Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 94: Chương 94
“…”
Suýt nữa thì bị hình nền làm cho chói mù mắt.
"Không phải." Anh nói.
Cam Mật vui vẻ ôm lấy nó.
Tống Mộ Chi vẫn cầm túi xách nhỏ của cô, liếc mắt nhìn sang, nhướng mày, giọng điệu thản nhiên: “Thang máy sắp đến rồi, em tránh xa thế làm gì?”
“Không phải vẫn nghe thấy sao?” Tống Mộ Chi lười biếng dựa vào vách tường, ánh mắt rơi xuống đôi tay cô, thản nhiên nói: “Em có bịt cũng vô ích.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không được!
Tựa như cành liễu tháng ba lướt nhẹ qua má, ngưa ngứa đến tê dại cả người.
Ngừng một chút, anh bổ sung: "Nhìn giống con mèo nhỏ ngày xưa trong khu nhà lắm."
Hai chiếc móc khóa chạm vào nhau, vang lên những tiếng leng keng giòn tan.
"...?"
Khi hai người đứng chờ thang máy lên, Cam Mật vẫn còn âm thầm giãy giụa.
Còn chưa kịp suy nghĩ vẩn vơ xong, đầu ngón tay cô đã chạm vào màn hình, bật sáng—
Cam Mật bĩu môi…
Bên trái một vòng, bên phải một đốm, không có quy luật gì, trông vừa buồn cười vừa kỳ quặc.
Lời này dịu dàng đến mức như có thể vuốt phẳng mọi gợn sóng trong lòng, khiến Cam Mật nhanh chóng quên mất sự thật rằng tối nay cô gần như bị vắt kiệt sức.
“Vậy lại gần đây, anh nắm tay em.” Tống Mộ Chi nói.
Chúng rõ ràng nhắc nhở cô rằng, đó là một sự rực lửa và ướt át đến mức hỗn độn.
Làn da trắng sứ phản chiếu ánh sáng loang lổ của cành anh đào ngoài cửa sổ, khuôn mặt bị ép lại thành hai má phúng phính.
Tống Mộ Chi không hiểu ý, quay đầu liếc nhìn, thấy cô đang chỉ vào điện thoại của mình, liền gật đầu đồng ý ngay.
Vất vả lắm mới thoát khỏi "xiềng xích", cô vội vàng giơ hai tay lên bịt chặt tai, bộ dạng hoảng loạn như một chú thỏ bị trẹo chân, lảo đảo tìm nơi trốn tránh.
"Anh đã muốn nói với em từ lâu rồi." Trong màn đêm dày đặc, giọng anh lại càng trầm thấp, "Đây không phải là phòng của anh, mà là phòng của anh và em."
Lời mời đầy thành ý và cách làm này...
Cô muốn xem thử trong điện thoại của Tống Mộ Chi có bí mật gì đây!
"Em có thể xem cái này không?" Cô hỏi.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cam Mật như bị bơm căng, đôi má phồng lên, chiếc mũi xinh xắn hếch nhẹ, ngay cả khóe mắt hồng hồng cũng ánh lên vẻ sinh động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc xe gần về đến khu nhà, Cam Mật vẫn còn cảm thán về nghệ thuật ngôn từ.
"……"
Cô cầm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, xoay xoay một chút.
Đúng lúc này, giọng Tống Mộ Chi vang lên: “Thợ thủ công làm riêng, chỉ có em có, người khác không có.”
Giọng cô nhẹ đi vài phần: "Anh thật sự giao phòng của anh cho em sao..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngón tay nhỏ của Cam Mật gảy gảy vào vách thang máy, lầm bầm: “Mới không phải vì cái đó…”
Lý lẽ gì cũng bị anh chiếm hết.
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng đặt chùm chìa khóa vào túi, đang lúc nhàm chán lại vô tình nhìn thấy chiếc điện thoại đặt trong hộc nhỏ trên xe của Tống Mộ Chi.
Cứ như thể, nếu sau này cô không đến ở thử một lần, thì đó sẽ là một sự bất kính với sự chuẩn bị chu đáo của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giống như một quả quýt nhỏ bị bóc vỏ, vốn đã bị nhào nặn đến mức rỉ nước, bây giờ còn phải nghe mấy lời này của anh?
Cảm giác nôn nóng không sao áp chế được khiến cô cứ thế khóa ánh mắt vào bóng dáng Tống Mộ Chi đang lái xe.
Cam Mật khựng lại một chút, rồi bỗng lóe lên một ý tưởng…
Khi lên xe, Cam Mật tự mình cài dây an toàn.
Một cái là hũ mật ong tròn vo, phần bụng phình lên, men sứ bóng loáng, trông rất có kết cấu; cái còn lại là một quả quýt nhỏ trong suốt màu cam rực rỡ, trên cành còn đính một chiếc lá xanh bé xíu.
Dẫu sao cũng chỉ là một cô bé dễ dỗ dành, vài câu đã mềm lòng mà sáp lại gần anh.
Nhìn trái nhìn phải, thế nào cũng thấy chính là cô.
“Anh đã nhập diện mạo và dấu vân tay của em rồi, đây là tầng bảo mật thứ ba – chìa khóa căn phòng.”
"Chỉ vậy mà cũng giận được à?" Nhìn dáng vẻ gần như phát điên của cô gái nhỏ, anh chậm rãi nói, ý cười ẩn hiện trong đáy mắt, "Thật ra cũng thú vị mà."
Đêm đông đen như mực, so với mọi mùa khác, nó dường như là một phần bị tách riêng ra.
Đôi mắt Cam Mật lấp lánh như những vì sao, “Đều là của em sao?”
Cô ra sức gỡ tay Tống Mộ Chi đang nắm chặt tay mình, nhưng sức anh mạnh như gọng kìm, giữ chặt không chút kẽ hở, hoàn toàn không thể thoát ra.
Gần đây sức chiến đấu của Tống Mộ Chi thật đáng sợ, không ai có thể địch nổi.
“…”
“Vậy tùy em.” Tống Mộ Chi bật cười, cuối cùng vẫn vẫy tay gọi cô: “Bây giờ thang máy đến thật rồi, lại đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cam Mật lặng lẽ nhìn một lúc, rồi chìa đôi tay trắng nõn như hai cành sen ra, “Ừm…”
Cô nhìn kỹ hơn, mới nhận ra đây là tấm ảnh từ hồi cô còn bé.
Cam Mật vẫn giữ nguyên tư thế bịt tai, lập tức phản bác: “Em không phải tránh xa thang máy, mà là tránh xa anh.”
Cam Mật gần như run lên, trong thang máy cũng cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể với Tống Mộ Chi.
Lúc này mới phát hiện trên vòng chìa khóa còn treo hai món đồ trang trí nhỏ xinh.
Trong ảnh, cô đang nằm nửa người trên chiếc bàn gỗ lê trong Tống gia, hàng mi dài cong khẽ rủ xuống, bóng đổ xuống mí mắt tạo nên một khoảng tối nhạt nhòa.
Môi anh đào hơi hé mở, đầu ngón tay hồng hồng còn lỏng lẻo cầm một chiếc bút lông.
"……"
"……"
Ngoại trừ vệt mực đen loang lổ bên má và chóp mũi cô.
Nếu vừa nãy anh không nói mấy lời đó, cô có cần bịt tai không chứ!
Cô theo bản năng ngước mắt nhìn lên, phát hiện trên tay anh còn có một chiếc chìa khóa bạc nhỏ tinh xảo.
Tống Mộ Chi liếc nhìn cô một cái, hai tay đặt lên vô lăng, khởi động động cơ.
Thấy cô như vậy, Tống Mộ Chi chỉ đành bất đắc dĩ nở một nụ cười nhạt, đường nét khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút dịu dàng: “Anh đâu có thực sự định nói ra cho em nghe, tránh xa thế làm gì?”
Bị phủ nhận sao?
Cam Mật ngơ ngác một lúc lâu, vội quay sang nhìn Tống Mộ Chi.
Có lẽ vì đã bước ra khỏi cánh cửa kia, thứ tín hiệu tượng trưng nào đó khiến cô bất giác căng thẳng cũng dần tan biến.
Anh thu lại ánh mắt, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm, giữa nền đen còn điểm sáng.
Những cảm giác n** m*m m** nhất cứ thế tràn ra, chen chúc nhau gửi đến những tín hiệu muộn màng.
Chương 94: Chương 94
Những mảnh ký ức rời rạc vừa xảy ra ban nãy tựa như được xâu chuỗi lại, ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Cô cau mày nhìn sang, liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh.
Chưa kịp hoàn thành động tác, trước mặt bỗng dưng vươn tới một bàn tay.
Tiếng xe vang lên, cùng lúc chiếc xe lao ra khỏi hầm đỗ, một số nhận thức trong đầu Cam Mật cũng tựa như được vén màn, sáng tỏ.
Chỉ vài câu đơn giản như vậy, lại khiến cô muốn nhào tới mà hôn chụt chụt lên mặt Tống Mộ Chi một trận.
Hơi thở phả ra mang theo làn sương mỏng, tự nhiên tạo thành một vòng vây vô hình quấn lấy cả hai.
Tất cả đều hoàn hảo, ngoại trừ…
“Em nói có tác dụng thì có tác dụng…” Cam Mật bướng bỉnh cãi lại, giọng điệu cao lên, “Đây là chức năng đặc biệt, có thể chọn lọc để loại bỏ âm thanh.”
Là dáng vẻ đã chìm vào giấc ngủ.
"...Vậy thì em đành miễn cưỡng nhận lấy vậy."
Bên mặt anh chìm trong ánh sáng lờ mờ, dung mạo còn băng lãnh hơn cả tuyết đầu mùa, vững chãi như tùng bách giữa trời đông.
"Vì sao hình nền của anh lại là cái này?!"
Cảm giác vui sướng âm ỉ len lỏi trong tim, nhưng lại chẳng thể gọi tên.
Rất có khả năng hôm nay cô sẽ không thể bước chân ra khỏi cánh cửa căn phòng kia mất!
Rất không được!
Hôm nay cô phải liều mạng với Tống Mộ Chi một trận!
Dĩ nhiên, tình thế bây giờ không cho phép—anh còn đang lái xe.
Tống Mộ Chi liếc mắt qua, giọng nói trầm ổn: "Không được sao?"
Cam Mật còn đang suy nghĩ, thì Tống Mộ Chi đã lên tiếng.
"Ừm."
Cam Mật chậm chạp nép sát vào tường, lủi vào thang máy nhưng vẫn giữ khoảng cách xa với anh.
Dù đã dốc sức tự trấn an mình, cô vẫn không thể ngăn cản cảm giác ấm áp đang len lỏi vào lòng.
Nếu không có sự hạn chế này, có khi chiếc xe này cũng chẳng thể tiếp tục chạy nổi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.