Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Chương 73
Cam Cam :"Anh đừng hỏi nữa..."
Đã vậy thì—cô cứ không để anh được như ý đấy! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, nhưng ngay sau đó, lại bất giác dâng lên một cảm giác kỳ lạ…
"Cam tiểu thư."
Cam Cam : "Chắc chắn trăm phần trăm!"
"Được rồi, lại đây."
Đến vội, đi cũng vội, Thiên Tùy vừa nói xong câu tạm biệt đã nhanh chóng rời đi.
Cam Mật vội vẫy tay lia lịa, ý bảo đừng để ý đến cô quá.
Sao cô lại nhớ rõ thế này, còn hồi tưởng nữa?!
Chuyên gia trêu chọc bọn họ, đã thế cứ thích đào sâu đến tận gốc rễ.
"Ừ, nhưng mà anh đã nhờ trợ lý Từ gọi trà chiều của Chi Chi Cam Cam và Đỉnh Ký cho em rồi."
Dù tầng này toàn người quen, không cần để ý quá nhiều quy củ.
Tống Mộ Chi lúc nào cũng có bản lĩnh dùng những từ ngắn gọn đến mức quá đáng để che giấu bản chất lưu manh của mình.
Cam Mật không buồn đáp lại Thiên Tùy, điều đầu tiên xộc lên trong đầu cô—
Còn có một món ngon khó cưỡng đang đợi cô.
Lần này Cam Mật thật sự quyết tâm không đi—
Anh vẫy tay với cô, như đang cam đoan:
Sau khi tùy tiện tìm một cái cớ, cô cứ thế thẳng tiến lên tầng trên.
"Thôi thôi, em tự đi được."
Vừa nói, cô vừa cất bước vào văn phòng, tay đặt lên tay nắm cửa.
Anh ta vừa bảo là không quấy rầy hai người…
Ngay cả trợ lý Lý, người bình thường trầm mặc nghiêm túc, hôm nay cũng đặc biệt nhiệt tình.
Thái độ của trợ lý Từ hôm nay, so với trước kia, hình như còn…
Tai nhỏ của cô nóng bừng, không rõ vì lời trêu chọc của chủ nhiệm hay vì nghĩ đến chuyện khác. Hiếm hoi lắm cô mới có chút cứng rắn, vội vàng đuổi chủ nhiệm đang định hỏi đông hỏi tây đi.
Nhìn thấy cô nàng cứ đứng lúng túng, không chịu bước tới, Tống Mộ Chi liền lên tiếng, giọng điệu chậm rãi hơn:
"Không phải chứ? Vừa mới dắt em ra ngoài đi một vòng thôi mà mặt đã thế này rồi?"
Người ta thường nói, "Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy."
Cam Mật không thèm nhắn lại, dứt khoát tắt màn hình, bước vào câu lạc bộ cùng chủ nhiệm.
Sau nhiều ngày xa cách, khi đặt chân lên lớp thảm mềm mại này lần nữa, trong lòng Cam Mật bỗng dưng như bị kim châm, ngứa ngáy đến khó chịu.
Là sàn nhà quen thuộc, đồ đạc văn phòng quen thuộc, cửa sổ sát đất cũng quen thuộc.
Nhưng mà cái kiểu đón tiếp như nghênh giá Hoàng hậu hồi cung này là sao đây?
Ánh mắt đen láy như chìm trong sương mù, sâu đến mức tưởng như có thể ch ảy nước.
"Nếu không còn chuyện gì để bàn nữa, cậu nên đi rồi."
Mà trên tầng cao nhất thì có trà chiều Chi Chi Cam Cam, có Đỉnh Ký.
Huống hồ… kể cả trong giấc mơ, cô cũng không được buông tha.
“………”
Cam Mật bị chọc đến mức vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ hận không thể đào một cái hố mà chui xuống ngay lập tức.
Còn đỏ hơn cả mông khỉ nữa.
Cô vừa dứt lời còn chưa kịp nhận được hồi đáp, cũng lười không muốn mở rộng cửa thêm, liền nhân lúc khe cửa còn hé, nghiêng người lách vào.
Không tốn chút sức lực nào, cô cứ thế mà chui thẳng vào trong.
Nói xong, anh ta còn tinh nghịch nháy mắt với Cam Mật một cái.
Có lẽ, chính là vì khoảng cách giữa hai người họ… lại được kéo gần thêm một chút nữa.
Vẫn là dáng vẻ trầm ổn, tự chủ như thường ngày.
Chủ nhiệm nhìn trái nhìn phải, sau đó dùng giọng điệu đặc trưng của Dận Thành mà chậc chậc hai tiếng. "Biết quán lẩu mới mở dưới lầu Tống thị không? Mặt em y như lớp dầu cay vừa trào ra khỏi nồi lẩu đỏ au ấy."
Không phải Tống Mộ Chi như cô nghĩ.
"Đằng nào đồ ăn cũng đã gọi rồi, bỏ phí thì không hay, đúng không?"
"Đã bảo là em không cần rồi, thế mà anh cứ nhất quyết bắt em lên đây."
Nhưng lúc này, cô hoàn toàn không có căn cứ để phản bác, bởi vì nghe ra… dường như cũng chẳng sai.
Nếu là trước kia bị Thiên Tùy trêu thế này, cô ít nhất còn có thể âm thầm đáp trả trong lòng.
Là chất vấn Tống Mộ Chi.
Sao không nói trước trong văn phòng còn có người khác?!
Nhìn cảnh "tình cờ hội ngộ" trước mắt, sắc mặt hắn chẳng hề dao động.
Lên… đây?
Cam Mật vội vàng lấy tay che mặt.
Trằn trọc suy đi nghĩ lại, đầu ngón tay cô gõ bàn phím nhanh hơn.
"Chắc chắn không lên?"
Cô ngẩn người.
Tuy không phải ngày nào cũng đến, nhưng năm lần bảy lượt cũng là chuyện bình thường.
"Người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu, tôi đây mấy ngày không thấy hai người, đúng là cách ba dãy núi luôn ấy."
Cúi chào cô mà trông như thể dồn hết tâm huyết vào đó vậy.
Cô có hồi tưởng thì cũng là tại Tống Mộ Chi quá tham lam đi!
So với những lần siết chặt lấy cô trước đây, trong mơ, Tống Mộ Chi cúi người xuống nhìn cô.
Cam Mật tự nhủ phải kiên định, nhưng mà... tin nhắn từ phía bên kia vẫn cứ tới tấp.
Bóng dáng anh ta rất nhanh khuất hẳn khỏi tầm mắt.
Lên đó chỉ có nước mật vào miệng sói!
Khoan đã…
"Sẽ không còn ai vào nữa đâu."
Như lúc này, Thiên Tùy cười đến rạng rỡ, thong thả chỉnh lại vạt áo:
Cam Mật nhìn chằm chằm vào màn hình.
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Buổi chiều ở họa xã luôn yên tĩnh, các hội viên đều đắm chìm trong tác phẩm của mình, chẳng ai để ý đến người khác đang làm gì.
Giọng nói bất thình lình truyền đến, trêu chọc xen lẫn ý cười…
"Em tuyệt đối tuyệt đối… không phải vì anh mới lên đó đâu!"
Với dáng vẻ chẳng khác nào được sủng mà kiêu, Cam Mật chễm chệ như khỉ chúa xưng vương, nhẹ nhàng réo gọi vào trong—
Anh gọi cô lên… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại muốn cắn cô, nhéo cô, m*t cô nữa đúng không!
k*ch t*nh… Kích, tình?!
Lên đây.
Lên đó làm gì chứ?
Ngay khoảnh khắc cô chuẩn bị ngẩng đầu lên hỏi Tống Mộ Chi vì sao không trả lời, bên tai bỗng vang lên một câu hỏi—
Anh siết chặt eo cô, cúi xuống hôn, từng chút một trượt xuống.
Chương 73: Chương 73
Đôi con ngươi ẩn sau gọng kính viền vàng ánh lên tia sáng thâm trầm.
Mà là Thiên Tùy!
Dùng chút lực mở cánh cửa gỗ nặng nề, cảnh vật bên trong phòng làm việc của Tống Mộ Chi thấp thoáng lộ ra qua khe cửa khẽ mở.
Mà người này lại còn là Thiên Tùy với cặp mắt diều hâu sắc bén…
Mọi thứ dường như vẫn giống hệt lần trước, nhưng cũng có chỗ không giống.
Cam Mật gãi gãi má. "Mặt em sao ạ?"
Cam Mật thành công rơi vào cảnh rối rắm.
"Tiểu Đậu Hà Lan, nói xem nào, hai người lại nghĩ ra chiến thuật gì mới đây?"
Chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy, nhưng tim Cam Mật lại như bị kéo trũng xuống một cách khó hiểu.
Chưa chọc cho Cam Mật đến mức không còn đường lui thì chưa chịu dừng.
Đúng lúc ấy, Tống Mộ Chi đặt xấp tài liệu xuống bàn, phát ra một tiếng động khẽ. Anh ngước mắt lên nhìn Thiên Tùy, giọng lạnh nhạt:
"Tống Mộ Chi, chú ý cách nói chuyện đấy, dù gì tôi cũng lớn hơn cậu một thế hệ." Thiên Tùy làm ra vẻ bị xúc phạm, nhưng khi chuyển ánh mắt sang Cam Mật, anh ta lại tỏ vẻ rất thông cảm, "Vốn dĩ tôi cũng định đi rồi, không phải suýt nữa ngủ gật ở đây à."
Ngay khi cánh cửa gỗ nặng nề khép lại, phát ra một tiếng động trầm đục—
"Tự nhiên em nhớ ra chiều nay họa xã hình như không có gì làm."
Trợ lý Từ có vẻ đã nhận được thông báo từ sớm, đứng đợi ngay cửa thang máy.
Cô nàng lập tức ôm ngực, hai tay khoanh lại, đôi mắt hạnh trợn tròn xoe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta cố ý ngừng lại một chút, nhướng mày:
Còn chưa kịp phản ứng thêm, Tống Mộ Chi đã dỗ ngon dỗ ngọt.
"He he."
Tống Mộ Chi ngồi đó, dáng người cao ráo, sơ mi thẳng thớm.
Giọng điệu anh ta đầy vẻ chế nhạo, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Cam Mật và Tống Mộ Chi, cuối cùng dừng lại ở cô nàng vẫn đang đứng đơ bên cửa:
Gì cơ?
Cứ như thể… từ một cái hố này, cô vừa rơi vào một cái hố khác sâu hơn.
Mà đầu dây bên kia, có lẽ do không nhận được hồi âm của cô đã lâu, Tống Mộ Chi lại gửi tin nhắn tới.
"… Phiên bản nâng cấp của vụ lén lút trong văn phòng hả?"
"Thật sự không đến?"
Bản năng khiến cô nhìn về phía chiếc ghế chính trong văn phòng.
Kết quả là dáng vẻ này bị chủ nhiệm bắt gặp ngay tại trận.
"Thôi được rồi, tôi còn có hẹn, không quấy rầy hai người nữa. Tiểu Đậu Hà Lan, tiểu cữu cữu của cô không làm kỳ đà nữa, đi trước đây nhé."
Như thể để giải thích thêm, cô vội nhắn thêm một câu, nhấn mạnh thật rõ ràng—
Anh ta bước tới vỗ nhẹ lên vai cô , thở dài đầy ý vị:
Thấy cô đến, khuôn mặt vốn chẳng dễ dàng lộ ra nụ cười lại mang theo một độ cong đầy tính khuôn mẫu.
Bóng tối phủ kín, nhấn chìm toàn bộ ánh sáng xung quanh, khiến cô không thể nhúc nhích.
"Cái gì mà không cần nữa thế, Tiểu Đậu Hà Lan?"
Về chuyện lên tầng cao nhất, Cam Mật quả thật quen đến mức không thể quen hơn.
Không dám nghĩ tiếp, Cam Mật giơ tay vỗ vỗ lên má mình, cố gắng tỉnh táo lại.
Luôn muốn hơn nữa…
Nhận được tin nhắn này, ánh mắt Tống Mộ Chi rời khỏi màn hình.
Chỉ trong chớp mắt, vị trí giữa hai người xoay chuyển. Anh cũng thuận thế mà khai mở một cánh cửa không thể vãn hồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quan trọng hơn...
Chỉ cần nhớ đến mấy ngày trước anh gần như áp đảo cô mà cắn m*t không biết chừng mực, hàng mi cong vút của cô liền run rẩy dữ dội.
—
Anh ta ân cần chu đáo đến mức suýt nữa bế bổng cô mà đưa vào văn phòng.
Hai chữ ngắn gọn, rõ ràng, nhưng cô lại cứ như không nhận ra, hết nhìn đi nhìn lại.
Cam Mật bỗng nhiên bắt được trọng điểm.
Đứng vững rồi, Cam Mật phủi tay, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí yên ắng hiếm thấy trong phòng.
"!"
Thành công khiến Cam Mật giật bắn người, vội vàng lùi lại hai bước.
Lại một lần nữa bước vào tầng cao nhất của Tống thị, mọi cảnh vật xung quanh thu hết vào tầm mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.