Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Không thể giúp đỡ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Không thể giúp đỡ


"Vậy được, lát mẹ đưa con, con đi rút tiền đóng tiền viện phí." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cho tôi Latte", Thục Nghi rất thích uống latte. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chuyện gì thế?", Thục Nghi để cho Ngọc Khanh nói trước.

"Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ tìm cách mà, mẹ cứ cố gắng chăm sóc cho ba đi, chuyện tiền bạc để con lo.", Thục Nghi đưa tay xoa lưng bà Hoa.

"Vậy nếu chúng ta lấy hết đóng tiền đợt đầu thì đợt sau lấy tiền đâu mà đóng hả Nghi?", bà Hoa lo lắng.

"Tôi nhớ rồi ạ, cảm ơn Tổng giám đốc.", anh ta không nói gì thì là cho phép rồi, cô có thể đi.

"Con đã làm xong rồi, tiền viện phí con chỉ có thể ứng trước một khoản. Mẹ, mẹ lên đây có cầm theo sổ tiết kiệm không?"

"Hai chị dùng gì ạ?", người phục vụ lịch sự.

"À, mình chỉ muốn nói sắp hết thời gian mình phải tăng ca rồi, lúc đó chúng ta có thể đi chơi, mình rất căng thẳng với công việc.", Thục Nghi giấu luôn chuyện muốn nói, gượng cười giả vờ nói sang chuyện khác.

"Tội con gái tôi, từ lúc nào nó phải cực nhọc như vậy chứ? Là ba mẹ không lo được cho con.", bà Hoa vẫn thấy áy náy trong lòng vì chuyện đó.

"Tối nay vẫn tăng ca.", Đặng Vũ không trả lời mà nói một câu lạ lùng.

Chương 27: Không thể giúp đỡ

"Thục Nghi à, bệnh của ba con cần thêm thuốc thì sức khỏe sẽ tốt hơn, chúng ta có thể sử dụng không? Nếu dùng thì tiền thuốc và tiền viện phí sẽ rất cao, sao con có thể lo liệu đây? Cũng vài tuần nữa là đến đợt đóng tiền viện phí tiếp theo rồi, Nghi, con chắc sẽ tìm được cách không? Hay mình chuyển ba về lại bệnh viện dưới nhà mình nhé. Mẹ."

"Mẹ đừng nói như vậy, phụng dưỡng ba mẹ con nên làm chứ. Con ra ngoài một lát."

Thục Nghi cúp máy rồi quay lại phòng bệnh, cả đêm cô cùng mẹ đều ở lại bệnh viện để chăm sóc cho ba cô.

"Mình rảnh, à mình cũng có chuyện muốn nói với cậu nữa, vậy mai cậu nhắn chỗ hẹn cho mình nha."

"Vẫn ổn ạ, à Tổng giám đốc giờ tan sở tôi xin phép ra ngoài một lát có việc ạ."

"Có chuyện gì không Nghi?"

Đặng Vũ vẫn ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, gần đến hạn đấu thầu nên anh càng chú tâm hơn nữa. Anh dừng lại một chút, đưa tay lên xem đồng hồ, đã hơn nửa tiếng rồi, Thục Nghi vẫn chưa quay về làm việc. Khi anh còn suy nghĩ về Thục Nghi thì một tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn. Đặng Vũ đưa tay lấy điện thoại để trên bàn nhưng không thấy gì cả, không phải của anh, vậy thì tiếng chuông đó của ai. Đặng Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, trên bàn trà đối diện chiếc ghế sofa có một chiếc điện thoại di động nằm bất động ở đó. Là điện thoại của Thục Nghi, cô lại để quên ở văn phòng rồi. Anh đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc đi đến ngồi xuống trên ghế sofa, với tay cầm lấy chiếc điện thoại mở hộp tin nhắn. Anh nhấp vào thông báo mới nhất thì một tin nhắn hiện lên.

Nói rồi Thục Nghi đi ra hành lang, đứng suy nghĩ hồi lâu, dường như đang đấu tranh điều gì đó. Cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, lấy điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho Ngọc Khanh.

Thục Nghi đi đến quán cafe đối diện Thượng Vũ ngồi đợi Ngọc Khanh. Thật ra Thục Nghi đã suy nghĩ rất lâu, từ lúc bắt đầu chơi với Ngọc Khanh thì cô đã xác định không nhận một sự giúp đỡ nào từ cô bạn thân, đơn giản là vì cô không muốn mọi người xem cô là một đứa chơi với con nhà giàu để lợi dụng, đòi hỏi thứ gì. Nhưng lần này thì khác, Thục Nghi chấp nhận nghe lời nói châm biếm từ mọi người, bỏ qua quy tắc do chính cô đặt ra để có thể có được sự giúp đỡ của Ngọc Khanh. Cả lúc này và về sau, căn bản với tiền lương của cô và tiệm ăn của mẹ đều không đủ để đóng tiền viện phí cho ba cô. Nếu ba cô không được điều trị, bệnh tình sẽ ngày càng nặng thêm, cô không thể để ba có chuyện được, vì vậy lần này cô mong muốn nhận được lời đồng ý của Ngọc Khanh.

"Cho tôi một capuchino.", còn Ngọc Khanh thì gọi một loại thức uống khác.

"À, là chuyện...", Thục Nghi ấp úng.

Ở văn phòng...

"À tối chiều mai cậu rảnh không? Giờ tan sở ấy, mình có chuyện muốn nói."

Sau khi làm thủ tục nhập viện, Thục Nghi hỏi y tá rồi quay lại phòng bệnh của ba cô. Vừa bước vào phòng, cô thấy ba cô đang mặc áo bệnh nhân, nằm trên chiếc giường trắng. Cô đã từng nằm viện, cô có thể hiểu được sự khó chịu khi nhằm trên nó, không thoải mái chút nào. Còn mẹ cô thì đang ngồi bên cạnh chăm sóc cho ba cô. Thục Nghi đi đến kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh bà Hoa, đưa tay mình vỗ lên tay bà.

"Thục Nghi.", Ngọc Khanh gọi Thục Nghi.

********

Ngày hôm sau... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đặng Vũ nhìn tin nhắn vừa gửi đến thì ngồi yên lặng. Thục Nghi không có khả năng lo tiền viện phí sao? Phải, Thế Kiệt từng nhắc cô có một người bạn thân cũng làm ở Thượng Vũ, nghe tên là Ngọc Khanh. Chẳng lẽ cô muốn nhờ cô ấy giúp đỡ sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Có, mẹ có mang."

Ít lâu sau, Ngọc Khanh đến quán. Cô đi vào trong, đảo mắt xung quanh tìm Thục Nghi, cuối cùng cũng thấy cô bạn ngồi ở bàn phía trong cùng.

Giờ tan sở... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ok, thôi cậu làm việc đi."

"Sao, cậu có gì muốn nói với mình?", Ngọc Khanh đợi sau khi người phục vụ đi thì hỏi thẳng vào vấn đề.

Thục Nghi quay lại làm việc, vẻ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Em không sao chứ?", Đặng Vũ thấy sắc mặc của Thục Nghi thì hỏi.

"Con làm thủ tục sao rồi?", bà Hoa hỏi thăm.

"Khoan, trước khi nói chuyện của cậu, mình có chuyện vui muốn nói với cậu nè.", Ngọc Khanh cười tươi.

Thục Nghi nãy giờ mãi suy nghĩ, khi nghe tiếng gọi thì giật mình. Cô giơ tay vẫy vẫy Ngọc Khanh.

Ngọc Khanh kể một lèo với Thục Nghi về niềm vui của mình mà không biết rằng niềm vui của cô lại gây nên sự tuyệt vọng của Thục Nghi. Nói như thế thì bao nhiêu tiền Ngọc Khanh đã đưa vào mua căn hộ rồi, chắc chắn Thục Nghi không thể hỏi giúp đỡ, nếu lúc này cô nói ra không phải Ngọc Khanh sẽ hỏi ba mẹ cô ấy sao? Rồi họ sẽ nghĩ gì về cô?

"Vâng, căn bệnh của ba cần rất nhiều tiền để chữa trị.", Thục Nghi thở dài.

*******

"Nghi, còn chuyện của cậu là gì?"

"Ừa mình nè."

.....

"Alo, Nghi hả?"

Thục Nghi chào Đặng Vũ rồi đi ra ngoài...

"Thật tốt quá! Mình sẽ hẹn cậu đi xem nhà với mình.", Ngọc Khanh không hề nhận ra sự gượng gạo trong lời nói cũng như nụ cười của Thục Nghi.

"Sao? Rút cả sổ tiết kiệm chỉ đóng được đợt đầu thôi à?", bà Hoa kinh ngạc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Không thể giúp đỡ