Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 99
Đúng rồi, sáng sớm mai cô có lớp, mà ở đây lại cách trường S quá xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc Tây Quyết!
Cô nhanh chóng đặt tờ báo xuống đi tìm điện thoại, nhưng điện thoại đã bị sập nguồn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Cháu muốn chờ bà tỉnh dậy.”
Cô lại không để ý bỏ bom Mặc Tây Quyết một lần nữa, Mặc Tây Quyết sẽ g·i·ế·t cô mất, Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ôm trán, lần nào điện thoại cũng hết pin, lân nào cũng không nhớ số điện thoại của Mặc Tây Quyết, cô phải làm sao bây giờ?
“Ở đây có dì rồi, cháu yên tâm đi.”
Bà ngoại vẫn chưa tỉnh dậy, cô không thể rời đi.
Dì Lữ còn cho rằng cô đói rồi, cười và nói, “Bây giờ là 7 giờ rồi, có phải cháu đói rồi không? Cơm sẽ được giao tới ngay lập tức.”
Lần này Ngôn Tiểu Nặc chủ động gọi điện cho Mặc Tây Quyết, nhưng một hồi lâu không có ai bắt máy.
Mọi thứ đều rất yên tĩnh, lẽ nào Mặc Tây Quyết vẫn chưa về sao?
“ Đồn cảnh sát.” Cuối cùng cũng có giọng phát lên từ phía đầu dây bên kia.
Thế này là thế nào? Mặc Tây Quyết tức đến nỗi không buồn nghe điện thoại của cô sao?
Cô may mắn vì không gọi bác tài Lý đưa cô đi, không thì với tính cách của Mặc Tây Quyết, anh chắc chắn sẽ tìm tới nơi này.
Ngôn Tiểu Nặc thở một hơi dài, vừa đứng dậy, thì đột nhiên có điện thoại gọi tới. Cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại, quả nhiên là điện thoại của Mặc Tây Quyết, cô ấn vào nút nghe máy. Không có cơn thịnh nộ như dự kiến, có một sự im lặng từ phía đầu dây bên kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dì Lữ rót cho Ngôn Tiểu Nặc một cốc nước rồi đưa cho cô, “Mấy người bảo vệ đến thật đúng lúc, dì chỉ sợ đến không kịp để ngăn cản mấy người đó °.ị lại: Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên ngước mắt nhìn dì Lữ: “Mấy người bảo vệ đó là dì gọi đến sao?”
Vốn dĩ cô không muốn làm quá tuyệt tình, nhưng tất cả những điều này là do người cậu của cô đã ép côi Mặc Tây Quyết …có lẽ bây giờ có đang tìm cô không? Giống như lân trước, anh như một kẻ điên tìm cô khắp mọi nơi.
Hôm nay bà ngoại đã phải chịu ấm ức rồi, cô nhất định sẽ lấy lại công bằng cho bà ngoại! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 99
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, đứng dậy, “Vậy giờ cháu về đây, dì Lữ, cháu về rồi ăn chút gì đó sau cũng được.’ “Hay là ăn xong cơm hãy về?” Dì Lữ nhẹ nhàng nói với cô.
Hoặc là, đành phải im lặng, không nên nói gì cả? Chưa bao giờ cô và bà ngoại lại có lúc không biết phải đối diện với nhau như thế nào như lân này, một sự bối rối, lúng túng, có lẽ cả cô và bà nội đều không thấy dễ chịu.
Không phải Mặc Tây Quyết chưa về, mà là sớm đã trở về và giống như lần trước, gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, gọi rất nhiều cuộc điện thoại.
Nên nói gì đây, hoặc là, nên giải thích gì đây?
Nói xong cô rời khỏi phòng bệnh.
Cuối cùng, Ngôn Ngọc Thanh cũng bỏ cuộc mà rời đi, toàn thân Ngôn Tiểu Nặc thư giãn hẳn đi, cũng may cô chống qua được, cũng may là mấy người bảo vệ kia tới kịp thời.
Bà ngoại đột nhiên bị ngất đi, cô hoàn toàn hỗn loạn, quên mất cô có hẹn với Mặc Tây Quyết.
Cảnh tượng như vậy, khiến Ngôn Tiểu Nặc không thể không run rẩy khi nghĩ về điều đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dì Lữ nói rất có lý, vụ việc phát sinh ngày hôm nay, cô thực sự không biết làm thế nào để đối mặt với bà ngoại.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến một vài giả thiết trong đầu, chờ một lúc cũng không thấy Mặc Tây Quyết gọi điện thoại lại.
Hay là anh mặc kệ không để ý tới cô nữa, một mình đến bữa tiệc, mà ở bữa tiệc ôn quá, hoặc bận quá, nên anh không bắt máy?
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đi tìm sạc cắm để sạc điện thoại, vừa mở máy thì tin nhắn điện thoại không ngừng rung lên.
Bước ra khỏi bệnh viện, giao thông tấp nập, đèn điện sáng trưng, lúc cô tới ngay cả bác tài Lý cũng không gọi, giờ đành phải bắt taxi về.
Ngôn Tiểu Nặc nghe điện thoại “A lô” mấy lần, đầu dây bên kia vẫn im lặng, thậm chí cô bỏ điện thoại xuống nhìn lại, rỡ ràng là số điện thoại của Mặc Tây Quyết. “Mặc Tây Quyết? Có phải là anh không? Anh ở đâu? Sao anh không nói gì?
Dì Lữ tiếp tục hỏi cô, “Sáng mai cháu phải đi học không?”
Dì Lữ nói tiếp, “Bác Lâm tỉnh dậy chắc cũng không biết phải làm thế nào để đối diện với cháu, cháu cũng không biết phải đối diện với bác ấy thế nào, chỉ bằng qua một thời gian, cháu lại qua đây thăm bác ấy.”
“Nghĩa là sao?” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên đứng dậy, đôi mắt đầy sợ hãi và hoảng loạn, “Hai người họ không lấy được thứ họ muốn, lại còn động tay với bà ngoại sao?”
Xem ra anh thực sự rất tức giận với cô, cuối cùng trở nên thất vọng về cô sao? Điều này không thể trách Mặc Tây Quyết, nếu đối lại là cô, hết lần này tới lần khác bị bỏ bom, cô có lẽ cũng không muốn quan tâm tới người đó nữa.
Xong rồi!
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, cúi người xuống lấy túi xách, vết đau ở eo khiến cô nhăn mặt lại: “Không cần đâu, cháu còn có việc.”
Dì Lữ gật đầu, ngồi xuống trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, vẻ mặt đầy hối hận: “Nếu như lúc đó dì đi gọi bảo vệ thì lại tốt, bác Lâm Nam Âm cũng không đến nỗi bị ngất đi.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn ra bầu trời tối bên ngoài và quay sang hỏi dì Lữ: “Dì biết bây giờ là mấy giờ không?”
Chiếc xe taxi đưa thẳng cô về biệt thự Hằng An, Ngôn Tiểu Nặc trả tiền trở về trong phòng, thì phát hiện trong nhà không có ai.
Dì Lữ còn cho rằng Ngôn Tiểu Nặc buồn bã vì vụ việc ngày hôm nay, bước tới an ủi cô: “Tiểu Nặc, chờ chút nữa ăn cơm xong, con cứ về trước đi.”
Nghĩ đến Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiểu Nặc bất giác bước đi thật nhanh, cô thực sự không muốn để anh chờ cô lâu như vậy.
Thật đáng sợ!
Dì Lữ than thở, “Cũng may chưa động tay, nhưng những lời nói của bà Ngôn rất khó nghe, quan trọng nhất là họ nói đến con.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.