Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 96: Chương 96

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Chương 96


Cô vừa dứt lời, đầu bên kia đã không nhanh không chậm buông một câu, "Thế còn em? Liên lạc với trợ lý Từ thì được, còn nhắn tin cho anh lại không?"

“Đây chính là cái ‘bận rộn’ mà em nói à?”

"Anh nói xem?" Cô gái nhỏ hừ nhẹ, "Trước đây mấy ngày anh chẳng thèm nhắn tin cho em, bây giờ ngay cả cuộc gọi cũng phải để em chủ động à?"

"Cam Cam":

Trực tiếp gọi thẳng cho anh.

Cứ thế mà chìm vào những cảm xúc cũ, cho đến khi Cam Ngân Thừa đến.

Cái gì mà trịnh trọng mời mọc, cái gì mà công chúa chứ…

Nếu nói là tự mình giác ngộ, có vẻ hơi khiên cưỡng.

Nghe thấy thế, Cam Mật liền dùng mũi chân đá nhẹ lên bãi cỏ, hờn dỗi nói: “Anh còn nhớ đến em sao…”

Cô chớp mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng ngay trước mặt, lại liếc xuống màn hình điện thoại còn hiển thị cuộc gọi của anh, như thể đang xác nhận lại rằng Tống Mộ Chi vừa tồn tại trong điện thoại, vừa hiện diện ngay đây.

Cam Mật nghẹn họng, chẳng biết phản bác kiểu gì.

Chẳng lẽ dạo này Tống Mộ Chi bận đến mức không thể bắt máy được?

Cứ như anh vừa dùng giọng nói trong điện thoại để truyền tín hiệu cho cô, lại vừa dùng chính sự hiện diện của mình để khẳng định điều đó.

Không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào, Cam Mật theo phản xạ quay đầu lại.

Có chứ.

Không để Tống Mộ Chi mở miệng, cô đã ngập tràn thắc mắc: “Anh không phải rất bận sao? Sao lại đến tận đây?”

Lý do chính đáng quá ha!

Là tin nhắn của Tống Mộ Chi.

Mỗi lần bị bắn nước, đầu ngón tay trắng nõn của cô đều vương đầy hương cam.

Lâu như vậy mà cũng không liên lạc với cô!

Nhưng không ai dám hỏi, chỉ thấy người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa nhẹ nhàng gõ ngón tay lên tập tài liệu đã đóng lại, “Nếu không còn vấn đề gì khác, cuộc họp hôm nay kết thúc sớm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vừa mới gọi cho anh xong đã vội chạy tới lấy lòng emrồi!”

Chạm vào ánh mắt dò xét của Lục Uy, Cam Mật vô thức quấn đầu ngón tay quanh lọn tóc.

Cô gái nhỏ năm nào còn hồn nhiên ngây thơ, giờ lại biết trêu đùa về chuyện này.

“Anh hai, cuối cùng anh cũng đến!” Cam Mật nghiêng người, đẩy Lục Uy về phía Cam Ngân Thừa, “Mặc kệ em đi, anh mau đưa chị hai đi nhanh lên.”

Đợi đến khi xưởng vẽ đóng cửa, cô nhất định sẽ gom hết chỗ này, làm thành đ ĩa hoa quả rồi đem tặng những người quen xung quanh.

Cô gái nhỏ gãi gãi đầu, "Sao anh cứ xoắn chuyện đó mãi vậy? Không phải đã bảo anh đừng để ý nữa rồi sao?"

Tống Mộ Chi bật cười, giọng điệu đầy ý cười:

“Nhưng mà Tống tổng, động cơ của anh thực sự khiến người ta hoài nghi đấy.”

Điện thoại được kết nối.

Tựa như viên ngọc thạch được gõ khẽ, rồi lại bị một lớp tuyết mỏng phủ lên.

Vừa gửi tin nhắn đi chưa bao lâu, điện thoại đã kịp reo lên.

Sớm biết vậy thì đã cố nhịn một chút, không thì thế nào cũng cảm thấy mình tự chui đầu vào lưới mất thôi.

Chẳng phải cô còn phải hái cam, rồi đem tặng cho mọi người nữa sao?

Sao lại quay về chuyện này nữa rồi?

Ban đầu Cam Mật định dẫn cô đi dạo xung quanh, ngắm vườn quýt và khu lau sậy bên đầm nước nông, nhưng đúng lúc đó, Cam Ngân Thừa gửi tin nhắn tới.

Chương 96: Chương 96

Nhưng tính Cam Mật là vậy, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh.

"Chân giò vô tâm vô phế":

“Vậy em thử quay đầu lại xem?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có gì thảm hơn việc bị bắt tại trận không?

Nhìn chẳng khác gì một con mèo nhỏ giơ móng vuốt, cố tỏ ra dữ dằn.

Cô gái nhỏ ậm ừ cho có lệ, sau khi nháy mắt với Lục Uy liền dõi theo bóng lưng cao lớn của Cam Ngân Thừa khuất dần trong xe, lúc này mới chán nản bứt một nhánh lau sậy, chậm rãi bước về.

Khi anh quay lại phòng họp, đám người trong ban giám đốc đều rõ ràng nhận thấy sự khác biệt trong cảm xúc của anh.

Là anh gọi đến.

Mỗi lần cô liên hệ với trợ lý Từ để bàn công việc liên quan đến Lâm Thị Tập Cẩm, Tống Mộ Chi đều có thái độ như thế.

Tống Mộ Chi vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại, không hề thay đổi.

“…”

Cô không rõ cách người khác ở bên nhau thế nào, nhưng với Tống Mộ Chi…

Nhưng điều này không hề làm lung lay quyết tâm trong lòng cô.

Cam Mật nhíu mày, rồi bỗng nhớ ra điều gì đó, giật mình hỏi:

"Cam Cam":

Lần này, Tống Mộ Chi trả lời rất nhanh.

Anh ung dung bước tới, vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ còn đang mờ mịt, thấp giọng đáp:

Lục Uy bị lời nói của Cam Mật làm đỏ bừng hai má, “Cam Cam, sao ta cảm thấy ngươi thay đổi rồi vậy?”

Cam Mật nhìn chằm chằm vào dòng chữ, cười rồi gõ tiếp.

“Chẳng lẽ người đứng trước mặt em bây giờ là giả?”

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Cam Mật nhân lúc tâm trạng vui vẻ, liền nhanh chóng bước vào xưởng vẽ.

Anh trầm giọng cười khẽ, chậm rãi nói:

Cam Mật ngừng lại nơi giao diện cuộc gọi, vừa định cúp máy.

Lúc này, cô mang theo tâm trạng nhẹ nhõm mà lấp đầy khoảng trống mấy ngày qua, còn bên kia, Tống Mộ Chi cất điện thoại đi, ánh mắt trầm ngâm dừng lại trên màn hình vừa tắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giọng Cam Mật nhẹ tênh, thật ra cũng không mang bao nhiêu oán trách.

Những lần khám phá đầy trăn trở trong đêm, cảm giác nóng rực khi bị đầu ngón tay anh siết chặt, cùng với nhiệt độ bỏng cháy khi lòng bàn tay áp lên làn da trắng muốt.

So với những lời trêu chọc đơn giản thế này…

Như thể bị sự mặt dày của Tống Mộ Chi làm cho choáng váng, Cam Mật lập tức cúp máy.

"Anh chỉ muốn chừa cho em chút không gian thôi. Trùng hợp là dạo này anh cũng có cả đống việc cần giải quyết." Giọng anh nhàn nhạt, "Nhưng nếu bàn về chuyện này, hình như anh mới là người có lý hơn thì phải."

Cam Mật cúi đầu nhìn tin nhắn, hai tay đang bận nên chỉ có thể dùng một tay trống mà từ tốn gõ chữ.

Lòng bàn tay chợt buông lỏng, quả cam tròn vo rời khỏi tay cô, lăn vài vòng rồi dừng lại ngay trước chân anh.

Thấy cô gái nhỏ mắt tròn xoe, ngây ngốc nhìn mình, anh mỉm cười, đón lấy ánh mắt dò xét kia:

“……”

Tống Mộ Chi có ý gì đây?

Lúc ấy, Cam Mật còn đang ôm cánh tay Lục Uy mà cảm thán: “Chị hai, chị không biết đâu, thời gian trôi đi không thể quay lại, đúng là có thể thay đổi một con người thật đấy.”

Vậy… rốt cuộc là đã nhận điện thoại của ai?

Giờ cô đã chủ động tìm hiểu để anh khỏi phải lo, chỉ tiện thể hỏi han một chút, vậy mà vẫn bị bắt bẻ chặt chẽ thế này.

Tống Mộ Chi tựa người vào lan can, lười biếng lắng nghe.

Những quả cam vàng óng gần như che phủ sắc xanh thẫm của tán cây thấp.

"Em nói chuyện với anh ta không đến ba phút."

"Nhưng cũng hơn hai phút." Tống Mộ Chi bình thản đáp.

Cam Mật trừng mắt, dù cách màn hình cũng muốn nhào tới nhéo mặt anh, "Lại muốn bẻ lái thành anh có lý chứ gì? Em không mắc bẫy đâu!"

Một ý nghĩ nghịch ngợm chợt lóe lên trong đầu, Cam Mật xoay xoay quả cam trong lòng bàn tay, cố tình nói:

“Khoan đã, sao anh biết địa chỉ xưởng vẽ của em?!”

Gần xế chiều, Cam Mật ngáp dài, tranh thủ chợp mắt một lát.

Hỏi cô có đang ở xưởng vẽ không.

“Sao mà trùng hợp vậy được?”

Đúng lúc này, tin nhắn WeChat của Tống Mộ Chi gửi đến.

Được lắm!

Cô gái nhỏ vừa nhìn thấy tin nhắn, lập tức quẳng hết mọi kế hoạch sang một bên, đồng ý ngay không chút do dự.

Cam Mật lập tức đáp: “Ừ hứ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói rằng anh sẽ đích thân đến đón Lục Uy về.

Ngay trong tầm mắt, một bóng dáng cao lớn vô cùng quen thuộc xuất hiện.

"Chân giò vô tâm vô phế":

Cam Mật trước đây đã từng hái thử vài trái, để đảm bảo vị ngon, cô còn đổi cây để hái.

“Thật sao?” Ở đầu dây bên kia, Tống Mộ Chi hỏi lại.

“…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu có thì cũng chỉ là trùng hợp thôi.”

Cam ngân Thừa bị cô đẩy đến mức không còn cách nào khác, đành xoay người gọi một tiếng, ra hiệu cho Lục Uy đi theo mình.

Cô mở điện thoại lên xem, phía Tống Mộ Chi bên kia vậy mà vẫn chưa có chút động tĩnh nào.

Cam Mật vừa nghĩ vừa dùng bàn tay nhỏ nhắn hái một quả cam, đặt vào lòng bàn tay, thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Giọng nói truyền qua loa điện thoại, tựa như bị một tầng không khí lạnh của mùa đông bao phủ, nghe lạnh lẽo nhưng vẫn trầm ấm dễ chịu.

Lục Uy có lẽ không hề biết, cô và Tống Mộ Chi khi ở riêng còn dây dưa đến mức nào.

Là vừa bị bắt tại trận, vừa ba hoa chém gió không biết trời cao đất dày.

Quay đầu lại?

Cam Mật đứng ngay bên cạnh vườn cam, lắng nghe anh nói, mùi hương cam chín bao quanh, lại như được hơi thở dịu dàng của mùa đông sưởi ấm.

Mặt cô gái nhỏ như bị hơi nước nóng bốc lên, tức khắc đỏ ửng như cánh đào tháng ba.

Nhưng vấn đề bây giờ không phải là chuyện đó.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn chờ đợi một lát, rồi lập tức nhíu chặt mày, đưa điện thoại ra nhìn chằm chằm vào màn hình.

Quả cam nhỏ nhắn, ngọt lịm, thậm chí còn mọng nước đến mức chỉ cần bóc vỏ đã thấy nước b ắn ra.

Cam Mật cố chấp giữ vững lập trường, mạnh miệng nói: “Em đang bận thật mà!”

Không nói gì khác, khu vườn này nhìn mà thấy tràn đầy cảm giác thu hoạch bội thu.

Tất cả từng chút một ăn sâu vào cô, từng bước phá vỡ những ranh giới vốn có.

"......"

Khi lực đạo vỗ nhẹ lên vai đột ngột truyền đến, giọng nói ôn hòa của Cam Ngân Thừa chậm rãi vang lên: “Mà em cũng biết cảm khái rồi à?”

Thì bây giờ, anh lại như cơn gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua từng tán cây.

“Anh nói vậy cũng chưa chắc em sẽ đồng ý đâu nhé. Biết không, em đang bận lắm, bận xử lý công việc ở xưởng vẽ đây này.”

Có lẽ trong mắt người khác, đó là thứ k*ch th*ch táo bạo vô cùng?

Cam Mật vẫn chưa hoàn hồn sau cú xuất hiện bất ngờ này. Cô cứ thế để mặc anh kéo vào lòng, vẫn chưa kịp phản ứng gì.

Lục Uy dùng bữa xong, lại ở lại họa xã cùng với Cam Mật trò chuyện một lát, buổi chiều cũng dự định ở đây g·i·ế·t thời gian.

Sau đó, cô nắm lấy tay Lục Uy, mỉm cười nghiêng đầu ghé sát tai nàng, trêu ghẹo: “Mau đi tận hưởng thế giới của hai người đi.”

Mà khi bị hỏi như vậy, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là Tống Mộ Chi.

Cam Mật trong chuyện này chẳng khác nào một kẻ không ngừng thăng cấp vượt ải, dưới sự dẫn dắt đầy áp đảo của Tống Mộ Chi mà từng bước tiến xa hơn.

“Tối nay cùng ăn tối nhé?”

“Cam Cam?” Giọng nói quen thuộc của Tống Mộ Chi vang lên bên tai.

Tiếng ù ù kéo dài rất nhanh vang lên, nhưng mãi vẫn không nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Khi tỉnh dậy, vì quen tư thế nằm sấp nên cả người cô có chút ê ẩm.

Trước khi rời đi, Cam Ngân Thừa đứng bên cạnh xe, không quên dặn dò Cam Mật chú ý an toàn.

Hơn nữa, kiểu giọng này...

Cô duỗi người, dặn dò vài việc với các nhà thiết kế và công nhân, sau đó đích thân giám sát việc xây dựng tấm bia đá ở cổng vào, rồi từng bước chậm rãi đi về phía vườn cam.

Vốn dĩ gọi cho anh là vì trong lòng mong đợi, giờ nghe anh cứ lải nhải hỏi han mãi không thấy phiền, cô lại thấy buồn cười.

"......"

Sự nghiêm túc trong cuộc họp ban nãy đã hoàn toàn tan biến, anh thả lỏng đôi mày, "Trước đó không phải em nói mình rất bận sao?"

Cam Mật chỉ nghĩ anh quan tâm nên vui vẻ gõ chữ xác nhận, rồi tiện thể gửi thêm một cái sticker hình nắm đấm.

Bên kia dường như nghe ra cảm xúc không vui của cô, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: “Sao lại nói vậy? Không vui à?”

Suy nghĩ một hồi, cô dứt khoát không chờ nữa.

Lý lẽ quá hợp tình hợp lý!

Trên đời này quả thật không có sự thay đổi nào là vô duyên vô cớ.

“Vì vừa hay xong việc.”

Nhưng cô cũng đâu có từ chối đâu.

Chỉ để ăn một bữa tối cùng nhau, có cần phải nói kiểu này không…

Nếu nói trước đó, anh là một mặt biển phẳng lặng, báo hiệu cơn bão sắp ập đến.

Ngược lại, cô chỉ đang chầm chậm liệt kê "tội trạng" của anh bằng giọng điệu mềm mại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Chương 96