Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 180
“Không có gì cả.” Bà ngoại cười nói, “Bình thường cháu rất thích ăn quả kiwi, sao hôm nay lại không ăn nữa thế? “Hai hôm nay phải đi học không?” Bà ngoại đột nhiên thay đổi chủ đề.
Trong khu rừng nhỏ lúc này những chiếc lá gần như rụng gần hết, để lộ ra những cành cây màu nâu, và vỏ cây màu xám và những ngọn cỏ đổi màu vàng khô héo trên mặt đất. “Cô còn nhớ không, khi cô còn 6 tuổi, ở đây có một cái động rất lớn, cô còn bị rơi vào cái động đó nữa chứ.” Tiểu Linh cố tình làm trò cho cô cười.
Ngôn Tiểu Nặc đáp: “Cháu xin phép nghi vài hôm, nên không việc gì ạ.”
“Vậy cũng được, ăn cơm xong tôi sẽ lại đi tìm cô.”
“Ai cũng có thể nhìn ra rằng cô không được vui, thực ra sao phải khổ như vậy chứ.” Dì Lữ giọng nói nhỏ nhẹ, “Biết bao nhiêu người mong ước có được phúc như vậy, bà lại ngăn cấm.”
Bà ngoại không nói gì thêm. “Cháu đi nấu cơm đây, bà muốn ăn gì a?” Ngôn Tiểu Nặc rửa xong kiwi rồi đứng dậy hói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngôn Tiểu Nặc cũng không muốn ngồi mãi dưới bóng cây, cười và đồng ý ngay lập tức: “Được, chúng ta ra đằng kia đi dạo đi.”
Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, “Còn nhớ, tôi còn nhớ cô sợ hãi khóc chạy về nào không thèm để ý tới tôi nữa.”
“Đừng ngồi mãi thế này, chúng ta đi dạo một chút đi.” Tiểu Linh cuối cùng cũng hiểu vì sao Ngôn Tiểu Nặc không vui, cổ tình đưa ra đề nghị.
Ảnh nắng mặt trời của tiết trời mùa thu chiếu rọi xuống, những bóng d·â·m mát mẻ dưới những tán cây dần dần bị biến mất, ánh nắng rọi vào khiến gương mặt gần như nóng đỏ lên, nhưng Ngôn Tiểu Nặc vẫn không cảm thấy chút ẩm áp nào.
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe thấy cái tên Ngôn Uyển Cừ, ánh mắt đột nhiên trầm lại chỉ nói lạnh lùng: “Ngôn Uyển Cừ chỉ vì thấy cậu ấy đáng yêu đẹp trai mà nên thích mà thôi.”
Di Lữ muốn kêu lên gọi Ngôn Tiểu Nặc bọn họ một tiếng, nhưng lại bị bà ngoại ngăn lại, chi nghe thấy giọng nói nhỏ của bà: “Tiểu Nặc không được vui, để cho nó ra ngoài đi dạo cũng tốt.”
Tiểu Linh thở phào nhẹ nhõm, rồi cùng Ngôn Tiểu Nặc đi dạo vào trong cánh rừng nhỏ.
Ngôn Tiểu Nặc cũng gật đầu, “Nếu như một ngày nào đó mà gặp lại cậu ấy, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình năm đó đã cứu tôi của cậu ấy.”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Không.”
Cùng nhau đi về, Ngôn Tiểu Nặc đang rửa những trái kiwi vừa hái. “Tiểu Nặc.” Bà ngoại đứng sau cô gọi lên một tiếng. Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại, cười đáp: “Bà ngoại có chuyện gì ạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc điện thoại trong túi không dừng rung lên, từng hồi chuông điện thoại rung lên liên tục giống như đang gõ vào tận xương tuỷ cô vậy, mặt trời có ấm áp thế nào đi chăng nữa cũng không thể cưỡng lại được sự bất an trong lòng. “Trời khá lạnh rồi, chúng về quay về đi.” Ngôn Tiểu Nặc cũng không còn tâm trạng để đi dạo tiếp, rồi nói với tiểu Linh.
“Tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ là chơi cùng nhau mà thôi, ngay cả tên cậu ta gọi là tôi cũng không biết.” Ngôn Tiểu Nặc thở dài nói, “Có điều lúc cậu ấy rời đi, bây giờ có lẽ đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
Gương mặt của tiểu Linh đỏ lên, “Lúc nhỏ tôi còn chưa hiểu chuyện mà, có điều sau đó không phải tôi gọi người tới cứu cô rồi sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Linh ngại ngùng cười lên: “Đúng vậy, có điều, sau này cô có gặp lại cậu bé đã cứu cô hồi đó không?”
Tiểu Linh nói giọng đầy cảm xúc: “Tôi còn nhớ, lúc đó cậu ấy rất sợ sệt, không nói một câu nào với ai cả, chỉ có thích mỗi cô, Ngôn Uyển Cừ muốn chơi với cô mà cậu ấy không thèm để ý.”
“Cậu ta đã cứu cô, là một người tốt, nhất định sẽ được phúc báo.” Tiểu Linh cười nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 180
Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc bị những tia nắng mặt trời chiếu rọi khiến cho làn da trắng hồng lên, trong đôi mắt dường như có một nụ cười gượng gạo, nó khiến cho người khác cảm thấy hơi buồn.
Bà ngoại bất lực thở dài, “Nếu thấy lạnh vậy chúng ta về nàh thôi, cũng sắp đến giữa trưa rồi, chuẩn bị đến cơm trưa rồi.”
Bà ngoại không nói gì, vẻ mặt đăm chiêu, nhìn vào tấm lưng thanh mảnh của Ngôn Tiểu Nặc, trong ánh mắt léo lên một cái nhìn than thở.
“Chờ được cô tới, thì tôi đã được cứu rồi được chứ.” Ngôn Tiểu Nặc cười nói với cô, cảnh tượng lúc đó dường như chỉ như ngày hôm qua vậy.
Tiểu Linh cười đáp: “Có lẽ Tiểu Nặc mặc đồ hơi ít, trong rừng cũng không có nhiều ánh mặt trời, nên cô ấy hơi lạnh và muốn về nàh.” Mặt trời đang chiếu rọi, lạnh ở đâu ra? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ: “Tiểu Linh cũng ăn cơm cùng chúng tôi luôn nhé?”
“Đúng vậy, vừa nhìn đã biết là một cậu bé trong gia đình giàu có rồi.” Tiểu Linh vừa nói vừa nheo hàng lông mày lại, “Có điều cô nói thử xem, ngời nghèo vì không nuôi nối con mà đem vứt nghe thì còn có chấp nhận được đăng này một gia đình giàu có như vậy sao lại làm như vậy chứ?”
Tiểu Linh lắc đầu: “Tôi không ăn đâu, tôi phải về nàh rồi, không thì sẽ bị mẹ tôi mång đấy.”
Bà ngoại với dì Lữ đang nói chuyện với nhau, thấy Ngôn Tiểu Nặc và tiểu Linh rất nhanh đã quay lại, trong ánh mắt léo lên một chút ngạc nhiên, “Sao hai đứa không chơi thêm một lúc nữa?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.