Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59: Ngày thứ 59 không muốn
Cô hỏi: “Sinh nhật gì vậy?”
Phảnứngthứhailàđãcóngườinhắcđếnsinhnhậtcủaanhrồi,ngườiđược nhắc đến có phải nên thể hiện gì đó không.
Thời gian gần đây cho cô nhiều cơ hội để suy nghĩ, một khoảng thời gian dài nhưvậyđểcânnhắc,côdầndầncảmnhậnđượcmộtsốvấnđề,dườngnhưđã chậm rãi có câu trả lời.
Không hiểu sao có cảm giác hơi khó chịu. Huống hồ cô cũng đâu có keo kiệt đến thế. Chẳngqualàmuaquàsinhnhậtcógìtotátđâu.
Nghe xong, phóng viên cười càng thân thiện hơn.
Một buổi phỏng vấn khi thực sự trò chuyện thì thời gian trôi qua rất nhanh.
BanđầuTưNiệmcònlokhôngbiếtnóigì,nhưngpháthiệnramộttiếngđồng hồ như đã bất giác trôi qua, phóng viên nhấn nút tạm dừng máy ghi âm, đứng dậy cười và bắt tay cảm ơn cô.
Tối nay Lục Thư Nghiễn lái chiếc Cullinan.
Anhimlặngmộtlúc,nhìnngườicongáitrướcmặtđangchămchúxemtivi. Ánh mắt anh dần dần dừng lại trên vành tai đã ửng hồng của cô.
Chương 59: Ngày thứ 59 không muốn
Lục Thư Nghiễn nhận ra Tư Niệm có vẻ tâm sự.
Độtuổikhônglớnkhôngnhỏ,cóngườituổinàyđãlàmbarồi,cóngườivẫn còn đang học. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
CôcàngngàycàngthíchởbêncạnhLụcThưNghiễn,dùchẳnglàmgìcả,chỉ đơn giản là ở cùng nhau.
Không phải vì cô kiêu ngạo hay giấu giếm điều gì, mà là cô thực sự cảm thấy bản thân chưa đủ tư cách để đưa ra lời khuyên về cuộc sống cho người khác. Mỗingườiđềucócuộcsốngriêngcủamình,côcũnglàngườitrẻ,đôikhithực sựcũngchưasốngđượcrõràngnhưvậy,nêntựnhậnthấykhôngcóbấtkỳlời khuyên hữu ích nào để đưa ra cho người khác, mọi người chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được.
LụcThưNghiễncóchútngạcnhiênvuimừngkhiTưNiệmđộtnhiênrủanhđi ăn.Saukhingồixuống,haingườigọivàimón,nhânviênphụcvụômthựcđơn rời đi.
LụcThưNghiễnômTưNiệmnói:“Cảmơnquàsinhnhật.” Tư Niệm cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể người đàn ông.
TưNiệmcẩnthậncảmnhậntâmtrạngdườngnhưđãrõràngcủamình,rồilấy điện thoại ra.
Lại là câu hỏi đó.
PhảnứngđầutiênlànhanhchónglụclọitrongkýứcxemsinhnhậtLụcThư Nghiễn là ngày mấy tháng mấy.
Tư Niệm vẫn không nói gì.
Khikếtthúcnụhôn,đôimáđềuửnghồng,TưNiệmvôthứchémôithở,lạikhẽ chạm vào mũi nhau.
TưNiệmgắpmộtmiếngsườnchuangọtbỏvàomiệng,hươngvịkhôngtệ,quả nhiên là nhà hàng nổi tiếng, với giá đắt như vậy mà không ngon thì còn gì là đạo lý nữa.
Anhngheđiệnngaytrongphòng,TưNiệmmơhồnghethấyngườitrongđiện thoại nhắc đến “sinh nhật” gì đó, sau đó đợi Lục Thư Nghiễn nghe xong liền hỏi.
Tư Niệm kết thúc phỏng vấn, đeo túi đi ra khỏi tòa nhà truyền thông.
Sauđónhớrađúnglàngàymaithật,nếuanhkhôngnóithìcôđãquênmất,Lục Thư Nghiễn tròn hai mươi bảy tuổi.
DùmỗingàyđềunhắntinquaWeChat,LụcThưNghiễnvẫnhỏi:“Vậyem,có nhớ tôi không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Côchorằngviệccóđượcthànhcôngnhưhiệntạichủyếulànhờvàomaymắn và cơ hội.
LụcThưNghiễnmỉmcười:“Cũngbìnhthường.” Những món họ gọi nhanh chóng được mang lên.
Sau đó, Tư Niệm nhắm mắt như đang ngủ.
Tư Niệm đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, gần như ghé thăm tất cả các cửahàng,càngmuacànghàohứng,cócảmgiácnhưđangtrangđiểmchobúp bê người thật của mình, rồi một hồi mua sắm cảm thấy thẻ quẹt đã đã.
Tư Niệm sờ xong nút áo Lục Thư Nghiễn, cô lại ngẩng đầu, nhìn vào mặt anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiềumónđắttiềnđềuphảiđặttrước,lầnnàycũngtạmcoinhưlấysốlượng bù chất lượng.
Tư Niệm: “…”
TưNiệmrấtbấtngờkhinhậnđượclờimờiphỏngvấntừtờbáogiấytruyền thống chính thống này, còn hơi căng thẳng khi đối diện với phóng viên nổi tiếng.
Mỗikhicóngườihỏitrongphầnbìnhluậnrằngcôcóđangđộcthânkhông,cô đều cảm thấy bối rối.
Chỉ là năm nay…
Haingườiđiđếntrướcxe,LụcThưNghiễnđưaTưNiệmvềnhà,chỉlàkhianh mở cửa xe cho cô, lại không nhịn được giơ tay ôm cô.
Cáncânđãnghiêng,anhởbêndưới,conđườngđếnvớianhthuậngiólạibằng phẳng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
CônhắntinWeChathỏiLụcThưNghiễnkhinàotanlàm,nóirằngcôvừaxong việc và đang ở gần đó, muốn rủ anh đi ăn tối.
CóvẻnhânviênnhậnraTưNiệm,saukhoảnhkhắcngạcnhiênnhỏtrêngương mặt, cô ấy càng nhiệt tình phục vụ với nụ cười tám cái răng, nhìn cô như đang nhìn thần tài vậy.
Ngón tay cô vẫn còn hơi lạnh, khi chạm vào da thịt người đàn ông liền nhanh chóng ấm lên. Tư Niệm trước tiên nhìn bàn tay mình đã luồn vào, sau đó lại ngẩngđầu,nhìnvềphíaLụcThưNghiễnđanghơingửamặt,mỗiánhmắtnhư chứa đựng lời mời gọi vô tận, đang âm thầm nói với cô rằng cô muốn làm gì cũng được.
Tư Niệm nhớ lại câu trả lời của mình lúc đó, khẽ mím môi.
Tư Niệm lập tức trả lời là “không có bất kỳ lời khuyên nào”.
Lúcnày,ánhmắtcủahaingười–mộtdịudàngmộttrongtrẻo,sauđóTưNiệm vẫn rất thành thật, vẻ mặt cũng rất thoải mái gật đầu: “Ừm.”
Gần đây cô có một công việc phỏng vấn.
Hiếmkhithấyngườinàotỉnhtáothừanhậnthànhcôngcủamìnhchủyếulà nhờ may mắn và cơ hội như thế này.
KhingheLụcThưNghiễnnóingàymailàsinhnhậtanh,TưNiệmquêncảrút đũa ra khỏi miệng, ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Thật ra trong buổi phỏng vấn, phóng viên còn hỏi cô về tình hình tình cảm, đề cậpđếnviệccôluôntrảlờilàđộcthântrêncácnềntảngmạngxãhội.Khiđược hỏi, Tư Niệm trả lời hiện tại cũng đang độc thân, chỉ là nói xong lại suy nghĩ một chút, rồi bổ sung rằng nhưng cô không loại trừ khả năng trong tương lai, vào thời điểm thích hợp, với người thích hợp, sẽ bắt đầu một mối tình mới.
Sau những ngày xa cách, nỗi nhớ càng sâu đậm.
Đó là một tờ báo giấy truyền thống khá lớn và uy tín, chủ đề là phỏng vấn về hànhtrìnhtừ“ToáiToáiNiệm”đến“TưNiệm”–ngườimẫu“phitruyềnthống” nổitiếngchỉtrongchưađầymộtnămngắnngủi,phảnánhnhữngthayđổitrong ngành thông qua quỹ đạo cuộc đời của cô. Phóng viên phỏng vấn là người có tiếng trong giới.
Đã nhớ thì là nhớ, chẳng có gì phải phủ nhận.
Nhưng mãi mãi hơn cô hai tuổi là thật.
Lục Thư Nghiễn khẽ nhíu mày khi nghe những lời đó.
Côgiốngnhưkhôngnghethấy,môimímnhẹ,đồngtửphảnchiếuhìnhảnhtrên tivi, cho đến khi người đàn ông chuyển sang chủ đề khác. Thật ra khi anh về nhà, Lục Viễn Sơn đã muốn anh ở lại nhà cũ một đêm, nhưng Lục Thư Nghiễn vẫn ăn tối xong là đến đây.
Tư Niệm cũng không vội lên xe, hai người đứng trước xe, Tư Niệm cúi đầu, ngóntaymânmênútáoLụcThưNghiễn,saukhichuẩnbịtinhthần,cuốicùng cũng lên tiếng: “Lục Thư Nghiễn.”
Bàntayđangđặtbêntaicôchuyểnsangnângnhẹkhuônmặt,hơingẩngcằm lên, cẩn thận hôn lên môi cô.
“Không bận.” Tư Niệm lắc đầu.
Mỗi năm sinh nhật Lục Thư Nghiễn đều chỉ có hai người họ, quà của cô không ngoàiviệcdùngthẻcủaanhmuabánhkemrồiđếncửahànghànghiệumuađại vài thứ như cà vạt, khuy măng sét, đồng hồ, lấy tiền của anh mua quà tặng lại anh.
Tư Niệm cuối cùng cũng nuốt miếng măng trong miệng xuống.
Anhnhìnvàomắtcô,dầndần,ánhmắtlạihạxuống,dừnglạitrênđôimôiđỏ thắm đầy đặn.
LụcThưNghiễnđưatayvénnhẹmộtlọntócmaibêntaiTưNiệm,thừanhận mình đã nói hơi nhiều: “Tôi chỉ muốn nói rằng, Niệm Niệm à, chúng ta… không có bất cứ trở ngại nào cả.”
LụcThưNghiễnkéoghếngồixuống,nhìnvềphíaTưNiệmđanghỏivềsinh nhật, anh đáp: “Sinh nhật của tôi.”
Côli.ếmmôi,nhìnanh,từngtừtừngchữ,nghiêmtúcnói:“Emsắnsàngchịu trách nhiệm với anh.”
Cuối cùng phóng viên hỏi có lời khuyên gì cho giới trẻ hiện nay không.
“Em có lẽ còn một món quà nữa muốn tặng anh.”
TưNiệmcảmnhậnđượctráitimmìnhđanggợnsóngtrongsựbìnhyênvìlời nói của người đàn ông, cô mới quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của anh.
Chỉ là cô vẫn luôn trốn tránh, không muốn đối mặt, thừa nhận. Nhưngsựviệckhôngbaogiờcóthểgiảiquyếtbằngcáchtrốntránh. Tư Niệm khẽ rũ mắt xuống.
Nhưnganhkhôngchủđộnghỏikhicôchưamuốnnói,haingườicùngăn,trong lúc đó Lục Thư Nghiễn còn nhận một cuộc điện thoại.
LụcThưNghiễnnghexongkhẽnhướngmày,tòmò:“Quàgìvậy?”
Lục Thư Nghiễn nghe xong không nhịn được cười: “Cảm ơn em.”
TưNiệmđặtmộtnhàhàngTrungHoasangtrọng.
Tư Niệm nhớ lại những sinh nhật trước đây của Lục Thư Nghiễn.
TưNiệmnhắmmắtlại,vòngtayquavaingườiđànông. Một nụ hôn sâu tiêu tốn không ít sức lực.
Bầu không khí ấm áp lan tỏa trong không gian chật hẹp.
Côkéodâyđeotúi,mộtlầnnữanhớlạinhữngcâuhỏimàphóngviênđãhỏi trong buổi phỏng vấn.
LụcThưNghiễndẫnbàntaynhỏcủacôđặtlênngựcmình.TưNiệmnuốtnước bọt, qua lớp áo sơ mi đen cảm nhận được cơ ngực săn chắc và nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông. Cô vô thức cảm thấy nóng, rồi Lục Thư Nghiễn lại nắm tay cô, luồn qua kẽ hở giữa những cúc áo.
Trướcđâycôchưatừngcócảmgiácnàyvớibấtkỳaikhác. Ngay cả khi cô còn chưa hiểu thế nào là tình yêu.
TrongánhmắtLụcThưNghiễnhiệnlênnụcườinhẹ nhàng.
Dầndần,cônhậnramìnhluônnghĩvềLụcThưNghiễnvàchưabaogiờtừchối sự gần gũi của anh.
TưNiệmđiđượcvàibướcrồilạinhậnranơinàycũngkhôngxatòanhàDung Thịnh.
Hơi thở Tư Niệm ngừng lại một giây.
Hơithởcôđềuđặn,cảmnhậnđượcnụhôncủangườiđànôngnhẹnhàngnhư lôngvũrơixuốngbêntai,lúccólúckhông,giọngkhànđặc,nhưđanghỏicô, lại như đang tự nói: “Khi nào em mới chịu có trách nhiệm với tôi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TưNiệmkhôngmởmắt,chỉlàbàntayđangnắmchăn,vôthứcsiếtchặtrồilại siết chặt.
“Còn anh thì sao?” Cô thuận miệng hỏi lại.
Vìvậycôlạilặplạithêmlầnnữa,ánhmắtchânthành,giọngnóirõràng:“Lục Thư Nghiễn.”
Cáccửahàngđềugiữđịachỉ,đồsẽđượcgửithẳngvềnhà. Mua xong thì cũng gần mười giờ tối.
“Hôm nay em có công việc ở gần đây à?” Lục Thư Nghiễn hỏi. “Ừm,”TưNiệmgậtđầu,“Mộtcuộcphỏngvấnvớitòasoạnbáo.” Lục Thư Nghiễn: “Dạo này công việc có bận không?”
Tưởng Nhất Hàm gần đây đang phát triển mối quan hệ nồng nhiệt với anh chàngthựctậpsinhđẹptraiởtạpchícủahọ.TưNiệmquansáttìnhcảmcủa bạn thân, rồi thường xuyên chìm vào suy tư.
Ănxong,TưNiệmkéothẳngLụcThưNghiễnvàocửahàng,rồidướisựphục vụ của nhân viên, cô thử đủ loại quần áo phụ kiện lên người anh, thấy cái nào hợp với anh là mua hết.
Hoàn toàn không có.
Hơnnữacòncóchuyện,TưNiệmpháthiệnđếngiờ,cóvẻmìnhvẫnchưanói. Sau khi ôm, hai người tách ra một chút.
Tuyđãhủybỏlịchhẹncốđịnhvàothứhai,thứba,thứbảy,nhưngmốiquanhệ của họ vẫn rất tốt đẹp. Thỉnh thoảng khi hứng khởi, dường như cũng không có gì là không được.
LụcThưNghiễnlạigắpmộtmiếngsườnbỏvàobátTưNiệm. Nơi họ ăn cơm không xa khu thương mại.
Dù sao thì, suýt quên sinh nhật, trong lòng có vẻ vẫn còn chút áy náy.
Vàokhoảnhkhắcđó,TưNiệmnghĩrằng,LụcThưNghiễnthậtsựrấtbiếtcách quyến rũ.
“Ngày mai.”
Có lẽ, đây chính là tình yêu.
Bà đã phỏng vấn rất nhiều người, đặc biệt là những người từ hai bàn tay trắng thànhcôngnhờgặpđượcmộtsốcơhộivàxuhướng.Saukhithànhcông,họrất dễ nhầm lẫn may mắn thành năng lực của mình, đánh mất nhận thức về bản thân, khi gặp phải sóng gió liền trực tiếp thất bại.
Lục Thư Nghiễn thấy người đối diện có vẻ khó xử khi nghe đến sinh nhật của mình, nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm, em có thể coi như vừa rồi không nghe thấy.”
Ngườixuấtsắcrấtnhiều,nếubảnthânbắtđầusớmhơnhaymuộnhơnmột chút, hoặc có bất kỳ bước nào trong quá trình không chọn đúng, có lẽ đều không thể có được tình hình như ngày hôm nay.
Tư Niệm nói xong liền thấy Lục Thư Nghiễn dường như ngây người.
TưNiệmđivớiLụcThưNghiễnvềbãiđỗxe,vừađivừanói:“Tấtcảđềulà quà sinh nhật của anh đấy nhé.”
Phóng viên gặp cô liền cười và bảo không cần căng thẳng, đề cương phỏng vấn sơlượcđãđượcthôngquatrướcđó,bâygiờlàđàosâuthôngtintừcáccâuhỏi. Tư Niệm trả lời mỗi câu hỏi một cách chân thành nhất có thể, kể rằng mình bắt đầu từ việc thỉnh thoảng làm người mẫu bán thời gian từ thời đại học, giữa chừng ngừng vài năm vì một số việc cá nhân, sau đó lại quyết định bắt đầu lại.
Tòanhàtruyềnthôngcũngkhágầntrụsởcủatạpchí《Glitz》nơiTưởngNhất Hàm làm việc, nhưng tối nay Tưởng Nhất Hàm phải đi ăn tối với anh chàng thực tập sinh đẹp trai, nên Tư Niệm không cần đợi cô ấy cùng về nhà.
“Em sẵn sàng chịu trách nhiệm với anh.”
Mọi thứ lại trở về như cũ.
TưNiệmlạinhìngiờ,nghĩhaitiếngnữangườiđànôngnàysẽhaimươibảy tuổi.
KhiLụcThưNghiễnđến,TưNiệmđãđợitrongphòngriêng,chốngcằmlật thực đơn, như thể vẫn chưa quyết định được muốn ăn gì.
Lục Thư Nghiễn trả lời ngay lập tức.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.