoa Kiều! cô có mối thù gì với tôi hả?” An Ngôn ép Từ Hoa Kiều vào tường, đôi mắt chứa đựng phẫn nộ.
Cảnh tượng An Ngôn trong vòng tay Mặc Tử Hiên quay lưng đi, khiến Nam Môn Thần đau lòng hơn.
“Ha! Tới thẳng công ty đòi em trai sao?”
Hắn biết An Ngôn từ bé, nàng sinh ra trong một gia đình gia giáo, có một người cha mẫu mực, nên không có gì là khi An Ngôn công dung ngôn hạnh.
“Hại…?” Nam Môn Thiên thoáng giật mình.
Người đàn ông cung kính trước An Ngôn, cả hai lướt quá Từ Hoa Kiều.
Từ Hoa Kiều không vui khi Nam Môn Thần xem mình là thế thân của ả tiểu thư sa cơ thất thế đó, đôi môi khẽ mím chặt.
Nam Môn Thần bị nàng quát mắng, bỗng nhớ đến hôm qua nàng trong vòng tay Mặc Tử Hiên, hắn tức giận bóp cổ nàng nâng lên, gằng giọng:
An Ngôn nhanh chóng lau khỏi xe, nhìn kính xe kia hạ dần xuống, lộ mái tóc rất quen, dần xuống tới khuôn mặt, nàng thản thốt lùi bước.
An Ngôn vội giữ khoảng cách, dù gì nàng cũng là nữ nhân đã kết hôn, đây là phòng của chồng, càng không thể trái luân thường đạo lý.
“An Ngôn… Chắc anh ta cần yên tĩnh, em lên nghĩ ngơi đi!” Mặc Tử Hiên không muốn An Ngôn tiếp xúc với Nam Môn Thần lúc này, cũng không muốn nàng bị Nam Môn Thần nặng lời gây tổn thương.
Đến sáng Từ Hoa Kiều dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Nam Môn Thần thức giấc khi ánh nắng ban mai rọi vào ô cửa.
Mấy tiếng trước Nam Môn Thần không tìm được An Ngôn, nên lôi Mặc Tử Hiên vào quán rượu dốc tửu, trong căn phòng vip bày trí khá nhiều rượu vang, không gian chỉ có hai nam nhân.
Từ Hoa Kiều dìu hắn lên taxi.
“Anh thay đồ đi, bữa sáng em chuẩn bị rồi!”
“Chúng ta đi tìm Nam Môn Thần…!”
“Anh là đồ độc ác!”
An Ngôn đưa những bước ảnh mẹ cô ở khu nhà ổ chuột, còn bị đánh bầm dập. Những bức ảnh này là thuộc hạ gửi cho hắn báo cáo nhiệm vụ hắn giao.
Thoát khỏi…? An Ngôn chưa hiểu người này tốt hay xấu, nhưng muốn cô rời khỏi Nam Môn Thần, lẽ nào là kẻ thủ của Nam Môn Thần.
“Ai da! Lại biết mò tới đây cơ đấy! Muốn câu dẫn thêm đàn ông à?”
Nam Môn Thần vun quay về ghế tổng tiếp tục công việc.
Lúc này hắn ngã quỵ trên nền nước mưa, trên đầu đã ngưng trút nước sao?! Hắn ngẩn lên là một chiếc ô to, trước mắt là Từ Hoa Kiều, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
Mặc Tử Hiên thoáng buồn trước cử chỉ xa cách của nàng, nghĩ đến dòng chữ Nam Môn Thần ghi sau bức ảnh kia, nhanh chóng hình ảnh 3 người cũng bị nhàu nát trong tay anh.
“An tiểu thư, có cần tôi giúp người thoát khỏi Nam Môn Thần.”
Mặc Tử Hiên rót tràn ly, Nam Môn Thần chẳng màng mà dốc cạn, anh chả khác nào người hầu rượu.
Anh vệ sĩ cũng nhanh chóng bước xuống xe ứng phó.
Nếu không có mối thù g·i·ế·t cha nàng, thì liệu nàng sẽ có chút tình cảm với hắn không? Hay vốn dĩ trước giờ An Ngôn chỉ yêu Mặc Tử Hiên?
Nam Môn Thần nhìn An Ngôn vô tư bên Mặc Tử Hiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh là ai?” Từ Hoa Kiều nhìn một nam nhân âu phục đen, mang kính râm, người này cô chưa từng gặp qua bao giờ.
“Bảo vệ cô ấy!”
Từ Hoa Kiều bước vào đặt bộ âu phục đã ủi phẳng, hình ảnh này làm Nam Môn Thần nhớ đến An Ngôn.
“Anh uống thuốc đi! Để em gọi bác sỹ.”
Chương 39: Là hắn ngộ nhận
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.