Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41: Một Ngày Dưới Ánh Trăng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Một Ngày Dưới Ánh Trăng


" Á"

Đau lòng nhìn người đàn ông vô tình trước mặt mình, cô không khỏi tuyệt vọng, có đôi lúc cô còn cảm thấy ghanh tỵ với cô gái kia, lại có thể chiếm trọn toàn bộ trái tim hắn như vậy, có thể khiến hắn đối xử dịu dàng, yêu thương chăm sóc, mà cô cả đời này, kiếp này, cũng không nhận được ánh mắt quan tâm của hắn.

" Cô thật biết cách quyến rũ người khác, nhìn thấy tôi ở đây nên mới mò theo đến tận chỗ này, cô nói xem hiện tại có nên làm chút gì đó không?"

Một màn đó khiến hắn nhìn đến ngẩn người, nhưng rất nhanh liền bị Tiêu Nhất Hàn gạt bỏ sạch sẽ, thu lại dáng vẻ lúc đó, thâm trầm nhìn cô.

" Lạc Lạc, cháu ổn chứ, thiếu gia trước đây không phải như thế đâu, thật ra ta cũng khó hiểu tại sao lại cứ luôn nổi trận với cháu, Lạc Lạc, cháu đừng trách thiếu gia, chắc cậu ấy có nỗi khổ riêng" bà nhẹ nhàng ngồi bên giường chăm chú quan sát cô, chỉ sợ nói gì đó khiến cô buồn hơn.

Đem bàn tay thô sáp phủ lên b* ng*c căng tròn, x** n*n liên tục, cô run rẩy nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ rung chuyển theo nhịp động của hắn.

Rít mạnh một hơi, đẩy hai chân cô ra, đem n*m c*n sớm đã c**ng c*ng chen vào g*** h** ch*n cô, cũng không cần khúc dạo đầu, trực tiếp đi thẳng vào nơi sâu nhất, càn quấy mạnh bạo, liên tục luật động ra vào theo tiết tấu.

Cô mở tủ lạnh lục xem còn chút gì ăn không, hiện tại cái bụng đang rất đói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lại giống như ánh sáng rực rỡ luôn phản chiếu xuống mặt hồ, lay động thiên nhiên.

Cô đem hộp bánh bích quy hương oải hương ra, mỉm cười nhìn dì Tô, sau đó xoay người lên lầu tiếp tục đọc sách.

Chương 41: Một Ngày Dưới Ánh Trăng

Hắn liếc nhìn cánh tay đang run rẩy của cô, thành công khiêu khích, sau đó hất mạnh ra, lạnh lùng đứng dậy, trước khi đi còn để lại cho cô một câu cuối cùng " Doãn Lạc Lạc, thời gian chơi đùa với cô như vậy là đủ, sắp đến lúc đi thì vẫn nên đi, tôi không lưu luyến cô ở lại, nhớ lấy"

Chỉ tưởng tượng đến ngày hôm qua bị hắn thô bạo xém chút g**t ch*t cô đã khiến đáy lòng nổi sóng gió không ngừng, cũng không dám tự ý xuất hiện trước mặt hắn nữa, đành lẳng lặng cúi xuống chăm chú đọc sách.

" Thực ra cháu không hề trách anh ấy, ngược lại, cháu mới chính là người có lỗi, nếu như gia đình cháu không xảy ra chuyện, có lẽ bọn cháu cũng không có bất kỳ liên quan gì với nhau, như vậy, anh ấy cùng với cô gái kia nhất định vẫn sẽ rất hạnh phúc"

" Không nói được gì? Vậy tôi cũng không cần khách sáo từ chối con mồi dâng đến miệng mình"

Tiêu Nhất Hàn không trả lời, đột nhiên tức giận đem cơ thể cô áp mạnh lên bức tường, nộ khí càng thêm dùng sức như muốn nghiền nát toàn bộ thân thể cô.

Nhếch miệng cười châm chọc, nhìn cô sống c·h·ế·t ra sức chống cự, đáy lòng bỗng dưng xuất hiện cảm giác đau lòng.

Tiếng xe ngoài cửa truyền tới, Doãn Lạc Lạc nhíu mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy hắn mệt mỏi bước vào trong, lòng cô khẽ nhộn nhịp vài cái rồi lại yên lặng.

Cơn gió có chút lạnh lẽo, cô ôm hai tay vào lồng ngực, khẽ hít hà, sau đó ngồi bệt xuống, thả lỏng hai chân xuống mặt nước, ánh trăng đêm nay thật đẹp, thật mơ hồ, dường như ánh hào quang cũng sáng hơn bình thường, cô ngẩng mặt lên đắm chìm trong thế giới riêng của mình, nhìn những ngôi sao nhỏ kế bên, lúc nhỏ cô đã từng rất thích đọc sách viết về vũ trụ bao la, thậm chí những dải ngân hà đầy bí ẩn, hay những gì liên quan đến mặt trăng, ngôi sao.

Sẽ không bao giờ!!!?

" phấn khích như thế này mà còn cố tỏ vẻ ấm ức, Doãn Lạc Lạc, hay do tôi chưa đủ sức làm cô hài lòng" âm thanh trầm đục, đánh úp một bên màng nhĩ khiến cô không khỏi hoảng hốt, muốn né tránh nhưng dường như hắn không cho cô cơ hội, chỉ bất lực bám chặt vào cổ hắn, cũng chính là vì bị hắn xem thường sỉ nhục, cho nên cô mới rơi nước mắt, từ khi nào cô lại thích khóc đến như vậy? Cô không muốn khóc, nhưng những giọt nước mắt liên tục chảy dài trên khuôn mặt, rơi nhẹ vào tấm lưng trần của hắn.

Cùng nhau sống một cuộc đời bình dị, không nhuộm thị phi của xã hội, ở bên cạnh anh an nhiên lạc quan sống những ngày tháng còn lại.

" Đúng là d*m đ*ng, mới đó đã nhịn không nổi rồi"

Âm thanh khàn khàn ở cổ họng của Tiêu Nhất Hàn khiến cô có cảm giác hít thở không thông, hô hấp càng thêm hỗn loạn.

" A! Không cần đâu dì Tô, cháu lấy một vài món tráng miệng thôi"

Chỉ đơn giản như vậy thôi, có khó lắm không??? Tiêu Nhất Hàn!!!

Thô lỗ đẩy hai chân cô lên cao, khẽ rút ra rồi bất ngờ đâm mạnh vào khiến cô không khỏi run rẩy sợ hãi, đem bàn tay bám chặt vào cánh tay to lớn của Tiêu Nhất Hàn.

Người phụ nữ như vậy, tại sao hắn lại không chịu tiếp nhận, cứ một mực giữ trong lòng bóng hình người kia.

Mà từ trước tới nay, hắn chưa từng có phản ứng kích động như thế này bao giờ, lại vì người phụ nữ trước mặt mà trở nên phóng túng thân thể đến vậy.

Đưa đôi mắt u ám lên nhìn cô, toàn thân không biết là mồ hôi hay nước trong hồ bơi mà trở nên trơn nhẵn khiến người khác không khỏi mê luyến ngắm nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai mươi tư tiếng đồng hồ em sẽ luôn ở bên cạnh anh, ngắm nhìn nụ cười thật hồn nhiên của anh vào mỗi sớm bình minh!!!?

Cô sợ hãi bám chặt vào cổ hắn, chỉ sợ buông lỏng một chút liền bị nhấn chìm xuống dưới, đôi mắt kinh hãi chớp vài cái, hơi thở nhè nhẹ thổi phía sau gáy khiến hắn ngứa ngáy khó chịu.

Tiêu Nhất Hàn cúi xuống, khuôn mặt sắc nét kiên định đang không ngừng liếc nhìn cô, đem cơ thể kiệt sức của Doãn Lạc Lạc nhấc lên, cô chỉ có thể rên khẽ víu vào cánh tay rắn chắc của hắn, không ngừng sợ hãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

" Lạc Lạc, cháu thật lương thiện, cái gì cũng nghĩ cho người khác"

" Tôi ghét nhất loại phụ nữ giảo biện, thân thể rõ ràng thèm khát đến mức này, còn giả vờ làm trò cho ai xem"

Không đợi cô trả lời, trực tiếp kéo sát môi cô lại, nụ hôn thô bạo rơi trên cánh môi cô, không có dịu dàng, cũng không hề ôn nhu, giống như con mãnh thú điên cuồng gặm nhấm xé nát cái miệng nhỏ nhắn của Doãn Lạc Lạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nghe phòng đối diện có âm thanh mở cửa, sau đó liền yên tĩnh, bước chân cũng xa hẳn, có lẽ hắn đang vội đi đâu đó.

Đó chính là thứ đang khiến cô chật vật chịu đựng, giống như một chiếc xe cán ngang qua, để lại những vết tích trên cơ thể, mà cô cũng chỉ biết im lặng chịu đựng.

" Dì Tô, dì không cần xưng hô như thế, trước sau cháu cũng phải rời khỏi đây? Không phải sao?" Giọng nói đượm buồn, pha chút cô đơn, Doãn Lạc Lạc nâng ánh mắt trong veo như nước mùa thu cẩn thận nhìn bà, thứ đầu tiên bà cảm nhận được chính là trái tim ấm áp đơn thuần của cô gái trước mặt, so với Uyển Hạ Nhi yếu đuối, nhu nhược thì cô gái này lại mạnh mẽ chịu đựng, chuyện gì cũng giữ ở trong lòng, nửa câu không hề trách than.

Tiêu Nhất Hàn cúi xuống, đặc biệt cắn một cái trên ngực cô, để lại ấn ký vô cùng chói lọi mà cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được, quên cái cảm giác đau đớn nhục nhã mà hắn đã gây ra.

Ánh mắt cô đỏ hoe đau lòng nhìn người đàn ông vừa đi khỏi, nước ở vòi sen cũng thấm ướt toàn bộ gương mặt cô, nước mắt nhanh chóng theo dòng nước cuốn trôi sạch sẽ, nhìn không ra là nước mắt hay nước lạnh đang ngưng tụ trên mặt mình, chỉ có thể để mặc nó dần dần trôi đi.

" Được rồi, cần gì cứ nói với dì" sau đó, đứng dậy mở cửa rời khỏi.

" Lạc Lạc, cháu muốn ăn gì à, để dì nấu"

Sẽ hát cho anh nghe bài ca giao hưởng mùa đông, cùng nhau lẳng lặng ngắm hoàng hôn buổi chiều!

Nhức mỏi, đau đớn!

Dơ bàn tay năm ngón lên nhìn ra bên ngoài, chiếc nhẫn kim cương lạnh lẽo lóe lên một vệt sáng nho nhỏ, cùng với thứ ánh sáng mờ nhạt bên ngoài.

Thật sự cũng không biết đêm khuya vắng lạnh, buốt giá như vậy hắn còn ở đây bơi lội, mà sắc trời cũng không sáng lắm, bể bơi rộng như vậy, cô vẫn không để ý hắn đã trong đó từ nãy giờ, vẻ mặt của cô cũng bị hắn thu vào hết.

" Dừng..lại.." vô lực nỉ non, âm thanh lúc này mười phần giống như đang gọi mời hắn thật khiến cô muốn cắn lưỡi lại, Tiêu Nhất Hàn cũng không để tâm, lật người cô tới lui, đem phía dưới mạnh mẽ luật động, không chút dịu dàng, chỉ thiếu chút đem cô khảm thật sâu vào cơ thể mình, như vậy mới khiến hắn thỏa mãn được d*c v*ng đáng sợ này.

" Không biết, tại sao lại trùng hợp vậy, cô bảo tôi tin thế nào đây?" nhất thời cứng họng, cô cũng biết tại sao lại trùng hợp đến như vậy, cái chỗ này là lần trước cô vô tình phát hiện được, vẫn muốn đi ra ngắm vài lần, lúc nãy còn tưởng hắn đã đi rồi, cô mới dám ra chỗ này.

" Hừ" hắn tức giận vung tay một phát, cả thân thể cô lập tức trở về vị trí cũ, cả người lọt vào lồng ngực rắn chắc của hắn " Đừng có khiến tôi bực mình, thân thể cô xem ra còn thành thực hơn nhiều, nhất là chỗ này..."

Ngửa nửa người lên, cô đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng đã không còn, một tia chớp xẹt ngang qua, trắng xóa.

Đột nhiên ánh mắt cô lay động càng thêm mãnh liệt, bàn tay đụng vào tay hắn càng thêm sức bấm chặt.

Dương đôi mắt thuần khiết lên nhìn hắn, Tiêu Nhất Hàn chỉ thản nhiên nở nụ cười như có như không khiêu khích cô, đem thân thể áp chặt lên thành bơi.

Phía dưới co rút mạnh mẽ, toàn bộ cơ thể khó chịu vặn vẹo liên hồi, vẫn là không thể chịu nổi cái va chạm mạnh mẽ đáng sợ của hắn, đem ủy khuất gào thét ngăn cản hắn dừng lại, nhưng căn bản hắn sẽ không buông tha cho cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hơi thở trầm ổn, lúc nhanh lúc chậm theo từng cái va chạm của hắn mà trở nên nóng bỏng hơn.

Mưa có phải hay không đến đúng vào thời điểm, ngay thời khắc trái tim đã vụn vỡ cạn kiệt.

Tiêu Nhất Hàn đem y phục cô xé làm hai mảnh, ngón tay không chút lưu tình, đem theo độ lạnh của nước ấn mạnh vào bên trong, sắc mặt cô đột nhiên biến sắc, liều mạng đẩy hắn ra.

Dưới ánh trăng tỏa sáng rực rỡ đang phản chiếu xuống mặt nước, mùi hương hoa hồng lởn vởn bên chóp mũi, khung cảnh giao hòa tuyệt mĩ đến thế cũng không bằng cảnh d·ụ·c sắc dưới này, không có bất kỳ thứ gì ảnh hưởng đến bọn họ vào lúc này cả.

Cô cẩn thận từng ly từng tí, đem những vẻ đẹp của chúng cẩn thận quan sát đánh giá, dường như chỉ có những lúc này cô mới cảm thấy bình yên, sóng lặng. Giống như tâm hồn cô vào lúc này, an nhiên, vui vẻ đến lạ thường, những chuyện đau buồn, không vui đều theo gió cuốn trôi đi hết.

" Tôi không biết anh ở đây..."

Thân thể cô nhẹ nhàng bị một bàn tay to lớn khác kéo mạnh xuống hồ bơi, toàn thân ướt nhẹp, những đường cong quyến rũ theo độ ướt của mặt nước càng dính chặt vào người. Đem nơi đầy đặn ở b* ng*c hiện rõ mồn một.

Cùng anh tĩnh lặng dưới bãi biển hóng gió, phác họa nên bức tranh tình yêu đơn thuần!!?

Tựa như thiên sứ xinh đẹp không vấn vương chút bụi trần.

Tiêu Nhất Hàn nhanh chóng kéo người cô lên, Doãn Lạc Lạc giống như sắp c·h·ế·t đuối liền có người ra tay vớt kịp thời, không ngừng hít thở không khí, khẽ ho liên tục, tức giận nhìn hắn.

" Anh... Anh muốn g·i·ế·t tôi"

Đem eo cô nhấc lên ôm sát vào bờ ngực rộng lớn của mình, cô còn có thể lắng nghe tiếng tim đập dữ dội của hắn, còn có âm thanh dở dốc trên đỉnh đầu mình, cô run run, vô lực mặc cho hắn đem toàn bộ phóng thích vào sâu bên trong, phía dưới cũng sớm mất đi cảm giác, chỉ còn lại sự đau đớn đến tận xương tủy, và cả trái tim cô.

Trời bắt đầu đổ mưa, mùi đất thoang thoảng tràn vào, khiến lòng cô dấy lên một sự lạnh lẽo khủng khiếp.

Kèm theo tiếng hét của cô là một một hơi thở nặng nề xen kẽ nguy hiểm đang mập mờ thổi bên tai.

Nếu kiếp sau, em gặp anh sớm hơn, em sẽ khiến anh yêu em đầu tiên?

Bước chân vô tình đá cánh cửa đang khép hờ rời khỏi, để lại dáng vẻ thất bại thê thảm của cô đang nằm dưới mặt sàn, nước vẫn không ngừng tuôn rơi, xối thẳng l*n đ*nh đầu cô, trượt dài xuống thân thể.

Nhìn bể bơi hơi lay động sóng nước lăn tăn, xung quanh lá cây xào xạc, mùi hương hoa hồng tỏa ngát, ánh trăng sáng rực rỡ chiếu xuống mặt nước, mờ mờ ảo ảo, khiến cô tâm tình thoải mái.

" Đừng... Tôi, tôi sẽ đi vào trong, không làm phiền anh ở đây tiếp tục bơi" cô rụt người lại, sử dụng kế hoạch bách tốc bách thắng, đem chiêu chuồn là thượng sách nhanh chóng nhảy lên bậc thang.

Ngày thứ hai, cô đang ngồi yên tĩnh đọc sách, trời đã chuyển sang chiều rồi từ từ tối hẳn, Doãn Lạc Lạc đưa tay che miệng một cái, buồn chán để sách qua một bên.

Đáy lòng thổn thức dâng lên một nỗi buồn mơ hồ, giống như những hạt mưa ngoài kia, lạnh lẽo không cách nào tiếp nhận nổi, tựa như tâm can cô, dần dần cũng vì hành động vô tình của hắn làm cho tan biến, từng chút gặm nhấm, cào xé.

" Doãn tiểu thư, cô không sao chứ" dì Tô lo lắng lại gần đem vòi nước tắt đi, giúp cô cơi bỏ y phục ướt, thay lại bằng một bộ đồ ngủ giản dị, giúp cô giữ ấm cơ thể, từ đầu đến cuối bà vẫn cảm nhận được cơn tức giận của hắn đang phun trào dữ dội, thấy hắn rời đi, mới nhanh chóng chạy lên lầu, xem cô như thế nào?

Doãn Lạc Lạc cắn răng chịu đựng, vừa nóng vừa lạnh, nóng vì thân thể bất thường đang bị hắn khiêu khích, lạnh vì bể bơi đang không ngừng rung chuyển, nước thấm dần vào cơ thể, tê buốt toàn bộ da thịt.

Thật đúng là oan trái, đây chính là số trời không thuận lòng người!!!!?

Doãn Lạc Lạc sợ hãi bám vào cầu thang chuẩn bị leo lên liền bị hắn túm lại kéo ngược về phía mình, cả người cô rơi mạnh xuống bể bơi, sặc nước liên tục, toàn thân lạnh đến cực độ, giống như bản thân đang được đứng ở Bắc Cực, lạnh đến thấu xương.

" Dì Tô, cháu muốn nghỉ ngơi một lát"

Thở dài một hơi, cô đem sách gập lại, nhét vào chỗ cũ, khẽ khoác thêm áo mỏng, mở cửa vòng đi ra đằng sau khuôn viên.

Nghe tiếng cô khóc ngược lại chỉ càng làm hắn bực tức, hỏa khí dâng trào, tiếp tục dùng sức lực đâm mạnh vào h** h***t, vì ở đây là bể bơi rất sâu, nên năng lực có chút bất tiện, Tiêu Nhất Hàn hừ lạnh, kéo cô lên trên, đè mạnh xuống mặt nền lạnh lẽo, không còn sức áp của mặt nước khiến hắn dễ dàng cử động hơn.

Cửa sổ đã bắt đầu dính nước mưa, từ từ lăn xuống.

" Thứ tôi chán ghét tôi có thể vứt bỏ, huống chi là cô, từ đầu đến cuối tôi đều không muốn giữ lại bên người, nếu có lần sau, tôi cũng không muốn sẽ phải dùng lại cách này đâu" đưa bờ môi ghé sát tai cô, nhẹ nhàng phun từng chữ " Tôi vẫn còn một cách khiến cô thê thảm hơn rất nhiều"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Một Ngày Dưới Ánh Trăng