Tôi Và Sếp “Cũ” Trở Thành Bạn Cùng Nhà?
Ma Vương Tang Tang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
Giang Hạo cũng không truy hỏi thêm điều gì mà chỉ kêu tôi gửi địa chỉ sang: Nếu về muộn quá thì tôi sẽ tới đón em.
“Ok ok.”
Còn nữa, tôi cũng chỉ làm việc cho Giang Hạo có 3 tháng thôi chứ có phải mấy năm đâu mà chuyện gì tôi cũng biết cho được? Nếu có biết thì tôi cũng chả thèm nói cho anh đâu nhé.
Tôi: …
“Ừm, em tin anh nhất định sẽ làm được.”
Anh ta ôm lấy mặt tôi… sau đó “chụt” một tiếng mà hôn lên má tôi.
Còn một chuyện nữa mà tôi vô cùng tò mò là không biết giữa Giang Hạo và Đường Dịch đã xảy ra chuyện gì.
Tôi để ý thấy rằng mấy ngày gần đây Giang Hạo rất thường xuyên vắng nhà.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu.
“Em hơi dính người một chút bộ không tốt hả? Em không muốn anh nói chuyện thân với người con gái khác còn không phải là do em sợ anh bỏ em sao?”
Động tác đang thay bóng đèn của anh dừng lại, cúi đầu xuống nhìn tôi “Tại sao em lại cho rằng tôi quen cái người tên Đường Dịch đó?”
…
Sự thật đã chứng minh, suy nghĩ của tôi quá là đơn giản.
Chương 9
Cái tên này lại nghĩ tới Giang Hạo!!
Đường Dịch cười cười “Ở ngoài công ty mà gọi sếp Đường cái gì, cứ gọi tôi là Đường Dịch đi cho thoải mái.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tao khuyên mày đừng nên hao phí tâm tư gì cho anh ta.” Cô gái khác trả lời “Sếp Đường đúng là vẫn còn độc thân nhưng mà mày chắc chắc không có cửa với anh ta đâu.”
Đường Dịch mặt càng đỏ hơn “Tôi chính là trai thẳng!”
Tin hay không thì tôi cũng mặc kệ anh!
Cả người tôi cứng đờ trong chốc lát.
“Đừng có nói với ai nha.”
Tôi: Hôm nay chắc tôi sẽ về hơi muộn nên anh không cần đợi cơm tôi đâu.
Theo bản năng, tôi định giơ tay lên “chưởng” cho tên này một chiêu để anh ta chầu trời.
Thứ sáu, tôi còn chưa kịp tan làm thì chị tôi đã gửi tin nhắn tới.
Sau đó là tiếng cảm thán của cô gái kia.
Nhìn chị ấy như vậy, tôi nghĩ tối nay có lẽ sẽ không dễ về được nhà, vì thế tôi lấy điện thoại ra nhắn cho Giang Hạo.
Tôi: … Cứu mạng a!
Tôi khóc không ra nước mắt.
Khoan, tại sao anh ta lại biết điều này? Chẳng lẽ anh ta đang theo dõi Giang Hạo?
Tôi: …
Nhưng mà hành động này dường như khiến anh ta nghĩ tôi đang trả lời cho có lệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Từ Nhiên.” Đường Dịch cười tủm tỉm gọi tên tôi “Hay là sang bên chỗ chúng tôi ngồi một chút đi, đều là người trong công ty chúng ta.”
Giang Hạo là trai thẳng!
Công ty tôi có sếp mới đến, hình như anh chàng này có ân oán gì với Giang Hạo hay sao đấy mà từ khi biết tôi từng làm thư ký cho Giang Hạo thì cứ lúc nào rảnh rỗi anh ta lại chạy đến văn phòng bộ phận của tôi.
Tôi:…
Giang Hạo thờ ơ trả lời “Không biết.”
Phải công nhận một điều là Đường Dịch thật sự rất đẹp trai, dưới ánh sáng lờ mờ trong phòng mà vẫn thấy rõ lông mi và đôi mắt cong cong của anh ta.
Nhiệt độ nóng bỏng đang dần lan lên má tôi.
***
Tôi xoá hết những chữ vừa nhập, chỉ trả lời một từ: Ừm.
Tôi vô thức lùi lại một bước: “À bạn tôi vẫn đang chờ tôi, tôi xin phép… “ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thực sự không phải mà!”
Tôi từ sợ hãi dần dần trở nên tức giận, nhất thời tôi không khống chế được âm lượng nên lớn tiếng quát anh ta “Anh thích anh ấy thì tự đi mà nói đi, tôi có phả bạn gái anh ấy hay không thì liên quan cái đế.ch gì?!”
Tôi cũng chả biết anh ấy đang bận chuyện gì mà dạo này bận rộn thế, nhưng thấy tâm trạng của anh rất tốt thì tôi nghĩ là anh ấy đang vực dậy sau khi phá sản.
“Thế à? Tôi không tin.”
“Dạo gần đây em thấy anh rất bận rộn, bộ có chuyện gì sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
24.
Sếp Đường trong miệng hai cô gái đó chính là Đường Dịch, cái tên mà hay tới tìm tôi để moi móc thông tin của Giang Hạo đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía chị họ đang khóc đến choáng váng đầu óc, tôi thở dài một hơi.
Bây giờ cái tên này đang vừa nhâm nhi tách cà phê, vừa cố gắng làm thân với tôi, anh ta dường như muốn moi thông tin gì đó từ miệng tôi.
Trời đất ơi! Tình yêu của anh ta dành cho Giang Hạo đã bị vặn vẹo đến mức này rồi sao?
“Ừm.” Giang Hạo lại nói tiếp “Ngày nào cũng thấy em vui vẻ, siêng năng đi làm thì tôi thấy bản thân mình cũng phải cố gắng làm việc chăm chỉ.”
Còn điều gì bất ngờ nữa không? Đến luôn một lần đi.
“Thật sự là không quen biết?”
Đường Dịch: “Thật trùng hợp.”
… Không ai khác chính là Giang Hạo.
Vì vậy, thay vì tôi đang ở nhà hưởng thị thì bây giờ tôi lại phải ở trong phòng KTV trông chừng chị họ, còn cô chị họ ngốc nghếck này của tui thì đang ở một bên uống rượu và trình diễn một màn “quỷ khóc sói gào” cực kỳ nhiệt tình.
Tôi: …
Đường Dịch vẫn chưa phát giác rằng tôi đang cố gắng tránh xa anh ta, anh ta đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói “Cô là bạn gái của Giang Hạo đúng không?”
Chị họ: thất tình rồi.
Tôi: Sao vậy?
Thấy tôi không chịu đi thì chị học bắt đầu giở đủ trò đòi tôi đi chung cho bằng được.
Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này nên tôi phải căng thẳng chuyển chủ đề.
Buổi chiều, tôi đang trốn trong nhà vệ sinh chơi điện thoại thì nghe thấy có tiếng hai cô gái nào đó đang bàn tán.
Đường Dịch đùng một cái đứng lên, hai tai anh ta đỏ bừng: “Cô có ý gì? Mẹ nó, cái con người này…!”
Tiếng bước chân của hai cô gái kia đã dần xa mà tôi vẫn còn đang ngồi trầm tư (trên nắp bồn cầu).
Tôi bị làm phiền đến phát cáu rồi đấy nhé! Vẫn đang trong giờ làm mà không lo làm cho xong việc đi mà cứ sang chỗ tôi hỏi chuyện của Giang Hạo suốt thế?
Tôi: Em đang ở KTV*, làm sứ giả bảo vệ hoa.
Cứu!!!
Vào buổi tối một ngày nào đó, tôi đang xem Giang Hạo thay chiếc bóng đèn thì cố tình nhắc tới “Giang Hạo, anh có biết người nào tên Đường Dịch không?”
“Mày nghĩ sếp Đường có bạn gái chưa?”
Đường Dịch: “Không phải hai người ở cùng một nhà sao?”
Ài, xem ra Đường Dịch là đang yêu đơn phương rồi.
Nhìn về nơi phát ra tiếng thì tôi liền nhìn thấy Đường Dịch.
Tôi hoá đá tại chỗ.
Từ khi biết anh ta mang “tâm tư riêng” đối với Giang Hạo, tôi không thể nào đối diện với anh ta được.
Tôi cứng ngắc nở nụ cười “Đúng vậy thưa sếp Đường, thật trùng hợp.”
Tôi cứ luôn cảm thấy anh ta xem tôi là tình địch trong âm thầm, ngoài mặt thì cười cười nhưng trong lòng thì đang mài d.ao chuẩn bị sẵn, lúc nào cũng có thể đ.âm tôi.
Tôi: …
Bởi vì không biết cửa phòng bị mở ra từ lúc nào, mà người đứng ở đó mang vẻ mặt âm trầm nhìn chúng tôi, áp suất xung quanh anh dường như cực kỳ thấp…
Tôi: …?
Ừm chị cái gì cũng tốt nhưng lại đi yêu cái tên đó đến ch.ết đi sống lại.
Từ biểu hiện của những người có mặt ở đây, tôi nhận ra rằng họ nghe rõ những gì tôi vừa nói.
Giọng nói của anh khàn khàn, lại mang theo một chút ý tứ sủng nịnh làm cho tôi ngượng tới mức “mặt đỏ, tim đập nhanh.”
Tôi: … Ch.ết mịa rồi.
Tôi vừa ngồi xuống thì Đường Dịch ngay lập tức lao tới, nghiêng người rót rượu cho tôi rồi nhỏ giọng hỏi “Giang Hạo không đi cùng cô à?”
“Tao nghe người ta đồn rằng sếp Đường thích…”
Hoá ra chính vì vậy mà Đường Dịch lại hay hỏi tôi về những chuyện liên quan đến Giang Hạo.
Tôi hơi xích ra xa anh ta và nói “Sếp Đường, chúng tôi chỉ là bạn cùng nhà đơn thuần.”
Tôi mỉm cười: “Lời này của anh là sao? Tôi không hiểu.”
Nếu anh ta chủ động theo đuổi ai đó thì chắc chắn tỉ lệ thành công sẽ không hề thấp, nhưng vẫn có một điều quan trọng mà tôi muốn nhấn mạnh:
Vì để chứng minh cho lời nói của mình, anh ta làm một hành động khiến tôi sững sờ.
“Ừm, đúng vậy.”
Tôi vừa định từ chối thì anh ấy lại nhắn tới: Tôi cũng muốn làm sứ giả bảo vệ hoa.
Tôi: …
Chị họ: Tối nay đi hát với chị đi.
Cái tính hóng hớt của tôi bắt đầu nổi lên, tôi liền dựng tai nghe ké.
Với tình hình này thì tôi từ chối cũng không ổn cho lắm, vì thế tôi đành miễn cưỡng qua bên chỗ mọi người ngồi.
“Em đâu có…” Tôi nhỏ giọng, nói.
Giang Hạo đây là… đang trêu chọc tôi sao?
Giang Hạo trả lời ngay trong chốc lát: Em tăng ca sao?
“Tại sao?”
(*) KTV là viết tắt của cụm từ “Karaoke Television” tạm dịch có nghĩa là truyền hình karaoke, một hình thức ca nhạc có lời bài hát chạy theo giai điệu âm thanh và hiển thị lên màn hình để mọi người có thể nhìn vào đó hát theo.
Mấy ngày tiếp theo, tôi cứ bị chìm đắm trong cái ảo tưởng đó vậy nên tôi không thể nào tập trung vào công việc được.
Đường Dịch nhướng mày “Tôi không tin đấy.”
Nhưng ngay lập tức, tôi quên mất bản thân định làm gì.
Vừa dứt lời, cả phòng đều im lặng, chỉ còn lại tiếng nhạc ầm ĩ.
Anh ta phản ứng lớn vậy tôi cũng có thể hiểu.
Có khi nào Giang Hạo cũng là…
Tôi “Ồ, vâng.”
Mặc kệ anh ta nói gì tôi cũng liều mạng gật đầu tán thành.
23.
Chị họ: “Huhu, em có chỗ nào không tốt mà anh lại chia tay em??”
***
Sau đó, tôi vội vàng chạy tới nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
Khi đi ra, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi tên tôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.