Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81
Âu yếm xong cô ôm lấy anh và dịu dàng nói: “Mặc Tây Quyết …Em không muốn bị nhốt ở nhà…”
Sau khi Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống, cô không dám nghĩ linh tinh nữa, tập trung vào nghe giảng, cô phát hiện phong cách giảng bài của Toàn Cơ rất khác biệt so với các giáo viên khác, rất dễ hiểu ngắn gọn và rõ ràng.
Mặc Tây Quyết ôm chặt cô từ phía sau, những ngón tay thon dài v**t v* những vết đỏ mà anh để lại trên người cô: “Những chỗ này vẫn còn đỏ.”
Mặc Tây Quyết ôm cô lên người, hai tay v**t v* lên vòng eo thon thả của cô, giọng nói trầm nhẹ tràn đầy thử thách, “Làm cho anh hài lòng, thì anh sẽ không nhốt em ở nhà.”
Cô Toàn Cơ ra hiệu cô ngồi xuống, rồi gọi một học sinh khác trả lời.
Vì không muốn bị nhốt ở nhà, cô đành liều một phen.
Mãi đến khi ánh mắt của mọi người đều dồn vào cô, thì cô mới để ý, vội vàng đứng dậy, mặt đỏ ửng lên: “Em, em.”
“Vậy thì anh sẽ nhốt em ở nhà.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết hạ xuống.
Mọi người bắt đầu xôn xao nói chuyện, lớp trưởng thấy có gì đó không phải, rồi cùng uỷ viên học tập đi tìm giáo viên. Sau một lúc, mọi người nghe thấy giọng nói tôn kính của lớp trưởng và uỷ viên học tập từ cửa: “Thưa cô, cô cần thận bậc cửa ạ.” = Phòng học lấy đâu ra bậc cửa? Ngôn Tiểu Nặc mong ngóng, rốt cuộc là ai mà khiến cho lớp trưởng và uỷ viên học tập lại cung kính như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thầy giáo Lưu vì sao mà nghỉ phép điều này cô biết rất rõ, lẽ nào là Mặc Tây Quyết đã lên kế hoạch để cô Toàn Cơ lên lớp thay ngay vào lúc đó?
Đôi mắt dịu dàng của cô Toàn Cơ từ dịu dàng tự nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn Ngôn Tiều Nặc một cách nghiêm nghị.
“Được rồi, cảm ơn cô Ngôn.” Phó Cảnh Thâm nói xong liền tắt điện thoại.
“Ừ, vậy khi em đi ra ngoài anh sẽ sai vệ sĩ âm thầm bảo vệ em.” Mặc Tây Quyết v**t v* những bông hoa đào nhỏ trên cơ thể của cô, “Giờ lại càng đỏ rồi.”
Cô biết ơn cơ hội lần này và không dám lơ là bất cứ điều gì.
Ngôn Tiểu Nặc rời đi cùng cô Toàn Cơ.
Cô Toàn Cơ đánh lái rẽ, rời khỏi con đường đến lâu đài, Ngôn Tiểu Nặc mới bắt đầu cảm thấy yên tâm. “Cô rất lo tôi sẽ đi đến lâu đài?” Rõ ràng mặt của Toàn Cơ đang nhìn về phía trước nhưng lại lên tiếng hỏi cô.
Ngôn Tiểu Nặc suy tư một lúc.
Ngôn Tiểu Nặc cất xong điện thoại, tập trung vào lớp, nhưng chờ 10 phút vẫn chưa thấy giáo viên đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô Toàn Cơ không có phòng chờ trong trường, trường quy định rõ ràng, cho dù là xe của viện trưởng cũng không được đậu ở cửa toà nhà dạy học, nhưng xe của cô lại được đậu ngay cửa toà nhà dạy học. “Lên xe đi.” Cô Toàn Cơ mở cửa xe.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Cảm ơn.” Rồi ngồi lên xe. “Đến chỗ của tôi đi.” Cô Toàn Cơ nhẹ nhàng nói, chiếc xe phát động cơ trường S. rồi rời Có chuyện gì cũng không nhất thiết phải nói khi người ta đang lái xe, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nghĩ, không phải cô ấy đến lâu đài Đế Quốc chứ?
Cảm giác này rất quen thuộc, gống như lúc Mặc Tây Quyết nhìn giám đốc giải trí trong im lặng, một dạng áp lực như núi Ngũ Hàng Sơn đè lên Tôn Ngộ Không vậy, thời gian càng dài thì càng không thể chống lại. “Em xin lỗi.”. Ngôn Tiểu Nặc chỉ nghĩ được 3 từ này.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu thấy lo lắng, nghĩ đến hôm qua Phó Cảnh Dao bị doạ đến nỗi hồn bay phách lạc, cô ấy không phải bị sợ quá mà bị ốm rồi không?
Cô nhìn về Ngôn Tiểu Nặc, vẫy tay với cô: “Cô tới đây một chút.”
“Ok, không cần tìm lý do.” Toàn Cơ thu nụ cười lại, “Nếu như cô không thích lớp học của tôi, cô có thể không cần nghe.”
Ngôn Tiểu Nặc ôm chầm lấy cổ anh, ngại đến nỗi không dám mở mắt: “Nhưng, nhưng em không làm được…”
Cô ngại ngùng vùi đầu vào trong vòng tay anh.
Phó Cảnh Thâm thấy giọng nói quan tâm của cô, giọng anh dịu lại: “Chịu một chút sợ hãi nghỉ ngơi là khỏi.”
Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Phó Cảnh Dao, người nghe điện thoại là Phó Cảnh Thâm, giọng anh lạnh lùng: “Cô Ngôn, Phó Cảnh Dao vẫn đang ngủ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù cô trông bối rối, nhưng đôi mắt của cô rất rõ ràng, cô Toàn Cơ hơi nhíu mày và nói điểm đạm: “Tan giờ học giải thích sau.”
Là cô Toàn Cơ, lưng cô rất thẳng, và đầy khí chất bước lên bục giảng. “Các em học sinh, thầy giáo Lưu gần đây nghỉ phép, sau này môn thiết kế trang phục sẽ do tôi dạy các em.” Giọng nói của cô Toàn Cơ rất dịu dàng, ánh mắt đưa một vòng nhìn xung quanh lớp học rồi lạc lên người của Ngôn Tiểu Nặc.
Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ửng lên, vòng tay anh nóng bỏng, nhưng cơ thể cô hơi mềm đi. “Nhìn này, đây không phải là đỏ sao?” Mặc Tây Quyết bế cô lên, nhẹ nhàng hôn lên những vết đỏ, “Giờ thì biết xấu hổ rồi, vừa rồi em chủ động như vậy tại sao mặt không đỏ?”
Mặc dù cô ấy không nói một câu gì, nhưng Ngôn Tiều Nặc cảm thấy có một áp lực rất mạnh, trong lớp đột nhiên im phắc không một tiếng động.
“Ồ, cô ấy bị ốm sao?” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc đầy sự quan tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đầu cô bị những câu hỏi này bao vây, ngay cả Toàn Cơ gọi cô mà cô cũng không biết gì.
Chương 81
Một người có thân hình tuyệt đẹp bước vào, cả lớp đều ngỡ ngàng hít một hơi sâu.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến tay nghề y của Phó Cảnh Thâm, lại là anh trai của Phó Cảnh Dao, có lẽ sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, cô cũng thấy yên tâm, “Vâng, cô ấy không sao là tốt rồi. Em phải vào học rồi, em sẽ gọi điện cho Phó Cảnh Dao sau.”
Cho dù như vậy thì học sinh bao quanh đến ngày càng nhiều, cuối cùng vẫn phải nhờ đến bảo vệ, Toàn Cơ mới thoát khỏi đám đông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngôn Tiểu Nặc cứng miệng lại, cô đâu dám nói ra rằng cô cố ý làm cho anh vui, muốn anh không nhốt cô ở nhà. “Nếu như em chủ động một chút nữa, chưa biết chừng anh sẽ đồng ý với em.”
Ngày hôm sau khi Ngôn Tiểu Nặc đi học, đợi cho đến khi chuông vào lớp reo lên, nhưng vẫn không thấy Phó Cảnh Dao xuất hiện.
Nhưng giờ cô Toàn Cơ không phải là giám đốc thiết kế của tập đoàn Đế Quốc sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.