Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Tiểu Tịnh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 153
Con ngươi u lục của Hách Liên Tuyệt đảo qua, cuối cùng dừng lại trên người Uất Sâm Dạ, ánh mắt này không thể nghi ngờ là hắn làm phiền Trình Mộ Thanh!
“Được” Hùng Dực Thiên vừa nói xong, Hách Liên Tuyệt nuốt một ngụm xuống
“A –” Hùng Dực Thiên kêu ra tiếng thảm
“Chờ chút” Trình Mộ Thanh nói, nhìn Hách Liên Tuyệt” Tuyệt, giao cho cảnh sát xử lý đi, người như vậy g**t ch*t chỉ tự làm ô uế tay của mình thôi”
“Nhưng ông ta bắt cốc em, phải trả giá thật lớn” Nói xong, Hách Liên Tuyệt cầm s·ú·n·g dời chuyển xuống chân của Hùng Dực Thiên “Đùng” một tiếng
“Đem toàn bộ g·i·ế·t hết, không chừa ai” Hùng Dực Thiên lạnh lùng hạ lệnh
Chương 153
Không thể nghi ngờ đối với lời nói của Trình Mộ Thanh, Hách Liên Tuyệt cũng không làm ngược lại..
Hùng Dực Thiên đứng đó, hắn ghét nhất là ma ma chít chít, sắp c·h·ế·t rồi là còn làm chuyện ruồi bu như vậy
Bả vai của Vivi trúng đ·ạ·n, chính là cô như không biết đau, ngã vào lòng ngực của Trình Mộ Thanh, nâng mâu, suy yếu nói ” Sâm Dạ ca thật sự thích cô, tuy rằng tôi không cam tâm nhưng tôi thật lòng chúc phúc cho 2 người, chỉ cần là Sâm Dạ ca thích thì tôi sẽ chấp nhận! Cô nhất định phải yêu Sâm Dạ ca ca ” Vivi cố gắng lấy sức nõi rõ từng chữ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vivi nở nụ cười, thật ra trong lòng Vivi cũng muốn ghét Trình Mộ Thanh nhưng không hiểu sao không thể làm vậy, hiện tại đây cô thật lòng chúc phúc cho họ
Kim Sa và Ngôn D·ụ·c đứng một bên, trong tay đều cầm s·ú·n·g, trận thế này không thể xem thường được (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nói nhiều làm gì, trực tiếp g·i·ế·t họ thôi” Kim Sa lên tiếng
Trình Mộ Thanh nâng mâu ” Dù sao cũng phải c·h·ế·t, có ông chôn cùng,
Tựa như đắc tội với hắn, kết cục chỉ có c·h·ế·t thảm mà thôi, mà đây cũng không phải là ‘ hình như’ nữa mà sẽ là sự thật!
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của Hùng Dực Thiên trở nên khó coi, ông lôi kéo Trình Mộ Thanh, nhìn Hách Liên Tuyệt ” Được, tao tin mày, những tao muốn dẫn nó theo, khi nào an toàn tao liền thả”
Lúc này, Ngôn D·ụ·c mở miệng ” Nấu cái lẩu chờ cô về ăn, cuối cùng bị cô mang tới nơi này”
“còn không mau thả người?” Tiểu Trạch một bên hô
Trình Mộ Thanh vui sướng ” Tuyệt ……….. Tiểu Trạch!”
“Nổ s·ú·n·g xem ai tốc độ nhanh hơn” Hách Liên Tuyệt một tay cầm s·ú·n·g, để lên đầu Hùng Dực Thiên, tư thế đó, 10 phần suất khí
“Cứ liền làm đi, nếu cho dù c·h·ế·t tao cũng sẽ lôi nó theo” Hùng Dực Thiên hô
“Không, Vivi, cô phải cố lên, tôi và Uất Sâm Dạ không phải như cô tưởng đâu, cô nhất định phải cố gắng” Trình Mộ Thanh hô, cả người đều toát ra mồ hôi lạnh, gắt gao cầm lấy tay Vivi, sợ Vivi sẽ nhắm mắt lại
Trình Mộ Thanh nhìn Tiểu Trạch và Hách Liên Tuyệt, thì ra chuyện là như vậy
“được” Hách Liên Tuyệt đáp ứng
Quả nhiên, nói ra chỉ có bọn họ trạm ở nơi này, cho nên Hùng Dực Thiên có muốn ra ngoài cũng phải đi ngang bọn họ, Hùng Dực Thiên lôi kéo Trình Mộ Thanh, cầm s·ú·n·g chỉa vào đầu cô, những anh em đều đi sau hắn, vây quanh hắn chậm rãi mà bước đến cửa
Tâm lý của Hùng Dực Thiên nhảy loạn, cây s·ú·n·g trên tay cũng từ từ lỏng ra ” Tha, tha tôi………..”
“Nhưng trên đùi đã trúng đ·ạ·n, ông khôg cần kêu thảm như vậy, đổi là tôi tôi sẽ bắn c·h·ế·t ông” Tiểu Trạch hung hăng nói
Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương 156
Trình Mộ Thanh lạnh giọng, xoay mặt đi
Tay của Hách Liên Tuyệt gắt gao nắm lại, gân xanh nổi lên nhưng trên mặt vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh
Uất Sâm Dạ cùng Trình Mộ Thanh rất kì quái, chẵng lẽ Hách Liên Tuyệt dễ dàng đáp ứng vậy sao? Ngay cả Hùng Dực Thiên cũng có chút ngoài ý muốn, Hách Liên Tuyệt dễ dàng đáp ứng như vậy,làm cho ông ta có chút lo lắng ” Mày sẽ không đùa giỡn cái gì chứ?”
Hùng Dực Thiên tức giận,nguyên bản cảm thấy thần không biết quỷ sẽ không hay, hiện tại khi biết sẽ có người phát hiện ra thì cảm giác như sau lưng bị đâm một nhát, rất khó chịu
“Tha cho ông để sau đó ông sẽ trả thù tôi?” Hách Liên Tuyệt từ trước đến giờ chưa bao giờ làm cho chính mình phải hối hận, vì không cho phép sau này sẽ lưu lại những phiền phức không cần thiết, vừa định nổ s·ú·n·g
Trong tay Hùng Dực Thiên đã đổ mồ hôi, một lòng cũng căng thẳng, không dám nới lỏng, khi hắn đi ngang người của Hách Liên Tuyệt, có cảm giác vô cùng áp lực, giống như cả người đều mềm nhủn ra, bất quá cũng tự nhắc nhở chính mình..
Chỉ cần Sâm Dạ hạnh phúc là tốt rồi………..
“Mày thật đáng c·h·ế·t –”
Hách Liên Tuyệt cùng Tiểu Trạch, Ngôn D·ụ·c và cả Kim SA đều tránh ra, nhường đường cho họ
“Nếu không nói thì chúng ta sẽ cùng đi đến chỗ c·h·ế·t” Nói xong, Hùng Dực Thiên bật người đi đến túm Trình Mộ Thanh dậy, chỉa s·ú·n·g vào huyệt thái dương của cô
“Nói, nếu mày không nói, tao sẽ liền g·i·ế·t mày” Hùng Dực Thiên hô
“Được, có gan thì ông cứ nổ s·ú·n·g” Trình Mộ Thanh nói từng chữ, Uất Sâm Dạ nhìn thấy sợ Trình Mộ Thanh chọc giận Hùng Dực Thiên
MÀ Trình Mộ Thanh cũng biết, Hách Liên Tuyệt tức giận ………..
Chỉ cần bọn họ c·h·ế·t, sẽ không ai phát hiện ra là ông ta làm
Hùng Dực Thiên cầm s·ú·n·g trong tay, hiện tại mặc kệ lựa chọn thế nào, bọn họ đều không sống được
“Nếu ông dám làm hại mẹ tôi, tin hay không tôi cho ông nổ banh xác” Tiểu Trạch hung hăng nói, chỉ cần làm hại đến Trình Mộ Thanh, thì chắc chắn kết quả sẽ không tốt
“Không………..” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“đáng c·h·ế·t, nói mau” Hùng Dực Thiên hô
Chính là lúc này, Hách Liên Tuyệt nháy máy cho Ngôn D·ụ·c một cái, Ngôn D·ụ·c gật đầu, hai người như trận gió bay đến, Kim Sa cũng tham dự vào, Tiểu Trạch thì ngoan ngoãn lùi về phía sau
“Tôi không nói kim cô nương, đừng có máu lạnh vậy được không? Đây là chuyện đàn ông, còn cô chỉ là một tiểu cô nương, cớ gì mà động một chút liền g·i·ế·t liền sát a” Ngôn D·ụ·c nói
Trình Mộ Thanh bất khả tư nghị nhìn hắn, trước là bộ dạng không sợ hãi trong lời nói hắn vừa nói ra, Tiểu Trạch cũng không bản nác, bởi vì thằng bé biết ba sẽ cứu mẹ, còn sau đó khẳng định Hách Liên Tuyệt đã có biện pháp ổn thoả
Ba người lưu loát giải quyết mấy huynh đệ của Hùng Dực Thiên, khi ông ta nghe được tiếng kêu thảm của mấy huynh đệ liền biết tình huống đã sai, định nổ s·ú·n·g thì trên đầu của Hùng Dực Thiên cũng đã có cây s·ú·n·g gần kề
Hùng Dực Thiên nhíu mày, hung thần ác sát ” Dám tìm người trợ giúp sao?”
Trình Mộ Thanh một chữ cũng không nói,một đôi con ngươi lạnh lùng, hiện tại chỉ có thể làm vậy để kéo dài thời gian, cô không phải không sợ nhưng giờ phút này không thể sợ nữa
Lúc này, Tiểu Trạch chạy đến bên cạnh Trình Mộ Thanh, lo lắng hỏi ” Mẹ sao rồi? Có bị thương không?”
c·h·ế·t cũng nhắm mắt”
“Hùng Dực Thiên, ông cho là chúng tôi c·h·ế·t thì sẽ không ai biết ông làm sao? Tôi nói rõ đây, cho dù chúng tôi có c·h·ế·t thì cũng sẽ có ông chôn cùng” Trình Mộ Thanh hô to, sau đó xoay người nhìn Uất Sâm Dạ, thản nhiên nói ” Lúc vào, em đã gọi điện thoại rồi ”
“Mày –” Hùng Dực Thiên chưa gặp qua người phụ nữ nào như vậy, ngay cả c·h·ế·t cũng không sợ, cái loại ngông cuồng này là ăn sâu trong máu đi ra
“Tao chỉ là muốn tự đảm bảo cho sự bình an của tao thôi” Hùng Dực Thiên nói, những người anh em của hắn cũng trầm mặc không nói gì, nhìn ra được người đàn ông trước mặt Hùng Dực Thiên là nhân vật không thể chọc giận
” Hách Liên Tuyệt, chúng ta trao đổi một điều kiện, thế nào?” Hùng Dực Thiên hỏi
Tuy rằng Hách Liên Tuyệt là người trong giới kinh doanh nhưng sự thật ‘đen trắng’ về thế lực của hắn cũng được ngoại giới đồn đãi rất nhiều, nhưng cuối cùng hắn có bao nhiêu lợi hại cũng chẵng ai biết! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thả cô ấy ra” Hách Liên Tuyệt ảm đạm nói, âm thanh không lớn nhưng mang theo sự uy nghiêm không thể phản bác
Tiểu Trạch cũng quăng cho cô một cái liếc, thằng bé cũng tức giận?
“Ông cho rằng, ông có tư cách ra điều kiện với chúng tôi sao?” Tiểu Trạch lạnh giọng hỏi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút tàn ác
“Đúng đó, giao cho cảnh sát, giao cho cảnh sát” Hùng Dực Thiên cũng nói theo, tổng sẽ tốt hơn so với bị bắn c·h·ế·t (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kim Sa lườm hắn một cái, nhìn thấy Ngôn D·ụ·c lải nhải, Hùng Dực Thiên đem ánh mắt dừng lại trên người Hách Liên Tuyệt ” Ngươi, ngươi là — Hách Liên Tuyệt?”
“Buông s·ú·n·g” Hùng Dực Thiên vừa định nổ s·ú·n·g thì liền nghe đến một giọng nói trẻ con, nghe thì biết là của một tiểu hài tử
“Ông nói những lời vô nghĩa nhiều lắm” Hách Liên Tuyệt không bình tĩnh nói
Hùng Dực Thiên quay đầu lại, thì Hách Liên Tuyệt một thân mặc đồ đen đứng đó, cái loại khí thế, khí phách hồn nhiên trời định sẵn, mà Tiểu Trạch cũng đứng bên cạnh hắn, cầm trong tay một khẩu s·ú·n·g, cũng như cũ mặc chiếc áo khoát nhỏ, hai cha con thoạt nhìn có một loại đặc công giống nhau
“C·h·ế·t tiệt” Hùng Dực Thiên rống một tiếng, cầm khẩu s·ú·n·g trong tay chạy tới, trực tiếp nói với Trình Mộ Thanh ” Nói, mày gọi cho ai?”
Hách Liên Tuyệt đứng đó, hai tay tuỳ ý để vào tút, trên trán che khuất cặtp ngươi u ám, làm cho người ta rốt cuộc không biết hắn suy nghĩ gì ” Rốt cuộc là thả hay không thả?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.