Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11


“Chào nhị tẩu.”

Trực giác của một người phụ nữ mách bảo tôi, người này chắc chắn không phải dạng vừa.

Không khí ngưng đọng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở của nhau.

Và dĩ nhiên, cũng sẽ luôn khắt khe với một số người khác.

Đã được bật đèn xanh như vậy, thì đừng trách tôi không khách sáo.

“Cháu chào nhị tẩu ạ.”

Tốt lắm!

Tôi mồ côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, đã rất nhiều năm rồi không có được cảm giác ở bên cạnh người lớn tuổi như thế này. Khoảnh khắc ấm áp và đầy tình thương này khiến tôi bất giác xúc động, trong lòng lại dâng lên một nỗi ghen tỵ thầm kín với Thẩm Liễm — có một người bà yêu thương anh vô điều kiện, lo lắng cho anh từng chút một.

Cục tức còn chưa kịp nuốt trôi, Thẩm Liễm đã cúi đầu, ghé sát vào tai tôi thì thầm:

Không biết có phải là do tôi nghe nhầm hay không, nhưng ngay khoảnh khắc giọng nói đó cất lên, sắc mặt của bà nội Thẩm đã lập tức thay đổi, đôi mày khẽ nhíu lại.

Tôi là người nhận tiền của Thẩm Liễm để làm việc cho anh ta, chứ đâu có ăn không của cô ta một đồng nào — mắc mớ gì phải chịu đựng sự sỉ nhục này?

Cái tính nóng như lửa của tôi gần như không thể kiềm chế nổi, nhưng nghĩ đến vai diễn “bạn gái Thẩm Liễm” mà mình đang đảm nhận, tôi đành nén cục tức này xuống.

Tôi kinh ngạc quay sang nhìn anh:

Bà nội Thẩm giới thiệu tôi với tất cả người thân trong gia đình một cách vô cùng trang trọng. Không khí trong căn biệt thự lúc ấy thật đầm ấm, phòng khách rộng lớn ngập tràn tiếng nói cười vui vẻ.

Cả căn phòng lập tức như bị nhấn chìm trong một sự im lặng c·h·ế·t chóc. Ai nấy đều sững sờ nhìn tôi, biểu cảm trên gương mặt vô cùng đặc sắc. Không một ai có thể ngờ được rằng tôi lại dám nói ra những lời như vậy.

Ông trời dường như luôn có sự thiên vị dành cho một số người, ban cho họ một gia đình trọn vẹn, một ngoại hình ưu tú, một trí tuệ hơn người, và cả tình yêu thương vô hạn từ những người xung quanh.

Nhị tẩu cũng không thể tin được tôi lại dám phản ứng mạnh mẽ đến thế, gương mặt cô ta biến sắc, ngón tay chỉ thẳng vào tôi mà quát lớn:

Không ngờ, cô ta chỉ liếc tôi một cái từ đầu đến chân bằng ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, hoàn toàn phớt lờ lời chào của tôi rồi quay thẳng sang Thẩm Liễm mà nói:

Nhưng đúng vào lúc đó, một giọng nói chua chát, a dua từ trên lầu vọng xuống, khiến cả căn phòng đang rộn rã tiếng cười lập tức như bị dội một gáo nước đá.

Thẩm Liễm gật đầu một cách chắc nịch: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi vốn không phải là kiểu tiểu thư khuê các yểu điệu thục nữ, cũng chẳng có sở thích nhẫn nhịn cho qua chuyện. Dù hôm nay có đến nhà họ Thẩm dùng bữa, tôi cũng không có ý định phải đóng giả làm một “cô con dâu vàng ngọc”.

“Thẩm Liễm! Em dẫn loại người vô giáo d·ụ·c thế này về nhà là có ý gì hả? Em thích cô ta ở điểm nào chứ?!”

“Cứ yên tâm, trời có sập xuống, cũng có anh ở đây đỡ cho em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi ngồi ngay bên cạnh bà nội, phía sau lưng là Thẩm Liễm với nụ cười dịu dàng luôn hiện hữu trên môi — tôi trân trọng từng giây, từng phút của khoảnh khắc ấm áp vốn không thuộc về mình này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chị chưa kịp đánh răng sao? Nói chuyện sao mà… ô nhiễm không khí quá vậy?”

“Chị thấy cô gái này còn chẳng bằng một góc của cô tiểu thư nhà họ Cố đâu.”

Tôi nở một nụ cười ngọt ngào đến mức có thể khiến người ta sâu răng, rồi cất giọng phản đòn:

“Ồ, đây chẳng phải là cô bạn gái mà A Liễm mới dẫn về ra mắt đó sao? Không biết là tiểu thư khuê các của gia đình nào thế nhỉ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái gì thế này? Vừa mới gặp mặt đã gây sự thẳng thừng như vậy sao?

“Đây là vợ của anh họ nhà bác Hai, nổi tiếng là người thích coi thường người khác. Đến cả bà nội cũng đã từng bị chị ta chọc tức đến mức suýt phải nhập viện đấy. Em không cần phải nhẫn nhịn đâu, nếu không vui thì cứ việc đáp trả.”

Chương 11

“Nhị tẩu mới ngủ dậy hay sao ạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thật vậy sao ạ?”

Tôi thầm đảo mắt lên trời.

Tôi đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào theo:

“A Liễm này, sao loại người nào em cũng dẫn về nhà vậy?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11