Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Chương 88
Năng suất cao nhưng vẫn đảm bảo chất lượng, lại có phong cách riêng biệt, cô vốn đã là một nhân tố nổi bật trong họa xã.
Nghĩ như vậy suốt dọc đường đi, đến khi chuẩn bị bước vào thang máy xuống lầu thì điện thoại rung lên liên tục.
Cam Mật vội vàng kìm nén dòng suy nghĩ đang lan man, nhìn các hội viên lần lượt ra về khi đến giờ tan làm. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ép bản thân phải hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cam Mật có cảm giác như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, cuống quýt bấm nút nghe máy.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện rồi sẽ phải chia xa, lòng cô lại cảm thấy không yên.
Nào ngờ lại tự đưa mình vào miệng sói.
Không ngờ lại bị Tống Mộ Chi bẻ lại một ván, cô tức tối hừ một tiếng, “Dù không phải người xưa, thì cũng là lẽ thường tình.”
Người xưa có câu, hôm qua đã gặp nhau thì hôm nay không cần gặp lại nữa!
Mà nói đến điều khó buông bỏ nhất—
Trông chẳng khác gì vết roi quất qua, từng đường nét rõ ràng đến kinh người.
"Vậy thì qua đây." Tống Mộ Chi nói.
[Heo Chân Giò Vô Tâm Vô Phế]:
Cô gái nhỏ gật đầu: “Ừm, em vẫn sẽ không ở lại.”
Rất nhanh, tin nhắn hồi đáp từ phía bên kia đến:
Trước đó, nhờ có sự giúp đỡ của Lục Chương Niên, Cam Mật đã nộp đơn xin thành lập họa xã lên hiệp hội có liên quan.
Hôm qua đã hẹn đi xe của anh, người đâu rồi?
Vài hội viên khá bất ngờ nhưng cũng không khó để hiểu được.
Thế nhưng, ai có thể ngờ rằng, dù chỉ mới gắn bó với các hội viên vài tháng ngắn ngủi, tình cảm trong lòng Cam Mật lại như dòng nước lũ không thể thu lại được.
Gửi tin nhắn xong, nhưng bước chân cô lại nhẹ nhàng vui vẻ đi về phía bãi đỗ xe ngầm.
Nhưng ngay lập tức, cô chợt nhận ra một chuyện.
Anh chậm rãi nói tiếp, “Từ khi trở về, snh đã phải xử lý đống văn kiện chất đống của Tống thị, cả ngày nay không hề nhắn tin cho em, chỉ để có thể đến đón em sớm hơn.”
Hình như có gì đó sai sai?
Mọi người xem đó như một giấc mộng của cô, nên đều tỏ ý hưởng ứng: “Được đấy, đến lúc đó bọn chị sẽ tìm em nương nhờ.”
Cô không tham gia vào, mà chỉ chăm chú vẽ lại tranh của mình.
Mùa đông vốn là thời điểm con người dễ tìm đến nhau để sưởi ấm, cũng là mùa của những ngày lễ tưng bừng náo nhiệt.
Dù không muốn tham gia vào đề tài này, nhưng vẫn có người tò mò hỏi han, một hội viên quay sang cô: “Cam Mật, gần như tất cả mọi người đều muốn ở lại họa xã, em thực sự không có ý định sao?”
Cam Mật hất cằm, bày ra vẻ mặt ngang ngạnh, “Sao nào? Là em nói đấy.”
Ngân Thành chính thức bước vào mùa đông.
“Xã trưởng, người ta còn trẻ, có chí hướng riêng, không nói đâu xa, Cam Mật còn là sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Kinh Hoa danh giá đấy, ai mà không muốn tuyển cô ấy chứ.” Một hội viên vừa nói vừa trêu chọc, “Chị lo cho cô ấy làm gì, lo mà nghĩ cách vượt qua kỳ đánh giá sắp tới đi, đâu phải cứ muốn ở lại là được đâu.”
Cô suy nghĩ một lúc, rồi thả hồn theo dòng tưởng tượng, nhanh chóng phác họa ra hai bức tranh.
Cam Mật vẫn giữ phong cách vẽ quen thuộc của mình, mỗi bức tranh chỉ giữ lại hai tông màu chủ đạo, những chi tiết thừa thãi đều bị loại bỏ.
Nhưng ai mà nhận ra được chứ?
Vậy nên dù mọi người không phải ai cũng có xuất phát điểm giống nhau, phần lớn các nhiệm vụ thiết kế do tập đoàn Tống Thị giao xuống, cuối cùng đều rơi vào tay cô.
Cô như một trái quýt chín mọng, bị bóc từng lớp, phần thịt mềm mại bên trong bị anh tùy tiện nhào nặn.
Cả thành phố chìm trong giá lạnh cắt da, thế nhưng trong Như Di Họa Xã lại ấm áp như mùa xuân.
Khi tỉ mỉ phác họa bức tranh thứ hai, cô chăm chú nhìn bóng người cao gầy trong tranh.
Hôm qua, cô nghĩ đến việc anh mới từ nước ngoài về, lại phải giải quyết công chuyện của Tập đoàn Thiên Lục, chắc chắn đã mệt mỏi rã rời. Vì muốn động viên anh, cô đã nhận lời đi gặp.
[Cam Cam]: Anh chẳng quan tâm em gì cả!
Buổi chiều là khoảng thời gian mọi người toàn tâm toàn ý sáng tác.
“Tiểu Cam Mật, em sao vậy, cứ buồn ngủ suốt thế?” Hội trưởng lo lắng nhìn cô.
Rõ ràng đang ở nhà, vậy mà cô lại có cảm giác như kẻ trộm nhìn lén.
Bàn tay anh mạnh mẽ x0a nắn, cứ như thể chỗ đó của cô là bông gòn mềm mại.
Trước đây, mỗi ngày Cam Mật đều có thể vẽ ra năm, sáu bản thảo.
Cam Mật bị hơi ấm từ điều hòa phả vào khiến cơn buồn ngủ kéo đến, lắng nghe các hội viên nhân giờ nghỉ trưa rôm rả bàn tán chuyện bát quái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ừ, chị cảm giác hai hôm nay trông em rất mệt mỏi. Có phải ngủ không ngon không? Hay là sức khỏe có vấn đề rồi, nhân lúc rảnh đi khám thử đi?” Hội trưởng thực lòng quan tâm, “Đừng có chủ quan nhé, người trẻ tuổi hay nghĩ mình khỏe mạnh, nhưng mấy bệnh vặt tích tụ lâu cũng thành bệnh lớn đấy. Chữa sớm vẫn hơn.”
Đại đa số đều có chung một lựa chọn, chỉ riêng Cam Mật không tham gia vào cuộc thảo luận này.
Lần này, Cam Mật được giao nhiệm vụ thiết kế tranh minh họa cho bao bì sản phẩm của một công ty con thuộc Tống Thị, với chủ đề thể hiện cảnh thu đông.
Cam Mật vẫn tiếp tục phác họa bức tranh của mình, nhẹ giọng đáp: “Em biết Tống Thị là một lựa chọn tốt, nhưng em đã có kế hoạch riêng rồi.”
Tống Mộ Chi vừa từ nước ngoài trở về thì…
“Em định lập họa xã riêng sao?”
Có lẽ rất nhanh thôi, cô sẽ có một chốn riêng cho mình.
Hội trưởng nghe vậy liền than thở: “Đừng mà! Dựa vào Tống Thị có thể phát triển rất tốt, vất vả thi tuyển vào đây rồi, sao không thử cố gắng lần nữa? Nghe chị đi, ở lại sẽ có tương lai hơn đấy.”
“….”
Lời lẽ hiếm hoi mang theo chút dỗ dành, nghe còn có phần đáng thương.
Cam Mật không chịu nổi loại ngọt ngào xen lẫn giày vò này, đương nhiên là chẳng thể ngủ ngon.
Bức còn lại là cảnh cưỡi ngựa trong gió rét, một người ngồi trên lưng ngựa, một người đứng tựa vào thân ngựa, ánh mắt cả hai giao nhau giữa trời đông giá lạnh.
[Cam Cam]:
“Đùa đấy à? Trời lạnh thế này rồi mà còn buồn ngủ mùa thu?”
Lặp lại y hệt những gì đã từng diễn ra trước đó.
Hồng phấn pha chút đỏ thắm.
Một bức là cảnh ôm nhau dưới tán cây ngô đồng, lá vàng rơi rụng, bóng dáng hai người lặng lẽ hòa vào sắc thu.
Giọng Tống Mộ Chi chậm rãi truyền đến qua loa điện thoại: “Ai nói câu này?”
Cam Mật khẽ chà mũi chân xuống đất, giọng cũng mềm hẳn đi, “Nhưng mà… chỗ em vẫn còn hơi đau một chút…”
Trong đầu bỗng hiện lên một gương mặt quen thuộc.
Tựa như một con thuyền sắp rời bến để cập vào một bến cảng khác.
Cam Mật cúi mắt, lại nhìn vào gương một lần nữa.
Chương 88: Chương 88
Tống Mộ Chi còn dám nhắc đến chuyện này sao?!
Từ khi thành lập đến nay, Như Di Họa Xã cũng đã đi đến giai đoạn cuối của kỳ thực tập ban đầu.
Ngay từ đầu, cô đã định sẵn con đường tự lập một họa xã của riêng mình, và dù thế nào đi nữa, kế hoạch này vẫn không thay đổi.
Cam Mật chớp mắt cười tươi: “Nói là phải giữ lời đấy nhé.”
Cô thầm than thở trong lòng một hồi, rồi lại nghe thấy mọi người trong họa xã chuyển sang một chủ đề khác.
Cam Mật nghe bọn họ rôm rả bàn luận, cũng thuận theo mà chia sẻ một chút về dự định tương lai của mình: “Đến lúc đó, em muốn lập một họa xã riêng, nếu có ai muốn đi theo em, em hoan nghênh hết!”
[Heo Chân Giò Vô Tâm Vô Phế]: Lên xe đi, anh kiểm tra giúp em. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hình như cô đã mang theo chút tư tâm.
Thật sự là có chút quyến luyến.
“Chị đừng lo.” Đối diện với ánh mắt quan sát của mọi người xung quanh, Cam Mật ngáp một cái, “Cùng lắm thì chỉ là buồn ngủ mùa thu thôi!”
Khoan đã… Hình như anh chẳng hề nói một lời an ủi nào cả?!
Tin nhắn vừa gửi đi chưa được bao lâu, điện thoại cô lập tức đổ chuông.
Chẳng lẽ Tống Mộ Chi không nghe ra ý cô muốn anh dỗ dành một chút sao?
Tống Mộ Chi khẽ cười: “Em là người xưa à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô gái nhỏ bẽn lẽn cười, không tiếp tục phản bác.
Cam Mật dụi dụi mắt, ngẩng lên: “... Em à?”
Nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng chỉ có cô biết Tống Mộ Chi đã mất kiểm soát đến thế nào.
Tỉnh táo lại chút nào…
Giọng Tống Mục Chi trầm thấp hơn: “Thật sự muốn tự bắt xe về à?”
Ngay sau đó, một tin nhắn khác lại được gửi tới:
Trong ngành này, những người trẻ tuổi thường tràn đầy nhiệt huyết, dễ dàng chìm đắm vào niềm đam mê.
Họ mang theo một chút lãng mạn của nghệ thuật, lúc nào cũng có thể biến mọi thứ thành tranh vẽ.
[Heo Chân Giò Vô Tâm Vô Phế]: Anh có quan tâm, chẳng phải em nói không khỏe sao?
Chẳng bao lâu nữa sẽ chính thức tuyển chọn hội viên chính thức, ai nấy đều bàn luận về việc liệu mình có thể ở lại hay không.
Lúc đang chịu đựng, cô cứ ngỡ giây tiếp theo mình sẽ bị bóp nát mất.
Vài ngày trước, Tống Mộ Chi có chuyến công tác nước ngoài, tối qua vừa về thì liền tóm lấy cô.
Trải qua cả đêm bị giày vò, vậy mà những dấu vết ấy vẫn chưa tan đi, cứ chói mắt hiển hiện trên làn da.
Cam Mật vội vàng kéo áo xuống, đưa mu bàn tay áp lên má mình.
"Biết rồi, cúp máy đây!" Cam Mật vừa nói dứt câu đã nhanh chóng nhấn nút kết thúc cuộc gọi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khoảng thời gian gắn bó đủ lâu, tập đoàn Tống Thị dường như đã trở thành một mái nhà thứ hai của cô, bên cạnh trường học và gia đình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cam Mật vừa nhìn thấy tin nhắn, lập tức chu môi, khẽ nhăn mũi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.