Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Chương 92
Vui mừng còn không kịp?
"……"
“...Nhưng ai mà biết em lại không đứng vững chứ.” Giọng cô lí nhí như muỗi kêu, “Dù sao em cũng cảm thấy anh cố tình.”
Vốn dĩ quần áo của cô đã chẳng ngay ngắn, mà trong lúc loạng choạng ấy, cổ áo hơi mở rộng lại càng thêm lộn xộn.
Đây là lời chính miệng anh nói ra.
Cô còn chưa kịp nghĩ sâu, đã nghe được câu trả lời của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Mộ Chi nâng cằm cô gái nhỏ, buộc cô ngước lên, sau đó cúi xuống in một nụ hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô.
Cho dù không nói thẳng ra, chỉ cần có ám chỉ thôi cũng đủ để cô cảm thấy anh thật quá đáng!
Căn phòng trên lầu gần như giống hệt với phòng của cô ở nhà họ Cam, bất kể ai nhìn vào cũng sẽ thấy có gì đó không ổn.
Bộ dạng vụng về đáng yêu của cô khiến anh không nhịn được mà cười khẽ, âm thanh trầm thấp vang lên, nhẹ nhàng như mặt hồ gợn sóng.
Tai của cô còn vương hơi ấm, giọng nói trầm thấp của Tống Mộ Chi phả nhẹ bên tai, khiến ánh sáng xung quanh cũng trở nên mờ ảo.
Bóc tách từng lớp, bên trong con người anh chính là lớp nhân mè đen, mà còn là loại tự nhiên thuần khiết.
Phải mất vài giây cô mới dần lấy lại nhận thức.
Mặt cô phồng lên tức tối, nhưng khổ nỗi tư thế bị anh ôm chặt thế này chẳng thể động đậy dù chỉ một chút.
“……”
Thì ra là muốn dọn dẹp nơi bị làm loạn.
…Ồ.
Anh vẫn cứ... như thế!
Tống Mộ Chi nhìn cô, giọng nói mềm xuống, “Vậy để em cứ nghĩ như vậy, được không?”
Cô cũng không tranh cãi lâu, ngoan ngoãn ngồi xuống, đôi mắt trong veo dõi theo bóng dáng cao lớn của Tống Mộ Chi đang bận rộn thu dọn.
Thấy cô thật sự đã xấu hổ đến mức không chịu nổi, Tống Mộ Chi rộng lượng gật đầu đồng ý, "Được."
"Vậy à?" Tống Mộ Chi hơi nghiêng đầu, môi gần như kề sát mặt cô, giọng nói mềm mỏng mà đầy ẩn ý, "Nhưng đến lúc nên ăn thì vẫn phải ăn thôi."
“Hỏi chuyện này làm gì?”
Chưa kể… đây là một căn phòng mới, vậy mà anh lại cố tình bài trí thành như vậy…
Những gì vừa mất mặt khi nãy, thoáng chốc đều được lấy lại.
Dứt lời, cô lập tức giơ tay định đẩy anh ra. Nhưng vừa hơi nghiêng người chống tay ngồi dậy, cả người lập tức mất thăng bằng, những cảm giác còn vương lại trên cơ thể cũng vì thế mà nhắc nhở cô về chuyện vừa rồi.
Ánh đèn trong phòng sáng rõ, chiếu xuống không chừa bất cứ góc khuất nào, khiến cô không cách nào trốn tránh.
"……"
Cứ như chỉ có anh biết nói chuyện, chỉ có anh giỏi lý lẽ, chỉ có anh thích soi lỗi trong lời cô nói vậy!
Bị phản đòn thế này, cô cảm thấy bản thân thật mất mặt.
Sao lại thành ra thế này!
Bóng hình thẳng tắp, dáng vẻ tuấn tú như ngọc đổ dài dưới ánh đèn.
Cô vội vã đẩy anh ra, vừa cố kéo áo lại, vừa luống cuống ngồi thẳng dậy trên ghế sofa.
Gian kế thất bại.
Anh thuận tay lấy một chiếc chăn nhỏ, khoác lên chân cô, giọng điệu thản nhiên:
Cô cứ ngỡ mình nghe nhầm, nhưng thực tế lại rõ ràng đến mức chẳng thể phủ nhận.
Cô gái nhỏ hếch cằm lên, bướng bỉnh đáp: “Không cần anh cho phép, em vốn đã nghĩ như vậy rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mau nói đi, nói mau!”
Một loạt động tác nhanh như chớp, nhưng vì quá hấp tấp, cô chẳng những không đứng vững mà còn ngã nhào xuống lần nữa.
"Anh cứ nói mấy lời như vậy mãi, sau này... sau này em còn ăn trái cây thế nào nữa đây..." Cô tức tối đưa tay nhéo anh một cái, vừa tránh né vừa lầm bầm trách móc.
“Em chỉ nghĩ… Nếu sau này họ nhìn thấy căn phòng như vậy, có trách anh không?”
Kết quả, vừa buông tay, cô gái nhỏ mềm nhũn như không có xương, mất đi điểm tựa liền lao thẳng vào lòng anh.
Sao cơ thể cô lại mềm nhũn thế này chứ?!
“Em nghĩ họ sẽ trách anh?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Mộ Chi bật cười, vươn tay đỡ cô dậy. Nhưng cô giận dỗi giữ chặt tay anh, bộ dạng đầy cảnh giác, "Không chỉ không nói chuyện, tiếp theo anh cũng không được chạm vào em!"
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ siết lấy ngón tay anh, những suy nghĩ rối ren trong đầu cũng vì trận lộn xộn vừa rồi mà bay biến hết.
Cô cảm thấy mình nói câu này hoàn toàn vô nghĩa.
Tựa vào mép ghế sofa, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh đèn bên cạnh, lấp lánh tựa ánh sao.
Và lần này, vẫn là ngã vào lòng anh.
Thấy anh thản nhiên ôm chặt lấy mình, bàn tay thon dài khẽ siết lại, giọng trầm thấp vang lên:
Nghe thấy tiếng cười ấy, cô thu ánh mắt lại, hàng mi dài rũ xuống, ngước lên nhìn anh.
Lớp vải ren bên trong lộ ra một cách tùy tiện, vạt áo khoác hờ hững, để lộ làn da trắng mịn thấp thoáng ngay trước mắt anh.
Ý gì đây?
Giọng anh có chút khàn, câu chữ vừa rơi xuống đã như một cú đánh trực diện khiến cô choáng váng, cảm giác như cả người đang trôi bồng bềnh trên sóng nước.
Anh đúng là đã ăn rồi.
Chuyện này, anh có chạy cũng không thoát.
Không cần bàn đến việc cha mẹ Tống Mộ Chi có ý kiến hay không.
“Anh nói đi, có phải anh cố tình không?”
Rồi ngay sau đó, cô phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Ngắm nhìn một lúc, cô đột nhiên ngước lên hỏi:
“Vừa rồi em đụng anh không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc là ai mới không cho ai đụng vào?”
“Không phải muốn rời đi.”
Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, sắc đỏ lan rộng trên làn da trắng mịn, mềm mại đến mức khiến người ta chỉ muốn chạm vào.
Cứ như đang tự dâng đến trước mặt anh vậy.
Khoảng cách gần đến mức, ngoài cảm giác không khí lạnh lẽo phả vào da thịt, cô còn cảm nhận được hơi thở nóng ấm của người trước mặt.
Cô ngồi vững trên đùi anh, nhất quyết không để anh đứng dậy. Hai tay vòng qua cổ anh, kéo tới kéo lui, giọng điệu hối thúc:
Cô gái nhỏ, sau khi được chỉnh trang ngay ngắn, vẫn không chịu buông tha.
Chương 92: Chương 92
Bất lực không còn gì để nói, cô ngửa mặt nhìn chùm đèn trên trần, muốn khóc mà chẳng khóc nổi.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã vội vòng tay ôm lấy cổ anh, giữ chặt, “Anh định đi đâu?”
Dẫu có bực bội thế nào, thì Tống Mộ Chi vẫn rất chu đáo. Sau khi chọc ghẹo cô một trận, anh lại kiên nhẫn giúp cô chỉnh lại áo, cài từng chiếc cúc ngay ngắn.
“Anh sửa phòng thành thế này, bác trai bác gái không có ý kiến gì sao?”
Tống Mộ Chi nhanh tay đỡ lấy cô, lần này thực sự bật cười thành tiếng.
Cô vừa định giúp đỡ, đã bị anh nhẹ nhàng ấn trở lại chỗ cũ.
Tấm rèm dày buông xuống, che kín khung cửa sổ sát đất, tạo thành một không gian gần như khép kín, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Dù phòng khách rộng rãi thoáng đãng, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn chẳng hề nới ra chút nào.
Lúc này, anh đã gần như thu dọn xong, ánh mắt trầm tĩnh hướng thẳng về phía cô, không hề dời đi dù chỉ một giây.
Nhưng mà thì sao chứ!
Anh không nói thêm gì, như thể hết cách với cô, chỉ nhẹ nhàng nhấc cô lên, đặt sang bên kia ghế sofa.
Tống Mộ Chi nâng tay giữ chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn đang làm loạn của cô, ánh mắt cúi xuống nhìn cô đầy ý vị:
Mặt cô nóng bừng, vừa ngượng ngùng vừa hoảng hốt, lúng túng đến mức chẳng biết làm gì.
“Nơi này bị làm loạn rồi, anh thu dọn một chút.”
Cô cứ thế ngồi trong lòng anh, ngẩn ngơ ngắm anh một lúc, rồi chợt bật cười theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Em không thèm nói chuyện với anh nữa!"
“Để anh là được.”
“Họ vui mừng còn không kịp.”
Lời còn chưa dứt, cô đã thoáng khựng lại.
Đôi mắt trong veo như chứa cả bầu trời sao của cô khẽ chớp, "…Ừm."
Tống Mộ Chi nhìn cô cười, liền hơi nghiêng người lại gần, giọng nói trầm thấp khẽ gọi, "Ngọt Ngào."
Rành mạch, chắc chắn, mà còn mang theo ẩn ý sâu xa.
“Lời là do em nói, động tác cũng là do em làm, bây giờ lại bảo là anh cố tình?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàng mi dài rủ xuống, dáng vẻ vừa nghiêm túc lại vừa nhẫn nại.
Dù nói thế nào, hai người cùng tạo ra tình cảnh này, nhưng rõ ràng trong quá trình dọn dẹp sau đó, Tống Mộ Chi hoàn toàn không có ý định để cô nhúng tay vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.