Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Mộng Yểm Điện Hạ

Chương 72

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72


Bởivìđúnglàcôphảiđivềlàmviệc.

Xe ngừng lại.

Ninh Ninh bỗng nhiênđỏmặtlên, cômuốnphản bác lạinhưng lạikhôngbiếtphản bácthếnào.

– Tớichưa! Cônhóclằng nhằng này, cuộc sốngnằm ởvậnđộng, vìsao em không chạyhả? Mộthai ba mộthai ba…Vìsao anh không nghe thấytiếngchạy bộcủaem?

–Ồkhôngphải.

Ninh Ninh trảtiềnxong gấpgápcầmtúiđingay, mớiđiđượcvài bước, phíasau bỗngnhiênvang lêngiọng nói củaThôi Hồng Mai:

– Mày càngngàycànggiốngmẹmày.

– Mộng tưởngcủamình, còn chẳngphải trởthành mộtngười giốngnhưmẹhay sao?

–Đương nhiênlàđitìmcháurồiạ.

– Trên thếgiới này nàocóngười xấuthuầntúyvàngười tốtthuầntúy, kỳtíchnhângian, tuyệt đạiảnhhậu, trânchâu lộnglẫytrên vương miệnnghệthuật, bởivìmộtngười mẹquỷhútmáumàhương tiêu ngọctẫnbạc mệnh hồng nhan…Nhưng nókhông vô tộinhưbọnmày tưởngđâu.

Hai người cùngrơi vào yên lặng.

– Vídụnhư…-Thôi Hồng Mai nghĩ nghĩ,– Năm 1997, mày bịlạc mộtlần, mày đoánxem mẹmày có phảnứnggì?

– Chúngta giờđiđâuạ?

– Nhưng màtao cómắtcótai, tao cóthểnghe cóthể nhìn, chuyệncủanókhông giấuđượctao.

– Bànghe thấyđượcgì? – Ninh Ninh bấtgiácngồi thẳnglênnhìn bàta, – Bàthấyđượcgì?

– Sao mày lạiquay lạithế?

Đólàmộtngườiphụnữcótuổitóctrắngxóanhưng khíchấtthanhcaonhãnhặn, bàấyngồi trênsôpha, nhìn Ninh Ninh mỉm cười, nụcườiấythật bình yên và dịu dàng,nó có thể chữa lành cả những nỗi đau sâu thẳm nhất.

- …Hômnay cháucóchútviệcgấp. – Qua hồi lâu, cô mớikhókhăn nói, – Cháusẽhẹnvớibàsau.

LýBácNguyệt ngắtlờicô,

Đột nhiên, một giọng nóikhông hài hòa từ giữanổi lên.

– Mờivào.

Thôi Hồng Maicười theo lưng cô,

ThôiHồngMai chậmrìrìlặplạitừnày mấylần,

Vừaxem, làcuộc gọicủangười đạidiện.

Hành vi nhưvậyđúnglàrấtkỳlạ, trong khoảngthời gian ngắnNinh Ninh cũngkhôngtìmra đượccâu giải thíchhợplý.NgượclạiThôi HồngMai lạinghĩ ra đượcmộtlờigiải thíchmiễncưỡng:

– Nam thìtên hình nhưlàVăn gì đó…Ôi giàrồi giàrồi, không nhớđược.

Cũng không biết Thôi Hồng Maibịthứgìchọccười màbàta ngửamặtlên cười mộttrận, suýtchútnữa tuộtra bộrăng giảra ngoài. Bàta lau nướcmắtnói:

– Còn cóchuyệngìquan trọnghơn công việc không?

Anh tađẩyNinh Ninh, cùngcôđi ra văn phòng.

Lý Bác Nguyệtđứng trước một cánh cửa, gõ ba lần, người bên trong nói:

Mộtgiọng nói cứng rắn vang lên từ đối diện,

Ninh Ninh trong nháymắtđầuócchoángvángmắ thoa lên, cônhắmmắtlại, sau đómởra:

Thôi Hồng Maithờơnói,

– Đượcđượcđược, mẹmày làngười tốt, tao làkẻlừa đảo, mấychuyệnvừarồi mày đừngtin,đềulừamày đấy.

– Vìsao bànói vậy?

–Công ty sắp làm một bộ phimphóng sự, nguyên mẫucủaphim phóng sự là một ca sĩrấtnổi tiếng trên toàn thế giới, hiệngiờbàấyđãđếncôngty rồi.

Tuy rằnglàngười thânnhưng tìnhthângiữahai người lạirấtnhạt nhẽo, thậm chíkhônghềcókýức sốngchung. NếugạtđềtàivềNinh Ngọc Nhânsang mộtbênthìcảhai đềukhôngcóchủđềchungnào…Giữahai ngườithậm chíngay cảcó sở thích theo đuổi các bộ phim truyền hìnhcũngkhác nhau!Ninh Ninh thíchphim thầntượng,mà Thôi Hồng Mai,bà talà một người yêu thíchthểloạikịchnói …

- …Sau đóthìsao? – Ninh Ninh nghiếnrăng nhìn bà ta, lạibắtđầunghi ngờbàtaănnói lung tung, bởivì biếtmẹkhông thểnào bòra quantàiđểphản báclại, cho nênmớiởđâytha hồmàbôiđenmẹ.

Câu trảlờinày quáchung chung,Ninh Ninhhỏicụ thểhơn.

– Tao khôngbiết. –Thôi Hồng Mai trả lời,– Tao chỉ biếtNgọc Nhântừkhimuavéthìbắtđầucóthayđổi, nhữngthayđổinày cótốtcóxấu, nhưng màngười ngoàichỉnhìn thấymặttốtvềkỹnăng diễnxuấtcủa nómàthôi.

–Dừng xe.

Hơn mười phút sau,cửa tiệm cà phê mở ra.

– Coi nhưlàtao chưa nóigìcả.

Cửa mở ra, mấy cặp mắt cùng nhau nhìn về phía Ninh Ninh,trong đócómộtđôi mắtvừagiànua lại dịudàng.

Hếtchương 72

– Không. –Thôi Hồng Mai nở nụ cười,– Nókhôngđi tìmmày. Màyđilạc mộttháng, nóbình thảnnhàn nhãởnhà,nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nênđóng phim vẫnđóngphim, nhưlànókhôngcóđứacon gái nào cả.

–Đây chẳng phải là mộng tưởngcủamình hay sao?

– Emđangchạyđây! Emđangchạy.

– Mẹcháukhông phải người nhưvậy. – Ninh Ninh cứngcỏinói.

– Hai mẹcon mày gọiđólàmộngtưởng, vìmộng tưởngmàvứtbỏtấtcả, thậtlàvĩđạiquá.

– Trong cuộcsốngcủamẹcon mày chỉcócông việc, khôngcógìkhác.

Ninh Ninh vộilấyhộpphấntrong túixách ra, vừavỗ mạnhlênmặtmình, vừahỏi:

Thôi Hồng Mai nhìn di động củacô, lạinhìncô:

– Rấtnhiều. –Thôi Hồng Mai cười.

– Taođi làm tócđây, mày….mày nênđi vềlàm việcđi, cốmàkiếmtiềnrồi nuôi tao.

– Sau đóà? – Thôi HồngMai nhưnhớra chuyệngì đó, bật cườimộttiếng, – Mộtthángsau, mẹmàyđột nhiênnhưthayđổi thành người khác, nhưphátđiên đitìmmày khắpnơi, cònnổigiậnvớitao, chấtvấn tao vìsao không trôngmàycẩnthận, tao thấyrấtlạ, nếunólo lắngcho mày nhưvậytạisao khôngđi tìm ngay từđầu?

– Vídụnhư?

– Khôngthểnàođâu!

– Alo.-Ninh Ninh bất đắc dĩ đứng dậy, đi toilet tiếp điện thoại,– Hiệngiờemđang cóchútviệc…

Kỳtíchnhângian,tuyệt đại ảnh hậu, trân châulộng lẫytrênvương miện nghệ thuật…

Xe chạy,cô nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ, giơ tay sờ má:

Vàiphútsau, Ninh Ninhtừ toilet trở về, không đợicô lêntiếng,Thôi Hồng Mai đã quay đầu nhìncô, vẻ mặtlộrõvẻchâmbiếm.

– Mộtphútcũngkhôngđược. –Lý Bác Nguyệt nói,– Cơhộikhócóđược, em vềngayđi.

BướcchânNinh Ninh khựnglại, lạitiếp tụcbướcđi.

Ninh Ninh bỗng nhiên bừng tỉnh, hôto:

Ninh Ninh mặtkhông biểu cảmđứngđốidiệnvớibà ta, di động trong tay côréokhông ngừng.

…Hứ,đâykhông phảilà nội dung của các tờ báo giải trí, ngoài mặt còn dám nói không quan tâm đến người khác mắng mình, nhưng thật ra đã thuộc lòng tất cả những câu mắng chửi của người khác rồi sao?

– Thấymày chọc tao cười, hôm nay tao cho mày hỏi tao ba vấnđề, nếu tao biếtthìsẽtrảlời.

– Ha ha ha ha!

–Ôi không đượcrồi, diđộngcủaem bịanh quátsợ quámàhếtpin rồi.

– Bàcó biết vé đó dùng đểlàm gì không?

– Nóchỉcoi mày làngười thânchứkhông phải tao, chuyệngìcũngđềugiấutao, lúcnào cũngđềphòng tao…

Dưới sựmài giũacủaRạpchiếu phim NhânSinh,ở trong từng bộphim điệnảnh, dưới sựmàigiũacủa nhiềuvai diễn, hai ngườiđãdầndầntrởnêngiống nhau.

Thôi Hồng Mai đang ngồi ở trên sô pha ănuống, bà ta dườngnhưchưaăncơmđãchạyđếnđây, rấtđói, Ninh Ninh vừađi, bàta liềngọimột bàn đầyđồăn, hầuhếtlà các món tráng miệng nhiều đường, nhiều kem.

– Giới thiệu vớiem mộtchút.

– Bàấytên làgìạ? – Ninh Ninh dặmlạitrangđiểm xong nhéthộpphấnlạivào túixách.

Ninh Ninh nghĩ nghĩ, hỏi:

– Nhanh lên, xửlýdầutrênmũi emđi. –Lý Bác Nguyệt vừa đivừanói.

– Bàkhông sợbịtiểuđườngà.

– Muộnchútem gọilạicho anh nhé, một giờđược khôngạ?

Thôi Hồng Mai cười cười, đứng dậy nói, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thôi Hồng Maisửngsốtchậmrãingẩnglênnhìn người kia, trong mắttoátlên sựkinh ngạc.

Nửa giờ sau,xe taxi dừng trước cửa công ty Ninh Ninh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ninh Ninhđứngbật lên, bịnhữngngười chung quanh nhìnsang màngượng ngùngngồixuống, hạgiọng nói vớiThôi Hồng Mai.

– Được rồi, ba vấnđềtaođãtrảlờixong, còngìmuốn nói vớitao nữakhông?

Nhưng sựcôđơn này chỉgiằngcovàigiây, bàta mau chóngkhôi phục lạidángvẻnhưthườngngày, nét mặtchanh chua:

– Bàgạt cháu.

– Mày không nghe điệnthoạià?

– Mình càngngàycànggiốngmẹthậtư?

– Mọingười đềucoi tao làngười xấu,coi nólàngười tốt.

– Vịnày chính làca sĩnổi tiếng ở nước ta– YếnTình, Yến nữsĩ.

– Tao khônggạt mày, nếukhôngnhờhai thiếu niênnam nữnhặt đượcmày, trờigiárét, cókhi màyđãchếtrồi, nhắc tớihọtênlàgìấynhỉ?

Sau khi xuống xe, cô chạymộtmạch đến tìmLý Bác Nguyệt,thởhổn hểnnói:

– Đếntuổinày rồibànênăn ít đồ ăn vặt đi.

Thôi Hồng Mai nghĩ nghĩ,

Lý Bác Nguyệt đi đếntrướcngười phụnữkia, giới thiệuvớiNinh Ninh, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ninh Ninhvừaphỉnhổtrong lòngvừahỏi:

Ninh Ninh nghe vậy ngẩn người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thôi HồngMaiđặtly càphêxuốngbàn, thảmấy miếngđườngvào trong, cầmmuỗngthong thảkhuấy đềulên.

– Mộtmặtxấulàgìạ? –Ninh Ninh hỏi.

Thôi HồngMai khônghềgiậnxua tay.

–Người này không đơn giản, có danh tiếng, có tiền, hơn nữayêu thíchsự nghiệpcông ích,danh tiếngcực kỳtốt…Đương nhiênquan trọngnhấtchínhlànhà đầutưlàchồngcùngvớihọctròcủabàta, bàấy muốnđíchthânchọnnữchính cho bộphim này.

Lý Bác Nguyệt nói,

Ninh Ninh bắt đầu chạy bộtạichỗ.

–Cuộc sống nằm ởvậnđộng, em chạymộtmạchtới đâyđấy, cóchuyệngìvậyanh?

– Một chútchuyệncánhânạ.

Tắtđiệnthoạixong, côlậptứcđứnglại, sauđóngồi xuốngđốidiệnvớiThôi HồngMai.

– Vềsau tao cẩnthậnnghĩlại, cẩnthậnnghĩ, mẹmày đoánchừngtừđầuđãmuốnvứtbỏmộtthứphiền phứclàmày rồi, mộtthángsau thìlạihốihận, không tìmthấymày thìnổigiậnvớitao. Nhưng màsốmày coi nhưcũngmay, đượcđôi nam nữkiađưa vềnhà. Từđóvềsau mẹmày cực kỳtốtvới mày, chỉhận không thểbuộcmày trênlưng quần24/24h. Hàhà, nóchính lànhưvậyđó, lúcnào cũngkiểulàm sai rồi thìmớiđi bùđắp.

Ninh Ninh ngây ra mộtlúc, trảlời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ninh Ninh lẩmbẩm, giốngnhưchấtvấnhìnhảnh phản chiếucủamình trêncửaxe,

Tiếng vỗ tay của vô số người, sự tán thành của vô số người, sự tán dương của vô số người…

– Cũngkhông biếtcókịpkhôngnữa, cứthửxemđi.

Lý Bác Nguyệt nhìn đồng hồ, thở dài:

– Côngviệc, côngviệc, công việc! Trong cuộcsống củamẹcon mày chỉcócôngviệc, không cóthứgì khác!

Ninh Ninhnhậnđiệnthoại, dùkhôngbật loa nhưng tiếnggầmgừcủaLýBácNguyệtvẫncuồncuộnmà đến, tựa nhưmột giọng nam caohoa thứcngânbên tai cô:

– Mẹcháumua vétừai?

Độngtáckhuấyngừnglại, trong mắtbàta cósựcôđơntrong nháy mắt.

– Nếu đãbiết, mày cònhỏitao? –Thôi Hồng Mai cười lạnh.

– Côngviệc, côngviệc, côngviệc.

Ninh Ninh nói.

Hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe quả thực càng ngày càng giống NinhNgọc Nhân,bấtluậnlàvẻbề ngoàihay làkhíchất.

Thôi Hồng Maicònchưatrả lời, di động củacôbỗng nhiên vang lên.

Đưa tay chặn một chiếc taxi, cô ngồilênvàbáođịa chỉcôngty mình.

– Cáinày tao làm sao màbiết?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72