Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Mộng Yểm Điện Hạ

Chương 5

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5


– Ngày nào con ở nhà cũng chán. – Khúc lão đại cười vung cây roi trong tay lên, giống như nghệ sĩ xiếc khỉ biểu diễn trên đường phố, – Ba đã gọi hai đứa nó đến biểu diễn mấy trò ảo thuật cho con xem giải buồn.

– Mặt cháu làm sao ạ? – Ninh Ninh xoa mặt mình, hỏi.

– Nhìn gì mà nhìn, cúi xuống!

Bộ phim có tên là “Đoàn xiếc thú Dân quốc”.

Ninh Ninh thật sự có chút tò mò, với tay nhận hộp gỗ, đặt ở trên đùi mở ra.


Người đeo khăn quàng đỏ mà lớn lên căn bản không thể nào tiếp thu được hình ảnh này, Ninh Ninh hét to lên:

Trần Quân Nghiên nhìn vào vết máu dưới nền đất đối diện…sau đó cúi đầu không nói gì.

…Bà rõ ràng chỉ là một người hầu già, vì sao ăn nói lại chẳng khác gì sát thủ xã hội đen vậy?

Bên trái là một thiếu niên ước chừng 15-16 tuổi, thân hình gầy ốm, trầm mặc ít nói, một lần cũng không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm vào đôi giày vải màu đen trên chân, khiến người ta không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta.

May mà Ninh Ninh đi rất chậm, bản thân Khúc lão đại đi cũng không nhanh, cô đã nhanh chóng đuổi theo bắt kịp đối phương, hô to:

– Tôi đã tha thứ cho chị ấy, anh mau đi kêu ba tôi thả chị ấy ra đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên tấm poster ở trước cửa có Trần Quân Nghiên, có Lý Tú Lan, còn có một cái hộp…

Ninh Ninh xuống giường, đang muốn tìm gương rửa mặt, v·ú Vương đã cầm khăn mặt nóng đến, lau mặt cho cô xong, lại nhanh nhẹn chải đầu mặc quần áo cho cô, thậm chí còn đánh răng giúp cô, cuối cùng là quỳ dưới giường, nhẹ nhàng đi đôi giày thêu lên chân cô.

Ninh Ninh chạy nhanh hơn đi vòng lên chắn trước mặt ông, chỉ vào Lý Tú Lan nằm dưới chân ông, nói:

– Lão gia nói, mặt của cô chỉ có ngài ấy, còn có trượng phu tương lai của cô mới được nhìn, còn ngoài ra thì không cho người đàn ông thứ ba thấy.

Khúc lão đại dừng động tác lại, lấy tay áo lên lau máu trên mặt, không những không lau sạch mà mặt dính bết, thậm chí cả ria mép cũng nhuộm đỏ, ông quay sang nở nụ cười như thường lệ của một người cha hiền từ với Ninh Ninh:

V·ú Vương đứng bên giang hai tay ra làm tư thế bế trẻ con…

Ninh Ninh cười nói:

Cuối cùng, cửu liên hoàn biến thành một sợi dây dài, Lý Tú Lan gần như dùng sức cả người vọt tới, dùng dây dài thít chặt cổ Ninh Ninh, đôi mắt nhìn thẳng vào Khúc lão đại, khàn giọng giống lên một tiếng:

Vài ngày sau, Lý Tú Lan trên đầu quấn vải trắng quỳ gối bên ngoài, hai tay bị trói sau lưng bằng gân trâu.

Gần như ngay khi vừa nói xong, một bên bả vai đập tới người cô ta, hất cô ta bay ra ngoài mấy mét.

Khúc lão đại giáng một cái tát qua:

Cô ngồi bất động trên ghế, cảm giác được chiếc hộp gỗ đè lên chân khiến cô không thể cử động được.

Thiếu nữ bên phải thì hoàn toàn trái ngược lại, cô ta vẫn luôn lén nhìn Ninh Ninh, như là muốn vươn hai tay ra từ trong ánh mắt, vén mặt nạ trên mặt cô lên, nhìn xem gương mặt thật sự phía sau đó trông như thế nào.

Trần Quân Nghiên do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng nói:

– Cho tôi cái khác! Cho tôi cái khác đi!

– Tiểu thư, nên dậy rồi ạ, lão gia mang về cho cô một cặp vật hiếm lạ đó.

Khúc lão đại đạp chân vào cô ta, lạnh lùng nói:

Lý Tú Lan nằm dưới đất gào khóc, Khúc lão đại đứng bên cạnh lại ngân nga một giai điệu nào đó, giai điệu kia rơi vào trong tai Ninh Ninh, khiến cho cô như bị sét đánh trúng.

Lý Tú Lan cúi đầu đi đến gần Ninh Ninh, vừa đi vừa lấy ra một chiếc cửu liên hoàn, những ngón tay của cô ta vô cùng linh hoạt, mười ngón tay vừa lộn một cái, chính là một cái đèn lồ||g, lại lật tiếp, liền biến thành một thỏi nguyên bảo, càng về sau những thứ đa dạng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp, quan mũ, hoa mẫu đơn, chim muông sặc sỡ, thậm chí có cả chiếc xe đạp khiến ai cũng phải tán thưởng.

Lý Tú Lan lúc đầu còn kêu thảm thiết, nhưng dần dần đã kêu không ra tiếng, chỉ để lại những âm thanh đầu bị đập vào tảng đá, cộp, cộp, cộp…

Chương 5

Bởi vì…

– Được, vậy không đánh nữa.

– Cô ta làm tiểu thư bị thương, e là không thể sống được nữa.

– Ninh Nhi con đừng sợ, ba sẽ xử lý sạch sẽ ngay.

Bởi vì cô đã từng nghe thấy giai điệu này rồi.

Ninh Ninh “ồ” một tiếng, v·ú Vương đứng cạnh hỏi:

– Chắc là ông trời trả thù cho kỹ thuật diễn nát của mình đây phải không?

– Ba ơi, ba đừng đánh chị ấy.

Người ba đánh tên Lý Tú Lan, chính là nữ chính trên tấm poster dán trước cửa của rạp chiếu phim Nhân Sinh.

– Không! Không! Đừng cho tôi cái này! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tâm trạng Ninh Ninh cực kỳ phức tạp, trước khi xuyên qua, bộ phim cuối cùng cô đóng có tên là “Tôi là đại mỹ nhân”, sau khi xuyên qua, vai diễn lần đầu tiên có lẽ cũng có tên là “Tôi là đại mỹ nhân” mất.

– Con c·h·ó nhỏ này được đấy.

– Ba ba! Đừng đánh nữa! Chị ấy sắp c·h·ế·t rồi!

Ninh Ninh có chút hoa mắt, bà là một người giúp việc thôi, vì sao lần nào nói chuyện cũng giống như một ông già mafia vậy?

Ninh Ninh thở dài trong lòng, cô cũng không phải mắc bệnh Thánh Mẫu, cứ một hai đòi cứu người muốn làm tổn hại mình, nhưng mà một người là Lý Tú Lan, một người là Trần Quân Nghiên, quan hệ của hai người đều liên quan đến một phỏng đoán trong lòng cô, trước khi chứng minh được phỏng đoán này, bất kể thế nào cô cũng không thể để họ xảy ra chuyện được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở trong rạp chiếu phim Nhân Sinh, ngay lúc mở đầu phim, cùng với nó là một giai điệu, chậm rãi vang lên bên tai cô, chỉ khác một chỗ điểm là một người chỉ ngâm nga giai điệu, còn một người hát ra lời, lời bài hát là: “

– Không có gì. – Ninh Ninh miệng thì nói thế, nhưng mà trong lòng thì đầy sóng to gió lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người đi vào trong viện, ánh nắng tươi sáng, bên dưới cây mai trong viện có đặt một cái ghế, trên ghế được trải lót lông dày, v·ú Vương đỡ Ninh Ninh ngồi xuống ghế, lúc này toàn thân Ninh Ninh bị bao đến kín kẽ không một kẽ hở, ngay cả đôi tay cũng được bọc trong đôi găng tay ren trắng, mức độ kín mít khiến cho cô cảm thấy mình chẳng khác gì một người bị mắc bệnh hủi cả.

Vẻ đẹp bình thường hoặc là ở mắt, hoặc ở mũi, hoặc ở môi, hoặc ở cằm, chỉ duy nhất cậu ta là được ông trời ưu ái, ngũ quan trên mặt đều cực kỳ tuyệt mỹ, dù chỉ là một nửa bên mặt thôi, cũng như được trời xanh chấp bút, dùng ánh mặt trời ấm áp mờ nhạt bên cạnh làm giấy, một phút phác họa ra một đường cong cực kỳ duyên dáng.

– Tiểu thư, làm sao vậy?

– Ai cho mày đụng vào con gái của tao, ai cho mày đụng vào con gái tao.

Bà tránh ra đi! Ninh Ninh tức khắc đứng bật lên, đuổi theo dọc con đường có vết máu uốn lượn kia.

Ngực Ninh Ninh phập phồng hoảng sợ, quay sang nhìn thiếu niên ở bên cạnh đang đỡ lấy mình.

Hết chương 5

Mồ hôi Ninh Ninh lại chảy xuống.

– Ba vẫn luôn hỏi con muốn gì đúng không ạ? Con muốn chị ấy!

Nửa bên mặt thiếu nữ kia sưng lên, cúi gằm xuống không dám nhìn Ninh Ninh nữa.

Khúc lão đại cũng nhìn thấy, ông dừng bước lại, hét lên với phía sau.

– Chậc, nếu đây thực sự là hình phạt dành cho những bộ phim dở tệ, vậy thì giới nghệ sĩ đã trở thành khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất đối với ngành công nghiệp giải trí từ lâu rồi.

– Trần Quân Nghiên!

Khúc lão đại ôn hòa nói với cô, quay sang lại hung hăng mắng Lý Tú Lan,

– Lấy lại đây!

– Thả tôi đi.

V·ú Vương bình thản nói:

Cô ta kêu thảm thiết với Ninh Ninh, bởi vì quỳ dưới đất không thể đi lại, bèn dùng đầu gối quỳ đi đến,

Lý Tú Lan quỳ dưới đất hét lên, làm cho Ninh Ninh run tay lên, con c·h·ó nhỏ rơi vào trong hộp.

Cô là xem một bộ phim mà xuyên qua, có đôi lúc sẽ không kìm được mà nghĩ, chuyện cô xuyên qua, liệu có chút liên quan gì đến rạp chiếu phim kỳ lạ kia không? Cô mãi vẫn không tìm được chứng cứ, cho đến khi nhìn thấy đôi nam nữ phía đối diện.

Lý Tú Lan kêu lên đau đớn, ngã ngồi dưới đất, khi vừa thấy rõ đối phương, cô ta tuyệt vọng kêu to:

Không một ai chú ý tới, theo động tác lật tới lật lui của cô ta, bước chân của cô ta đã càng ngày càng gần Ninh Ninh, càng ngày càng gần…

– Vậy thì trên đời này sẽ lại thiếu đi một người đàn ông.

Nếu không phải biết rõ trong lòng Khúc lão đại là một người cuồng con gái mức độ nặng thì Ninh Ninh cũng không dám mở lòng chính nghĩa, cô hít sâu hai ba hơi, đứng lên khỏi ghế, bởi vì chân mềm nhũn mà lại lần nữa rơi xuống.

V·ú Vương cầm một chiếc mặt nạ đi ra:

….Tiếp theo chắc không bế cô giống như bế một đứa trẻ để đi đấy chứ? Ninh Ninh sợ tới mức vội nhảy phắt xuống giường, đi ra ngoài, đi được một nửa, phía sau vang lên tiếng kêu sợ hãi của v·ú Vương:

– Ba đưa chị ấy đi đâu vậy?

Ninh Ninh hít sâu một hơi:

Ninh Ninh run giọng quay sang hỏi:

– Mày phải cảm ơn tiểu thư. – Khúc lão đại chắp tay đi phía sau Lý Tú Lan, – Nếu không phải tiểu thư cầu xin cho mày thì ông đây đã băm nát mày ném cho c·h·ó ăn rồi.

Cô lẩm bẩm trong lòng, rồi lại tự chế nhạo mình,

– Nơi mà nó nên đi.

– Nếu không cẩn thận bị người đàn ông thứ ba nhìn thấy thì sao ạ?

Gì cơ? Này là phải c·h·ế·t á? Ninh Ninh quay phắt sang nói với cậu ta:

Ninh Ninh nhìn thấy Lý Tú Lan khẽ bĩu môi.

Đến lúc này Khúc lão đại mới phục hồi tinh thần lại, ông bước vài bước đến chỗ Lý Tú Lan, trong lúc Ninh Ninh cho rằng ông sẽ quất roi lên người cô ta, nhưng mà không ngờ ông lại ném cây roi đi, cúi xuống túm lấy tóc Lý Tú Lan, sau đó đập đầu cô ta thật mạnh vào tảng đá trong lâm viên.

B·ắ·t· ·c·ó·cđến đây, hãy chọn mộttượnggỗ, người què, người mù và người cụt tay, tất cả hãy nhận lấyhình dạng mà làm, làm kẻ ăn mày xin tiền.

– Tội c·h·ế·t có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. – Khúc lão đại cầm hộp gỗ đưa qua rèm châu, – Ninh Nhi, con chọn một cái cho nó đi.

– Còn không mau biểu diễn ảo thuật cho tiểu thư xem đi.

V·ú Vương bưng hộp gỗ bằng hai tay đi tới, nói đến cũng lạ, Lý Tú Lan này không sợ trời không sợ đất, nhưng vừa nhìn thấy cái hộp này, cô ta giống như chuột gặp mèo, cả người run rẩy lên, mồ hôi trên trán túa ra ròng ròng.

– Ba ơi!

– Vâng ạ.

V·ú Vương nói:

Phía đối diện, Khúc lão đại đuổi một đôi thiếu niên thiếu nữ đến.

– Tiểu thư! Mặt của cô!

Nói xong, ông vẫn tiếp tục duy trì nụ cười đó, một tay lau vết máu trên mặt, tay kia túm lấy tóc của Lý Tú Lan, lôi cô ta ra khỏi sân, phía sau là một vệt máu rất dài.

– Ai cho phép mày la to trước mặt tiểu thư hả?

Gương mặt ông không hề có vẻ dữ tợn nào, mà ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, giống như là thứ đang đập trong tay không phải là đầu người, mà là một củ khoai tây.

Ninh Ninh cúi nhìn, hiện tại cái hộp kia đang nằm ở trên đùi cô, nó quyết định số mệnh của nam nữ chính, quyết định số mệnh của rất nhiều người trong phim, thậm chí quyết định hướng đi tương lai của chính bộ phim. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

– Tiểu thư, cô ta bị trừng phạt đúng tội rồi. – V·ú Vương đuổi theo, – Bất kể là ở đâu, hạ nhân tấn công tiểu thư của chủ nhân thì đều bị xử c·h·ế·t.

Một nửa bên mặt được đất trời tôn thờ.

Ninh Ninh đã từng nhìn thấy nửa bên gò má này rồi, chính là trên tấm áp phích được dán trước cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh, nam chính, Trần Quân Nghiên.

Cách một tấm rèm châu, Ninh Ninh ngồi ở bên trong, gió lay động tấm rèm châu, rung động vang lên.

Ninh Ninh không hiểu gì cả, cô ta thoạt nhìn c·h·ế·t còn không sợ, sao lại sợ cái hộp này.

Nếu cô đoán không sai, cô đã xuyên vào một bộ phim điện ảnh.

Ngày hôm sau, cô được v·ú Vương gọi dậy, vừa mở mắt ra, đã thấy v·ú Vương đang đứng bên ngoài mùng, giọng đều đều như một đường thẳng:

Khúc lão đại khựng bước chân lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5