Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Chương 8

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Chương 8


Giữa chừng điện thoại đột ngột reo lên, anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng không biết đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt anh bỗng trầm xuống.

Nhà hàng này là một thương hiệu lâu đời chuyên về món ăn vùng Duật Châu, mang đậm phong cách cổ điển. Giữa bàn tròn bằng gỗ đặt một tiểu cảnh non bộ, dòng nước trong xanh len lỏi chảy xuống.

Hai anh em đấu khẩu qua lại đôi câu, Cam Mật vừa định dời mắt đi thì vô tình phát hiện—

Mi mắt khẽ rũ xuống.

Sau đó, anh gọi điện về, nhờ ba đưa giúp một tập tài liệu đến công ty vào buổi chiều.

Đợi đến khi Cam Mật khuất sau góc rẽ, Tống Mộ Chi lùi mấy bước, dựa vào lưng ghế gỗ đào cao ngang người.

Thời gian trôi nhanh hơn cô tưởng! Cam Mật, người vốn nghĩ rằng mình vẫn còn sớm và ngủ chưa đủ, giờ đây hoàn toàn hóa đá.

Dứt lời, còn vỗ vỗ vai Cam Mật, đẩy cô về phía trước.

Cam Mật hừ một tiếng, hung hăng lấy tập tài liệu từ túi xách ra.

Còn nói nữa.

Khiến anh cũng ngước lên nhìn cô: "Muốn nói gì thì nói đi, ở đây cũng chẳng có ai khác."

“Thấy cái gì…” Tống Mộ Chi không vội trả lời ngay, chỉ chậm rãi hỏi lại, “Em muốn anh thấy hay không thấy?”

“Em cứ tưởng…”

Ngay lập tức, bà mắng con trai một trận qua điện thoại.

Không biết Tống Mộ Chi vừa nãy đã thấy bao nhiêu…

Thấy bạn cũ lâu ngày không gặp, anh vỗ vai Tống Mộ Chi: “Bận quá không thoát ra sớm được, đến trễ mất rồi. Hai người nhanh hơn cả tôi đấy.”

Thế nhưng, cô lại vô thức nhớ đến hình ảnh của mình lúc sáng.

Vậy mà người đàn ông như thế, sáng nay lại…

"Vậy để con xem có ai giúp được không."

Độ cong nhàn nhạt, rất nhẹ.

Gác máy, Cam Mật lập tức hiểu rõ tình hình.

Tống Mộ Chi hơi khựng lại, sau đó gật đầu.

Cô lấy điện thoại ra, lướt mở màn hình, thấy Lương Âm Uyển gửi tới cả đống tin nhắn.

Thực tế, anh mới từ chi nhánh nước ngoài trở về, sau khi xử lý xong công việc bên đó, theo lý mà nói chỉ cần bàn giao với hai cấp trên dưới một chút là có thể ổn thỏa.

Mãi đến bây giờ, cô mới nhận ra từ nãy đến giờ, mình vốn dĩ không hề đắp chăn.

Tống Mộ Chi khẽ cong khóe môi.

Anh oan lắm, nhưng không dám nghi ngờ sự tin tưởng mù quáng của ba mẹ dành cho khả năng dậy lúc sáu giờ của Cam Mật.

"Hồ sơ ở trong tủ của anh, bên trái, dưới hộp đen. Đúng, ngay tầng đó, em biết mà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô không muốn suy nghĩ mấy chuyện này lúc ăn, liền lấy điện thoại ra xem video.

Cam Ngân Hợp đâu thể không nghe ra sự châm chọc trong lời này, liền gõ mạnh xuống bàn: "Cam Mật."

Ngữ khí của anh cứ như thể hai người họ đang vụng trộm sau lưng Cam Ngân Hợp, sợ bị bắt gặp vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng tình hình bây giờ thực sự không có thời gian nữa.

Ra khỏi phòng bao, cái nóng oi bức kèm theo mùi bùn đất ẩm ướt lập tức ập đến.

Ai ngờ đâu, Cam Mật vẫn không thoát khỏi bản năng, nằm ườn trên lầu ngủ đến trời đất đảo lộn.

Anh còn định nói gì thêm, nhưng đúng lúc đó, Tống Mộ Chi lại xen vào.

Trong phạm vi có thể chấp nhận được, ranh giới kia đã bị tư thế ngủ của cô thử thách hết lần này đến lần khác.

Cam Mật vốn dĩ đứng bên cạnh, không quan tâm đến những chuyện bên ngoài.

Cô sững sờ trong chốc lát, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Rồi lại cẩn thận, trịnh trọng đặt vào tay anh: “Em không làm nhăn đâu.”

Nghe thấy thế, Tống Mộ Chi chỉ gật đầu, nhưng ánh mắt lại dõi theo bóng dáng vội vàng chạy lên lầu của Cam Mật.

Cam Ngân Hợp suýt buột miệng:

Chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao?

Cô dứt khoát ngồi dậy, lắp bắp hỏi: “Mấy… mấy giờ rồi?”

Cam Mật ậm ừ cho qua: “Hai anh chắc chắn sẽ bàn chuyện, để không bị các anh làm phiền lúc ăn, em chủ động tránh xa.”

Nhưng cô vẫn thấy đầu óc mơ hồ. So với sự xuất hiện bất ngờ của người trước mặt, tốc độ phản ứng của cơ thể cô còn chậm hơn nhận thức của bản thân.

Ngay lúc Cam Mật đang miên man suy nghĩ, Cam Ngân Hợp mới đủng đỉnh đẩy cửa bước vào, bắt gặp cảnh cô đang nghịch nhành hoa giả trong tay.

Tống Mộ Chi hiếm khi thúc giục người khác như vậy. Anh giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô, định nói gì đó, nhưng ánh mắt vô tình lướt xuống, động tác chợt khựng lại.

Anh phải ra ngoài nghe máy, trước khi đi liền đưa thực đơn cho Cam Mật: "Hai người gọi đi, tôi ăn gì cũng được."

Chỉ một câu nói, mọi suy nghĩ của Cam Mật lập tức quay về thực tại.

À, cái người "không liên quan" đó, giờ đang ở ngoài nghe điện thoại rồi.

Nghe thấy cái tên quen thuộc "Chương Niên Thư Xã," Cam Mật lập tức dỏng tai lên nghe, kết quả vẫn chẳng nghe được gì.

“Biết mấy giờ rồi mà còn chưa chịu dậy?” Giọng anh có chút thúc giục, nhưng không mang theo sự mất kiên nhẫn.

Những thắc mắc trước đó cũng dần quay trở lại.

"Ừm, nhưng sao hôm nay anh lại ở đây?" Cô sớm đã muốn hỏi điều này.

“Trời ơi…”

"Anh xuống lầu đợi em." Giọng anh trầm xuống, rồi sải bước ra ngoài.

Cô gái nhỏ có vẻ hơi cuống.

Nhưng đây vẫn chưa phải vấn đề lớn nhất, điều đáng lo hơn là có kẻ lợi dụng tình hình này để cố ý gây rối từ dạo trước.

Chẳng lẽ lại nói rằng vì chuyện sáng nay và vừa rồi, cô cố tình tránh né ai đó?

"Vậy có lẽ cậu phải giúp tôi một chuyện khác." Cam Ngân Hợp nhìn Tống Mộ Chi, nói.

Cô gái nhỏ khẽ dừng động tác đung đưa chân, len lén liếc nhìn Tống Mộ Chi.

Cam Ngân Hợp nào có định dẫn cô theo thật, sáng sớm hôm sau, tiếng động cơ xe của anh còn vang lên sớm hơn cả tiếng đàn nhị trong khu nhà bên cạnh.

Cam Ngân Hợp nhìn về phía Tống Mộ Chi: "Tôi nghe Trần Ký nói, dạo này cậu có ý định thu mua Nhất Truyền và Nhị Truyền ở Ngân thành, có liên quan đến hợp tác giữa Tống thị và Chương Niên Thư Xã à?"

Chợt nhớ lại cảnh tượng sáng nay vô tình chạm mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khu đất nền mới xây ở phía nam thành phố do gần đây mưa lớn liên tục, nước mưa ứ đọng nghiêm trọng. Một số vật liệu cũng bị ngấm nước, buộc phải hủy bỏ.

“Biết rồi.” Cam Ngân Hợp trước đó chỉ tiện miệng nhắc một câu, vậy mà cô nhóc này lại để ý kỹ thế. Đến khi ngẩng đầu lên, mới phát hiện Cam Mật đã dời chỗ ngồi ra xa hẳn: “Em ngồi xa vậy làm gì?”

Chưa kể đến hương thơm thoang thoảng quẩn quanh căn phòng, hòa quyện giữa mùi cam quýt và sữa, như thể từng chút từng chút vương vấn nơi chóp mũi.

"Sao con không nói sớm? Nếu biết trước, lúc đi từ đường bọn ta đã đưa con bé theo rồi. Hôm nay thím Trần cũng không có nhà, giữa trưa ai nấu cơm cho nó?"

Cam Ngân Hợp đã có sẵn kế hoạch trong đầu.

Nhưng mới nói được nửa câu, cô lại đột ngột ngắc ngứ.

Có lẽ ánh mắt của cô quá mức lộ liễu.

Cam Ngân Hợp gọi người đến đón, đồng thời ra hiệu cho Cam Mật đi theo.

"Chưa biết tối nay có về kịp không nữa. Điện thoại con bé gọi không được, mẹ nhắn tin cho nó rồi, có ghi chú lại luôn."

Anh lẩm bẩm mấy câu rồi cầm thực đơn lên đứng dậy.

Khi sắp đến cửa, anh hơi ngừng lại, giọng nói thấp hơn bình thường: "Nhớ đắp chăn vào."

Bị cắt ngang mạch suy nghĩ, Cam Ngân Hợp nhanh chóng nhận ra: "Hai người còn chưa gọi món sao?"

Nhưng dù có hữu tình đến đâu, cũng không thể sánh bằng đường nét trên khuôn mặt anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi dặn họ đến thẳng khách sạn, Cam Ngân Hợp mới chỉnh trang lại đôi chút rồi vội vàng lên đường.

Nhưng chuyện cần hỏi vẫn phải hỏi.

Chuyện chẳng liên quan mà anh cứ nói vòng vo mãi, cuối cùng Lương Âm Uyển mới vỡ lẽ—hóa ra Cam Mật vẫn còn ở nhà.

Vừa dứt lời, cô đã duỗi cánh tay nhỏ nhắn của mình ra, bắt đầu bứt nhành hoa giả ở góc bàn.

Tống Mộ Chi đáp lại: "Thực ra mấy tháng trước đã bắt đầu tiếp xúc rồi, bây giờ cơ bản đã đàm phán xong."

Nhìn thấy đôi mắt hạnh phủ sương dần dần sáng lên, Tống Mộ Chi khẽ cụp mi, hỏi:

Nhưng Tống Mộ Chi vẫn đang gọi điện, cô không tiện chen ngang.

Đợi Tống Mộ Chi rời đi, cô mới nhỏ giọng lầm bầm, vươn tay vặn vẹo người một chút.

Cam Mật nghe hiểu được đôi chút, nhưng vẫn không thể lý giải nổi vì sao có người lại thích bàn chuyện thương mại trong lúc ăn – thời điểm vốn nên tận hưởng hạnh phúc.

Rốt cuộc là muốn cô dậy hay ngủ tiếp đây?

Tống Mộ Chi nhướng mày nhìn cô một cái: “Em đoán xem, đã hơn mười một giờ rồi.”

Thực tế, không chỉ không đắp chăn, mà váy ngủ của cô còn bị vén lên một đoạn, gần đến đầu gối.

Tống Mộ Chi dường như muốn xác nhận xem cô đã thật sự tỉnh chưa, lại hỏi:

"Nhưng mà... ba mẹ cũng đâu nói với con là sẽ đi đột xuất đâu?"

Loại đường nét này, thật sự rất khó để dùng tranh vẽ mà lột tả hết thần thái.

So với sự mơ hồ lúc mới tỉnh, bây giờ cô đã tỉnh táo hơn nhiều.

Cam Mật hoàn toàn không sợ, lắc đầu lắc cổ coi Cam Ngân Hợp như không khí, dáng vẻ chắc nịch ấy khiến ba mẹ cô bật cười.

Cả tầng một chỉ có mình anh.

Chương 8: Chương 8

Cam Ngân Hợp trên đường tới, đã đặt trước một phòng riêng ở nhà hàng gần tập đoàn Cam thị.

Cam Mật ngây ra.

“Em tỉnh táo hơn chưa?”

Đón lấy ánh mắt khó hiểu của Cam Ngân Hợp, cô gái nhỏ vẫn ngồi trên ghế, tiện tay bứt một cánh hoa giả, thản nhiên nói: "Chúng ta có thể trực tiếp ăn tối luôn."

“……”

Nhưng cô đã để chế độ im lặng trước khi ngủ, lại ngủ say như c·h·ế·t, thành ra chẳng biết gì cả.

Vừa bắt cô dậy, vừa bảo cô đắp chăn.

"..."

Tối qua, khi xuống ăn cơm, Cam Mật lại tiếp tục luyên thuyên về chủ đề dậy sớm muộn của mình. Trong lúc đắc ý, cô còn mạnh miệng khoác lác trước mặt Cam Ngân Hợp.

“Không được, anh phải nói rõ ràng…” Cô còn chưa kịp truy hỏi tiếp, ngoài hành lang đã vang lên giọng nói lờ mờ của Cam Ngân Hợp.

Cam Mật vốn đang định bật dậy, nhưng nghe vậy liền khựng lại giữa chừng.

Chắc vì không thấy hồi âm, bà còn gọi đến không ít lần.

Thấy anh một bộ dáng bình thản không gợn sóng, cô gái nhỏ lập tức cao giọng: “Sáng nay anh có thấy… có nhìn thấy cái đó không?”

Cam Ngân Hợp liếc mắt nhìn cô, nhướng mày: "Nói trước nhé, nếu sáng mai em không dậy nổi, anh có thể trực tiếp lật chăn kéo em dậy đấy, tin không?"

Cam Mật chần chừ một lát, đưa tay nhận lấy: "Anh trai em?"

Không biết anh đã nhìn từ lúc nào.

Mãi đến khi Cam Quý Đình và Lương Âm Uyển có việc gấp phải đến từ đường nhà họ Cam, họ vẫn đinh ninh rằng cô con gái út đã đi cùng anh trai.

"Đến tối tôi qua đón nó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cam Mật chớp chớp mắt: “Anh Mộ Chi mà…”

Cam Ngân Hợp bận rộn, ngồi chưa bao lâu thì điện thoại đã rung liên tục, kiểu như có cả tá cuộc gọi đến vậy.

Lời vừa dứt, vì bị cô vô thức nắm lấy cổ tay kéo một chút, anh thuận theo mà hơi cúi người xuống, khoảng cách vốn đã không xa nay lại càng gần hơn.

Cam Mật cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Sáng nay… anh…”

Có lẽ do cái nóng mùa hè còn vương trên da thịt, đến khi lê thân xuống lầu, gò má Cam Mật bỗng nhiên nóng lên.

“Vậy anh là ai?”

Còn cô thì cứ như kẻ làm loạn vô cớ trong tình cảnh này.

"Vậy lần sau anh cứ đến muộn hơn nữa đi."

Cứ thế mà mãi chẳng gặp được nhau.

Chuyện này… còn có muốn hay không muốn sao?

Tống Mộ Chi vốn nắm được tình hình bên Cam Ngân Hợp, lập tức đề nghị: "Bên cậu có cần tôi điều người qua hỗ trợ không?"

Ý thức được bản thân vẫn đang giữ tư thế này từ đầu đến giờ, cô như chạm phải vật nóng bỏng, lập tức rụt tay lại.

Cảm giác bị ánh mắt ấy quét qua làm cô ngứa ngáy trong lòng, lúng túng gọi: "Mộ Chi ca…"

"……"

Ba mẹ cũng đánh giá con bé cao quá rồi đó.

Cam Mật kiễng chân, tò mò ghé lại nghe thử, liền bị Cam Ngân Hợp ấn đầu xuống.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt thâm trầm của Tống Mộ Chi đột nhiên quét đến, mí mắt trái của cô bất giác giật mạnh.

Những đốt ngón tay thon dài của anh nhẹ gõ xuống mặt bàn, giọng điềm tĩnh: "Gọi món đi, thực đơn ở bên tay phải cậu."

Cam Ngân Hợp chậc một tiếng: "Thế thì tớ không hiểu nổi rồi, đã gần xong rồi mà cậu vẫn thường xuyên chạy đến Chương Niên Thư Xã, lão Lục không phiền c·h·ế·t cậu à?"

Tống Mộ Chi đứng bên cạnh giường, gần như che đi phần lớn ánh sáng, nên khi Cam Mật mở mắt cũng không bị chói đến khó chịu.

Tống Mộ Chi vốn cao, khi cúi xuống càng thêm rõ ràng. Lúc này Cam Mật mới nhận ra, từ nãy đến giờ tay cô vẫn đặt trên cổ tay anh, lòng bàn tay áp lên phần xương cổ tay rắn chắc, chạm vào mặt kính lạnh lẽo của chiếc đồng hồ.

Cam Ngân Hợp không có nhiều thời gian, ăn xong liền phải rời đi ngay vì buổi chiều anh còn một đống cuộc họp phải họp.

Tống Mộ Chi hiển nhiên cũng nghe thấy, bình tĩnh nhắc nhở: “Anh trai em sắp vào rồi đấy.”

Nói đúng ra, trưa nay là lần đầu tiên sau nhiều năm, hai người mới có một buổi gặp gỡ chính thức.

"Hay là em cứ đợi ở đây đi, anh phải lên lầu lấy tài liệu đã."

Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô gái nhỏ theo phản xạ liền nhìn về phía Tống Mộ Chi.

Cam Mật biết anh trai mình, Cam Ngân Hợp, không có nhà. Nhưng ba mẹ cô cũng không thấy bóng dáng đâu, điều này hơi lạ.

"Vị vua ngủ nướng của nhà chúng ta, thật sự ngủ đến tận bây giờ hả?"

Một cơn lạnh lướt qua bên hông, cô khẽ rùng mình, cúi đầu nhìn xuống—

Cam Mật thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, chống cằm bằng một tay, mắt cụp xuống mải mê nghịch điện thoại.

Tống Mộ Chi nói gì đó với người bên kia điện thoại, sau đó đưa máy cho cô: "Anh trai em đang giục, để cậu ấy nói với em."

Hôm nay cũng tình cờ có dịp, lần trước bữa tiệc của Trần Ký anh không tham gia, còn Tống Mộ Chi sau khi về nước thì bận tối tăm mặt mũi, gần đây mới có chút thời gian rảnh.

Trước đó, anh vẫn nhớ lời Lương Âm Uyển dặn, hôm nay phải trông Cam Mật cẩn thận.

Chủ đề này cũng nhanh chóng bị lướt qua.

Cô không muốn đáp lời chút nào.

Mùa hè thời tiết thất thường, hôm nay đã rơi rải rác mấy cơn mưa, nhưng bầu trời vẫn u ám, từng tầng mây đen nặng nề tích tụ, gió mạnh quét ngang mặt đất, báo hiệu một trận bão sắp đến.

Cô không chần chừ lâu, nhanh chóng rửa mặt thay đồ rồi xuống nhà.

Tống Mộ Chi tựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm cô không chớp: “Sáng nay anh làm sao?”

Như nhánh sen mới vớt lên khỏi nước, đôi chân thon dài, từng tấc da như rịn nước, chỉ cần chạm vào là có thể cảm nhận được độ mịn màng đến lạ.

Đã gần trưa rồi sao?!

Chăn đệm lộn xộn bị cô đá tung, làn da trắng mịn tựa tuyết nổi bật trên ga giường, chói mắt đến mức khiến người ta không thể dời đi.

Chưa kịp đợi Tống Mộ Chi trả lời, giọng của Cam Ngân Hợp đã vang lên trước:

Sắp tới Ngân thành còn bước vào mùa mưa dai dẳng, dù nhìn theo hướng nào cũng không có triển vọng tốt.

Cam Ngân Hợp không chút nể nang vạch trần: “Tránh xa cái gì chứ, anh thấy em chỉ muốn bứt sạch hoa ở đây thôi.”

Lúc ăn đến nửa chừng, đúng như Cam Mật dự đoán.

Cô liếc quanh phòng khách, rồi bước đến bếp nhìn màn hình điện tử. Hóa ra hôm nay là cuối tuần, chú Lâm và thím Trần được nghỉ phép, có việc ra ngoài.

“Còn chần chừ nữa là sang chiều luôn đấy, không định ăn cơm à?”

Thật ra, chuyện này cũng không có gì phức tạp.

Giây tiếp theo, anh trực tiếp xách cô em gái nhỏ của mình đến trước mặt Tống Mộ Chi: "Anh bạn, giúp tôi trông con bé này với?"

Cam Ngân Hợp ăn cơm phần lớn thời gian là bàn chuyện làm ăn với Tống Mộ Chi.

Anh đang cụp mắt, gương mặt trong làn khói trà xanh mờ ảo càng lộ rõ vẻ sắc lạnh.

Nơi này chỉ có hai người họ, thì còn có thể có ai?

Cô hạ nhẹ động tác, nhưng anh vẫn nhận ra, vừa cầm điện thoại vừa quay đầu nhìn cô: "Xong rồi?"

Tống Mộ Chi ngồi trên sofa, cầm điện thoại trò chuyện.

Khi Tống Mộ Chi và Cam Mật đến nơi, gian phòng riêng rộng rãi vắng vẻ. Nhân viên phục vụ lặng lẽ rót trà, sắp xếp bát đũa xong liền lùi ra ngoài không một tiếng động.

"..."

Nhưng không biết có phải Cam Quý Đình cố tình gây khó dễ không, chuyện gì cũng soi rất kỹ, khiến vị phó tổng giám đốc như anh còn bận rộn hơn cả lúc làm tổng giám đốc điều hành ở chi nhánh trước đây.

Nghĩ vậy, anh đợi một lúc lâu, rồi lại thúc giục lần nữa.

Cam Ngân Hợp vừa quay lại đã không thèm ngước mắt, đưa tay về phía Cam Mật: “Đồ của anh đâu?”

Dưới ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt Tống Mộ Chi hiện lên càng thêm rõ nét, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm.

Vừa gọi người dậy, vừa nhờ Cam Mật tiện tay mang tài liệu qua giúp, nhân tiện ăn trưa luôn.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, hiên ngang nói: “Bình thường anh có thể tìm niềm vui, tại sao em lại không? Em chỉ nghịch hoa giả thôi mà.”

Vừa nghĩ đến đây, Cam Mật bỗng bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng của Tống Mộ Chi đang nhìn về phía mình.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nuốt câu ấy xuống.

"Không cần, chuyện này tôi tự giải quyết được." Cam Ngân Hợp lắc đầu, nhưng dường như chợt nhớ ra gì đó, lại hỏi: "Tôi nhớ chiều nay cậu phải qua Tống thị?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Chương 8