Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Ngày thứ 14 không muốn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Ngày thứ 14 không muốn


CôthựcsựmuốngặpmặtLụcThưNghiễnđể“nóichuyện”chorõràng,ítnhất cũng phải lấy lại thể diện và danh dự đã mất trong đêm hôm đó.

AnhtachợtcảmthấynếubâygiờkhôngđưaTưNiệmđếngặpLụcThưNghiễn ngay lập tức, hoặc mời Lục Thư Nghiễn đến gặp Tư Niệm, thì có vẻ là một chuyện vô cùng phụ lòng.

Tư Niệm cảm thấy mình đột nhiên tỉnh táo.

Anh ấy nhìn người qua kẻ lại trong khu dân cư cuối tuần, biết rằng có nhiều dân văn phòng trẻ từ phương Bắc đến thành phố B sống ở đây. Dù vị trí hơi xa, đi làm không tiện nhưng môi trường tốt, khu vực xung quanh cũng sầm uất.

TưNiệmtựanhưđãnhìnthấutấtcả,cảmthấybảnthânbắtđầutứcgiận:“Anh thật sự coi chúng tôi, những người bình dân là ngây thơ ngu ngốc sao?”

Cuốicùngkhimọithứđãtrởlạiđúnghướng,sốngườibìnhchọnchohaibộ trang phục ngang nhau.


TưNiệmthởphàonhẹnhõmkhicuốicùngcũngđếnđượcđịađiểmmàLục Thư Nghiễn hẹn gặp để “nói chuyện” hôm nay.

“Hả?” Tư Niệm giật mình ngẩng đầu, tưởng mình nghe nhầm.

NóixongTriệuTriềuliềnthấyvẻthấtvọnghiệnrõtrênmặtTưNiệm.

Thờigianthậtracũngchưatrôiquabaolâu,nhưngtâmthếđãhoàntoànthay đổi.

Tối nay Lục Thư Nghiễn có cuộc hẹn, thời gian anh ấy đề xuất gặp Tư Niệm để nói chuyện thật ra là thứ bảy tuần này. Hôm nay anh ấy chỉ đến thông báo trước.

Nhưngthấythìthấy,dùsaocôcũngchưatừngđịnhgiấuai.

Thậtsựkhônghiểunổinãocủamấycôngtửsinhrađãngậmthìavàng,chưa từng trải qua khó khăn này.

Một bộ theo phong cách ngọt ngào với áo len màu hồng anh đào kết hợp váy dạ dài màu xám đậm, đi giày da nhỏ. Bộ còn lại theo phong cách thời trang giản dị với áo hoodie màu xám nhạt kết hợp áo khoác da rộng và chân váy xếp ly ngắn, đi giày vải.

“Emcónêngiảithíchgìđóchotôikhông?”

“Nhưng toàn là từ cấm.”

Trongxãhộiphápquyềnnày,dùtrờicósậpxuốngthìcũngkhôngthểlớnhơn câu “tôi không phục vụ nữa” của người lao động.

“Sau đó để tôi tuổi còn trẻ.” Cô nghiến răng căm phẫn, “— Ngồi tù mọt gông.”

TưNiệmnhìntấmsécđượcđẩyđếntrướcmặt,đãghisốtiềnvàkýtên,9000 vạn.

Cộng thêm một căn hộ hơn 400m2 ở khu đất vàng.

Mộtlúcsau,LụcThưNghiễndườngnhưđãbìnhtĩnhlại,lạihỏi:“Saoemlại xóa thông tin liên lạc của tôi?”

“Loạiphảidùng‘beep'đểgiảmâmấy.” Lục Thư Nghiễn: “…”

Lục Thư Nghiễn: “Gặp tôi rồi, em không có gì muốn nói với tôi sao?”

TưNiệmkhẽbĩumôi,rồilạinhìnTriệuTriều:“Đượcthôi.”

Ngượclại,cáchănmặcđơngiảnnàylạicàngphụthuộcvàonhansắc,vớinhan sắc của Tư Niệm thì dù khoác bao tải cũng đẹp. Chỉ là Triệu Triều không ngờ, dù sao hôm nay cũng đi gặp Lục Thư Nghiễn, vậy mà Tư Niệm lại ăn mặc giản dị thế này, giống như sắp đi chợ mua bán đồ ăn.

TriệuTriềuhokhanhaitiếngchemiệng:“Ừm,cáinày…”

Nếukhôngphảivìôngchủhóiđãđủtuổilàmbacôvàcáiđỉnhđầubóngloáng chẳng còn mấy sợi tóc thì có khi cô đã tin.

TưNiệmnghevậycàngkhônghiểu:“Đãchiatayrồikhôngxóathôngtinliên lạc để làm gì? Để đón Tết à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cônhìnlylatteđậmđà,đangnghĩxemlàmthếnàođểgiộichínhxáckhôngsai một giọt lên đầu Lục Thư Nghiễn rồi rời khỏi nhà hàng an toàn, thì nghe thấy người đàn ông đối diện đột nhiên lên tiếng:

Triệu Triều hơi hé miệng, lúc này dường như rất khó liên tưởng cô gái trước mắt với hình ảnh người yêu ngại ngùng của ông chủ ngày xưa, người mà chỉ biết rụt rè gọi anh một tiếng “Trợ lý Triệu”.

“Anh đã đọc nhật ký của tôi, mọi thứ đều rõ ràng rồi còn gì.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anhliếcnhìnlychampagnetrướcmặtmình,rồilạihỏi:“Vậyuốnggìđi.” Tư Niệm suy nghĩ một lúc, nói với người phục vụ: “Latte.”

LụcThưNghiễnnghecâutrảlờiđó,lạichỉcóthểimlặngkìmnéncảmxúc đang dâng trào trong lồng ng.ực.

“Cầm tiền của anh đi, tôi không cần.”

Anhchưatừngpháthiệnra,nếukhôngphảilầntìnhcờcuốicùngđó,nhìnthấy điện thoại của “bạn gái” mình.

TưNiệmkhôngnhậnđượclựachọnchínhxác,côđangphânvântrướchaibộ đồ được mọi người xin link mua, chợt nhớ ra ngày mai người cô phải gặp là Lục Thư Nghiễn.

Dườngnhưanhcuốicùngcũngkhôngmuốnnóichuyệndôngdàivớicôgái nữa. Hít một hơi sâu, anh đi thẳng vào vấn đề chính của cuộc gặp hôm nay.

ÁnhmắtLụcThưNghiễnbìnhtĩnhnhưnước,cuốicùngnói:“Emmuốnbao nhiêu?”

Khôngbiếtcóphảicốýhaykhông,LụcThưNghiễnvẫnchọnnhàhàngnơihai người từng dùng bữa tối dưới ánh nến lần trước.

【Tôichọn bên phải】

Ông chủ hói lại đổi số điện thoại mới, không biết copy ở đâu trên mạng một đoạn thơ tình dài dòng văn vẻ để tỏ tình với cô, khẳng định chắc nịch rằng muốn ở bên cô không phải vì tham cái gì khác mà là vì tình yêu đích thực, cuối cùng hỏi cuối tuần này cô có rảnh không.

【Tôichọn bên trái, sáng mặc phải chiều mặc trái】

【Đượcrồi được rồi, tin là cô không đi hẹn hò】

LụcThưNghiễncóthểcảmnhậnđượcsựchâmbiếm,mỉamaitừđốiphương ngay từ khi cô bước vào.

Côcầmtấmséclênnhìnkỹlạimộtlầnnữa,rồinémtrảlạivềphíaLụcThư Nghiễn.


Dù sao thì mọi phương thức liên lạc đều đã bị chặn.

Hai ngày trước còn nói không biết có còn gặp được Lục Thư Nghiễn nữa không, vậy mà giờ người đàn ông lại tự tìm đến. Có khác gì chuyện ông trời nghe được lời cầu nguyện của cô rồi ban phước cho giấc mơ thành hiện thực đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đầu óc Tư Niệm choáng váng để điện thoại xuống đi lấy hàng.

Côvốnchẳngcóýgìvớianhcả,côcũngkhôngphảikiểubônghoatrắngngây thơ không hiểu đời như anh tưởng. Chỉ là vô tình gửi nhầm tin nhắn thôi mà người này lại thật sự nghĩ là thật, không nói đồng ý cũng chẳng từ chối, kiêu ngạo vô cùng trả lời một câu “Để tôi suy nghĩ”.

Ngaytừđầuđãnhắmvàotiềnchiatay,nămnămnhẫnnhụcchịuđựngcuối cùng vẫn thất bại, thù lao lao động bằng 0.

Ngườiđànôngngướcmắtnhìnngườiđượcdẫnvào. Anh dường như sững lại trong giây lát.

【+1+1, không hổ danh là người mẫu, biết phối đồ, thẩm mỹ tuyệt vời.】

“TưNiệm.”Ngườiđànôngnhìnthẳngvàođốiphương,hỏi:“Lừatôi,vuilắm phải không?”


Anhthấytrongánhmắtcônhìntấmséclàsựthèmmuốnkhôngthểdiễntả,cho đến giây tiếp theo, người đối diện lại ngẩng đầu lên.

GiờTưNiệmnghĩlại,khiLụcThưNghiễntrảlời“Đểtôisuynghĩ”thìđánglẽ cô nên đứng lên cười nhạo anh một trận.

TriệuTriều:“…”

Kết quả thử vai quảng cáo vẫn chưa có, nhưng Tư Niệm hiện giờ không quan tâm điều đó nhất. Tối hôm trước còn đặc biệt đăng một status, trong ảnh là hai bộ trang phục đã phối sắn.

【Mấyngườitrênđừngmơnữa,cònđínhchínhgìnữa,chắcidolnàocũng đang lén lút hẹn hò】

Tư Niệm nhìn chằm chằm vào bài thơ tình vô tình gửi cho Lục Thư Nghiễn, đồng tử co rúm, đầu óc rối bời không biết nên giải thích thế nào. Đang định nghĩ cách diễn đạt rằng mình nhấn nhầm đừng hiểu lầm không phải ý đó, tin nhắn bên kia đã trả lời trước.

Lần trước khi Lục Thư Nghiễn hẹn gặp để “nói chuyện”, cô đã chỉnh trang kỹ lưỡng, hồi hộp đến mức gần như nôn mửa trên đường đi, cứ ngỡ giấc mơ sắp thành hiện thực. Kết quả là cô đã thấm thía bản chất xấu xa của bọn tư bản – vô tình và hay trả thù.

Côcũngkhôngmuốnnóinhiều,đithẳngvàomụcđíchtốinay:“Anhtìmtôicó việc gì?”


LụcThưNghiễnnhớlạihômđóTưNiệmcũngởđây,ômlấyanh,saukhisự việc bại lộ đã khóc lóc đòi 500 vạn.

Tư Niệm hỏi fan ngày mai nên mặc bộ nào đẹp hơn.

TưNiệmkhôngchàohỏi,tựkéoghếngồixuốngđốidiệnLụcThưNghiễn. Người phục vụ đưa thực đơn đến trước mặt cô.

Vìmộtkhoảnphíchiatayvôlý,cóthểgiảvờngoanngoãnbêncạnhanhgần năm năm.

Tư Niệm cũng nhìn sang.

Tuynhiênđiềubấtngờlàfanvừathấystatuskiểunàydườngnhưđãngầmđoán được điều gì đó, tất cả đều không tập trung vào việc bộ nào đẹp hơn:

Nhữnglờithoạiđãchuẩnbịsắntrongbụngcũngkhôngthểnóirađược. Tư Niệm vẫn mang vẻ mặt chờ đợi câu trả lời.

Tư Niệm sốc đến hé miệng.

Đếnnỗicôlỡchânvàomộtcuộctìnhnămnămngàyđêmmàchẳngkiếmđược đồng tiền vất vả nào.

“Hôm nay tôi không đến để ăn.”

Tư Niệm nhìn khu vực bình luận hoàn toàn ngoài dự đoán của cô mà mắt giật giật.Ngàymaicôrõràngphảiđichiếntrườngmàlạibịhiểunhầmlàđihẹnhò.

Tư Niệm: ?

Lục Thư Nghiễn nhíu mày vì khó hiểu: “Tại sao?”

Người mẫu cần phối đồ đẹp thì phải thu tiền.

Tấtcảlàtạinhữngngườitrướckiađãlàmmấthếtuytín.Côvộivàngxuấthiện trong phần bình luận để giải thích:

Tư Niệm vẫn nhớ lần hẹn hò đầu tiên với Lục Thư Nghiễn.

Thứ bảy đến có vẻ chậm hơn bình thường rất nhiều.

Cônhậnrấtnhiềuđơnkýgửibánhàng,bưuphẩmcủacôchấtđốngnhưnúinhỏ ở bưu cục. Một tay Tư Niệm cầm điện thoại, một tay ôm đống hàng chất đầyche khuất cả mắt về ký túc xá. Về đến nơi nhìn điện thoại mới phát hiện có gìđó không ổn.

LụcThưNghiễnchờđợiphảnứngvàcâutrảlờitừngườiđốidiện. Tư Niệm cảm thấy tay chân hơi bủn rủn.

Doômquánhiềuhàngnêntaycầmđiệnthoạicủacôcóvẻđãvôtìnhchạmvào màn hình trên đường đi.

【Trờiơi,saotôicócảmgiácnhưbịcắmsừngvậy】

TưNiệmnhậnraLụcThưNghiễnkhôngthayđổinhiều. Dáng vẻ ngồi đó như được sao chép từ hôm đó vậy.

TưNiệmthấyđượcsựchấnđộngtrongánhmắtTriệuTriềunhìncô. “Đi thôi.” Cô cho tay vào túi áo hoodie và nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

【BạnhọcToáiToáiNiệm,khôngphảitrướcđâycônóimìnhđộcthânsao? Không lẽ các fan cũng trở thành một phần trong trò chơi của các cô à!】

“Em muốn bao nhiêu?”

“Tôivẫnluôntưởngemlàngườikhôngthíchlàmviệc.”Ngườiđànôngtrấn tĩnh lại, vẫn đổi chủ đề.

Tối nay trên bàn ăn cũng không có những cây nến giả tạo.

Xácđịnhrằngtrướcđâycôquảthậtluônlừadốianh. Từ mối tình đó, cho đến con người cô.

Cô đối diện với khuôn mặt trước mặt – một khuôn mặt thể hiện sự thờ ơ với tất cả sau khi mọi h.am m.uố.n được thỏa mãn, điều chỉ có thể có được từ việc được nuông chiều từ khi sinh ra. Sau cơn chóng mặt, cô lại véo đùi bắt bản thân tỉnh táo.


Hơnnữa,côcũngkhônghiểusaomộtngườinhưLụcThưNghiễn,ngaycảtúi xách trang sức mua trong thời gian hẹn hò cũng không cho cô mang đi, lại có mặt mũi hỏi cô tại sao xóa thông tin liên lạc của anh.

【Theonhưtôibiết,nhữngngườiđăngảnhkiểunàythườnglàngàymaicóhẹn hò với người yêu】

Lúc đó cô vừa mới kết bạn WeChat với Lục Thư Nghiễn, nghe tin đồn trong giới biết anh là công tử nhà họ Lục nổi tiếng đào hoa. Đang ghen tị với cô bạn gái cũ được chia tay với khoản tiền tám chữ số chỉ sau chưa đầy ba tháng hẹn hò, rồi mở điện thoại ra thì thực tế phũ phàng là học phí học kỳ sau vẫn chưa có, cộng thêm tin nhắn quấy rối của ông chủ hói.

Ba phút trước.

Nghĩđếnđây,TưNiệmlậptứccấthaibộđồđãchuẩnbị,tìmtrongtủbộnào xấu nhất.

Theo hiểu biết trước đây của Triệu Triều, đi gặp người khác giới, đặc biệt là gặp người đàn ông như Lục Thư Nghiễn, hơn nữa tối nay còn đi ăn ở nhà hàng 3 sao Michelin, dù thế nào đi nữa, dù đã chia tay rồi, hầu hết phụ nữ đều sẽ chọn cách ăn mặc lộng lẫy.

【Giámànhữngidolcũngcóýthứcđínhchínhchuyệnyêuđươngnhưthếnày thì tốt rồi, khóc.jpg】

Hơn nữa với con mắt của một người đàn ông thẳng thì có thể thấy cô không trang điểm, không phải kiểu trang điểm nhẹ nhàng giả tự nhiên, mà là hoàn toàn không có chút phấn son nào.

Ngườiphụcvụnhậnđượcyêucầugọiđồuống,cầmthựcđơnquayngườirời khỏi phòng.

TưNiệmđốimặtvớiLụcThưNghiễnkhianhhỏi,gậtđầunghiêmtúc:“Đương nhiên có.”

Vừa hay lỡ mất thời gian thu hồi tin nhắn.

TriệuTriềuđứngtrướcxe,mắtnhìnxuốngmặtđấtmộtlúc,cuốicùngcũngđợi được người cần đón hôm nay xuống lầu.

Màđoạnthơtìnhlộnxộnmàôngchủhóigửiđểbàytỏtìnhyêuchânthànhđã bị cô vô tình chuyển tiếp cho một người khác.

Môi người đàn ông khẽ mím chặt, rồi lại bật ra tiếng cười nhạt.

TưNiệmbiếtLụcThưNghiễncólẽđãthấytinhotsearchcủacôhoặcnhững bức ảnh trên sàn catwalk.

【Bộbên trái đẹp hơn một chút này】

“Bên này tôi nhận tiền và nhà, bên kia anh liền liên hệ luật sư.”

LụcThưNghiễntrảlời:【Đểtôisuynghĩ】 Tư Niệm: “…”

HômnayLụcThưNghiễnmuốngặpcôđểnóichuyệnlàvìmuốnđưatiềncho cô sao?

“Vậychiềuthứbảytôisẽđếnđóncôđúnggiờnhé?”TriệuTriềulúcnàychỉcó thể cố điều chỉnh biểu cảm, nở một nụ cười lịch thiệp.

Ngườiphụcvụchưatừnggặptìnhhuốngnàyđànhnhìnsangngườiđànôngđối diện.

Tư Niệm: “Không muốn ăn.”

CôbỗngcảmthấymìnhnhưkhônghiểutiếngTrungnữavậy. “Còn cần giải thích gì nữa?”

“Tôivốndĩkhôngthíchlàmviệcmà.”TưNiệmthẳngthắn,“Aimàcóthểnằm ở nhà ăn uống vui chơi mỗi ngày còn muốn đi làm nữa chứ.”

Lục Thư Nghiễn chờ đợi Tư Niệm chấp nhận.

【Trờiơi,cảđờikhôngkiếmđượctiền,thềthốtghê quá.】

【Khôngcó hẹn hò với ai hết, cũng không có yêu đương gì cả!】

LylattecủaTưNiệmcũngđượcmanglên.

Đúngvậy,anhđãbiếttấtcả,cònđòigiảithíchgìnữa,cóthểgiảithíchđượcgì?

Sauđóngườiđànôngkhôngbiếtlấytừđâuramộttấmséc,đẩyvềphíacô,mở miệng nói:

【Nóimau, ngày mai gặp người đàn ông nào, nói ngay!】

LụcThưNghiễnnhậnđượcánhmắtcủangườiphụcvụ,nhìnTưNiệmđangtỏ vẻ bất cần, câu đầu tiên vẫn là: “Không ăn gì sao?”

TưNiệmnhớlạichuyệncókẻlénxemnhậtkýđiệnthoạicủangườikhác,vẫn thấy tức đến nghiến răng.

【Nếunói dối, cả đời này tôi không kiếm được đồng nào orz】

【Hahaha lần đầu thấy ai đính chính đơn giản và mạnh bạo thế này】

Giờđây,toànthâncôtoátlênvẻthưtháivàthoảimáinhưngười“đãtanca”.

Timđậpthìnhthịch,giốngnhưgiâysau,côsẽđưatayra,cầmlấysốtiềnkhổng lồ đó.

LụcThưNghiễnnhìnngườitrướcmặthoàntoànthoảimáivàthưthái,đường hoàng và thẳng thắn, gần như khác hẳn với những lần gặp trước đây.

Mặc đẹp làm gì chứ.

TriệuTriềuchậmrãimởcửaxe.

Chương 14: Ngày thứ 14 không muốn

KhôngphảilàTriệuTriềuthấynhưvậykhôngđẹp.

Bị lợi dụng không công năm năm chưa đủ, còn muốn tiếp tục bị lợi dụng sao.

【Tôiđã nói rồi, xinh đẹp thế này làm sao có thể không yêu đương chứ, hừm】

【Aaaahai bộ đồ đều đẹp quá, muốn có đồ giống vậy!】 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

TưNiệmnhìngiaodiệnchatvốntrốngtrơngiữamìnhvàLụcThưNghiễn,giờ đã có thêm một bài thơ tình sến sẩm.

Cônóixonglạibổsungchínhxáchơn:“Khôngmuốnănvớianh.” Lục Thư Nghiễn không nói gì.

“…?”

TưNiệmmộtlầnnữangồiởghếsaucủachiếcRolls-Royce,nhìnrangoàicửa sổ xe, nơi dòng người và xe cộ tấp nập.

Do cô gửi đi.

“NhàởbiệtthựMinhCảnhcũngsẽlàcủaem.” Tư Niệm lúc này cảm thấy đầu óc quay cuồng. Chóng mặt, hoa mắt.

Thoáng nhìn đầu tiên anh ấy tưởng mình nhìn nhầm.

TriệuTriềuthấyTưNiệmmặcáohoodieđenvớiquầnjean,đigiàybệt,tóc buộc đuôi ngựa đơn giản là xong.

Hai bình luận vừa đăng, khu vực bình luận đang nghi ngờ ngày mai cô đi hẹn hòlậptứcchuyểnhướng.Bởivìđốivớingườitrongnước,khôngcógìđángsợ hơn điều này:

LụcThưNghiễncảmnhậnđượcsựkhôngthânthiệntoátratừngườiđốidiện ngay từ khi bước vào, giữa mày người đàn ông khẽ động, vẫn gọi một tiếng: “Tư Niệm.”

Mọithứngàyhômđóởđâycònchưatrọnvẹn,anhcảmthấycómộtsốviệchai người cần phải nói cho rõ ràng.

TưNiệmtrựctiếpgấpthựcđơnlạitrảchongườiphụcvụ:“Khôngcầnđâu,cảm ơn.”

TưNiệmđượcngườiphụcvụmặcáođuôiéndẫnvàophòngriêng. Lục Thư Nghiễn đã đợi sắn ở đó.

ĐángtiếcnhàhàngsangtrọngnàykhôngcósúpcayHàNam,nghĩđinghĩlại chỉ có latte là có màu gần giống và hiệu quả tương tự.

Thậm chí có thể nói là không thèm ăn mặc luôn.

TưNiệmvừahỏixongđãthấynụcườitrênmặtTriệuTriềucứngđờlại. Cô nghiêng đầu chờ đợi: “Là tối nay phải không? Tôi rảnh mà.”

LụcThưNghiễnnhìnngườitrướcmặtđangtỏvẻđươngnhiên. Không khí dường như lắng xuống.

“Đâuphảiaicũnggiốnganh.”Côliếcnhìnngườiđànôngtrướcmặt,“Sinhra đã ở vạch đích.”

“Đây là 9000 vạn, em cầm đi.”

Tấm séc năm nghìn vạn mà anh ký sau đó vẫn chưa đưa ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Ngày thứ 14 không muốn