Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 52: Chương 52

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Chương 52


Tống Mộ Chi đặt quân cờ xuống, phát ra một tiếng nhẹ vang lên, rồi không nhấc lên lại nữa. Giọng anh trầm lạ thường, hiếm khi nào có được sắc thái như vậy.

Câm Mật trong lòng đầy nghi hoặc, vừa định quay người rời đi, bỗng nghe thấy ông cụ Tống nói:

“Cam Cam, cậu có cảm thấy… anh tớ đối với cậu, thật ra có gì đó khác biệt không?”

Hiếm khi nào anh để đầu óc trống rỗng như vậy.

“Không cần, tớ đâu có thiếu ăn.” Tống Ngải Thiên lập tức từ chối với vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng, “Hai người các cậu cùng phản bội tớ.”

Thường thì cô chỉ cần đặt lưng là ngủ ngay.

Ánh sáng hắt lên khuôn mặt của Tống Mộ Chi, hiếm hoi lắm mới để lộ vài phần cô quạnh.

Tướng mạo đúng là giống cha anh, phong thái có thể khiến thiên hạ điên đảo.

“Ai thèm xem chứ! Chắc do lúc ăn tối uống trà, giờ tớ hưng phấn quá mức.” Tống Ngải Thiên vừa nói vừa kéo Cam Mật đang nằm ườn trên đệm mềm lên giường, “Cậu biết khoảnh khắc tớ nghe thấy giọng anh tớ trong điện thoại, phản ứng đầu tiên trong lòng là gì không?”

Anh trai?

Tống Mộ Chi thật sự đã lâu không chơi cờ với ông cụ Tống.

Ông sững sờ trong thoáng chốc, cũng không suy nghĩ sâu xa về hàm ý ẩn giấu trong lời nói của anh.

Kết quả là, một màn như thế cũng chẳng thể làm lung lay được Tống Mộ Chi.

Chạm phải cái nhìn sắc bén từ anh, cô bỗng gọi từng chữ, không còn cách xưng hô như trước nữa:

Cô cứ thế mà nhìn chằm chằm Cam Mật, như hình với bóng.

"Ông nội."

“…”

Trước đó, ông cụ Tống đã từng hỏi chuyện này trước mặt cha của Tống Mộ Chi, nhưng chẳng những không moi được gì, mà còn bị ông ấy trêu ngược lại.

Ông cụ Tống thấy Tống Mộ Chi vẫn ngồi đó trầm tư suy nghĩ, bỗng dưng lại thấy anh chướng mắt.

Ngoại trừ lần trước bị gián đoạn giữa chừng, lần này Tống Mộ Chi liên tiếp giành chiến thắng ba ván.

“Được rồi, được rồi, lần sau tớ đi ăn với cậu!”

"Em có nhiều anh trai như vậy, thừa gì cũng không cần thêm một người như anh."

"Không cần anh lo."

Tống Mộ Chi nghe vậy, ánh mắt lập tức tối sầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh không nói đồng ý, cũng chẳng nói không đồng ý.

Tống Mộ Chi khẽ giật mi mắt, rất nhanh thu lại cảm xúc, nét mặt lập tức lạnh nhạt như thường:

Không muốn nghĩ thêm nữa, Tống Mộ Chi chẳng buồn lấy áo khoác, cứ thế rảo bước lên lầu.

Từng mảnh ký ức như cuộn phim điện ảnh, từng khung hình lướt qua trước mắt.

Cô đi chậm về phía tủ thấp gần cửa sổ, nhưng vừa lúc ấy, từ tầng dưới vọng lên tiếng nói chuyện.

"Tùy cháu, ta già rồi không thức khuya được nữa, về phòng ngủ đây."

Không biết đã im lặng bao lâu.

Hệ thống sưởi sàn khiến căn phòng trở nên ấm áp, cô gái nhỏ vẫn giữ thói quen ăn mặc đơn giản, chọn một bộ đồ ngủ ngắn.

Ông cụ Tống thật sự không ngờ sẽ nghe được câu trả lời này.

Là giọng của ông cụ nhà họ Tống.

Bước chân có phần chậm hơn so với ngày thường, khi lên đến nơi, vừa đến khúc ngoặt cầu thang, anh liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cam Mật không biết đã đứng đó bao lâu.

Mãi cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, Tống Ngải Thiên vừa ngáp vừa chúc ngủ ngon, rồi vô thức nói ra điều mình nghĩ trong lòng.

“…”

Anh đi thì đương nhiên không khó đặt rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông cụ Tống lặng lẽ lướt qua trước mặt anh, rồi quay người bước về phía phòng mình.

Hình như… đúng là khác biệt thật.

Đêm nay, định sẵn là một đêm trằn trọc khó ngủ.

"Thật ra ta đã muốn nói với cháu từ lâu. Ông thấy cô bé nhà họ Cam cũng không tệ, gần gũi, lại là người đáng tin, hai đứa còn lớn lên bên nhau, cháu cũng luôn che chở con bé. Ngày mai ta đi hỏi ý của Quý Đình nhé?"

Ông cụ Tống có chút không vui, nhưng cũng không đến mức cảm thấy bị xúc phạm, chỉ hừ một tiếng nặng nề từ mũi:

"Tống, Mộ, Chi."

Ông vẫn chưa ngủ sao?

Những năm ở nước ngoài, ngoài bận tối mắt tối mũi, anh sống chẳng khác nào một kẻ tu hành khổ hạnh.

Hai người cứ thế mà trò chuyện rôm rả.

Khiến ông cụ Tống tức đến mức trợn mắt, hết lần này đến lần khác đòi gỡ gạc, thậm chí còn đòi chơi thêm ván nữa.

Ngày sau không chịu khổ một phen mới là lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hừ! Dù gì ta cũng là trưởng bối, cháu là hậu bối không lẽ không nên nhường ta một chút sao?"

Chỉ bị hai chữ kia tác động đến.

"Trên thương trường chỉ quan tâm làm sao để đánh bại đối thủ hoàn toàn, không có chỗ cho tình cảm. Mà ván cờ cũng giống như thương trường vậy." Giọng Tống Mộ Chi thản nhiên, ánh mắt nhìn về phía đối diện. "Lý lẽ này, chẳng phải là do chính ông đã dạy cháu từ trước sao?"

Giống như lúc này, không những không chịu nhường dù chỉ nửa bước, mà còn có thể đường hoàng lấy chính lời dạy của ông ra để phản bác lại.

Ông cụ Tống dừng lại một chút, lại nhìn anh thêm một lần nữa.

Chỉ là khi mở miệng lại, giọng nói như có lớp cát lăn qua, không còn trong trẻo như trước:

Từng mảnh ký ức vụn vặt kết nối trong bóng tối, ghép lại thành một đáp án mơ hồ.

Đôi gò má mịn màng khẽ nhếch lên khi cười, đôi mắt trong veo, đen láy, long lanh.

Ông cũng ném mạnh quân cờ xuống, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Thằng cháu này bề ngoài thì phong nhã, cao quý vô song, nhưng bản tính lại vô cùng cứng đầu, có nguyên tắc riêng của mình, và ẩn giấu rất sâu.

Lúc này, Cam Mật đang cầm điện thoại, chân trần tựa người lên tấm đệm mềm cuối giường.

Như con bướm vừa phá kén, vỗ cánh bay lên, cuốn phăng đi lớp vỏ bọc trước kia.

Giờ nhìn lại, ông cụ Tống thật sự cảm thấy đáng lo rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông cụ Tống suýt nữa thì hất cả chén trà lên mặt Tống Mộ Chi.

Cam Mật chợt nhớ đến cái ôm chặt như dấu ấn sắt nung của anh, khiến cô không thể động đậy; bờ vai rộng rắn rỏi chỉ nghiêng về phía cô; vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng vẫn lặng lẽ tiếp nhận mọi thứ của anh; và cả đôi mày mắt hiếm khi nở nụ cười nhưng mỗi lần cười lại vô cùng rạng rỡ.

"Trong mắt cô ấy, cháu chỉ là anh trai."

“Sao lại không nghiêm trọng được chứ.” Tống Ngải Thiên kéo chăn ra, chui vào cùng Cam Mật.

Mãi đến trước khi đi ngủ, sau khi rửa mặt xong, ánh mắt Tống Ngải Thiên vẫn rực sáng một cách lạ thường.

Nghĩ vậy, Cam Mật nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

“Cậu nghiện xem Sherlock Holmes rồi à?”

"Cháu cũng nên suy nghĩ về chuyện kết hôn đi."

Bóng đêm tĩnh lặng, lại phóng đại mọi giác quan của con người.

Mơ màng một lúc, cô cố gắng ép bản thân nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai ánh mắt giao nhau, không gian như đột ngột đông cứng lại.

Cũng không thấy dẫn bạn gái về.

Sau khi ông cụ rời đi, Tống Mộ Chi yên lặng ngồi đó vài giây.

Không nhận được phản hồi như mong đợi, Cam Mật quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Tống Ngải Thiên.

Nói là gấp cái gì mà gấp.

Không hề dời mắt dù chỉ một chút.

Một câu hỏi nhẹ bẫng trước khi ngủ, giọng điệu dù bình thản nhưng lại như sấm sét giữa trời quang, khiến ý định chìm vào giấc ngủ của Cam Mật hoàn toàn bị đánh bay.

Nhìn anh như thể chẳng để tâm chút nào đến ông lão này.

Nhìn anh lặng thinh không lên tiếng, ông cụ Tống chậm rãi đặt tách trà xuống:

“Lại bị tớ bắt được rồi, còn là phòng riêng nữa chứ!”

Cuộc trò chuyện này chẳng kéo dài được bao lâu, rất nhanh đã rơi vào lặng lẽ.

Nhưng tính cách thì lại hoàn toàn khác biệt.

"Sao còn đứng ngoài này? Mặc phong phanh thế không thấy lạnh à?"

Cuối cùng, Cam Mật dứt khoát ngồi dậy, quyết định ra ngoài hành lang lấy tấm thảm yoga mà Tống Ngải Thiên đặt trong tủ thấp.

“Bị dọa, dọa c·h·ế·t khiếp luôn.”

Câu hỏi bất chợt kia, kéo anh từ sự tham luyến những ngày qua trở về sự kiềm chế như những năm qua vẫn vậy.

Là người dễ ngủ, Cam Mật rất hiếm khi thao thức thế này.

"Thằng nhóc này giỏi lắm! Ra nước ngoài mấy năm, bạn gái thì không thấy dẫn về đứa nào, nhưng mấy lời này thì nhớ rõ ghê nhỉ!"

Chương 52: Chương 52

Thôi bỏ đi, bỏ đi.

"Thế này chẳng phải làm khó ông già này quá sao?" Ông cụ "a" lên mấy tiếng, "Ý của cháu là, hai đứa chỉ là anh em?"

Đây là lần đầu tiên ông cụ nhắc đến chuyện này một cách nghiêm túc.

Trong phòng khách, chiếc đèn đứng bên ghế sô pha được bật sáng.

"Nói đến đây, cháu cũng nên suy nghĩ chuyện kết hôn đi."

“Nếu vì Túy Long Quán, thì lần sau có thể đi cùng mà, đồ ăn trong phòng riêng lên nhanh lắm.” Ngừng một chút, Cam Mật vung tay hào phóng, “Đây là lời mời chân thành từ tớ đó!”

Ánh mắt Cam Mật ánh lên chút sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào, giọng điệu mang theo sự tức giận:

Tập vài động tác, chắc sẽ ngủ ngon cả đêm.

“Anh ấy chỉ chen vào một câu thôi mà, làm gì mà nghiêm trọng thế.” Cam Mật lẩm bẩm phản bác, nhưng nhìn dáng vẻ của Tống Ngải Thiên lúc này, rõ ràng chuyện này vẫn chưa dừng lại, khiến cô cũng vô thức run nhẹ giọng.

Anh đưa tay day nhẹ trán, trong đầu toàn là hình ảnh cô gái nhỏ ấy.

Trái tim Cam Mật khi thắt chặt, khi thả lỏng, cảm giác này thật khó chịu, nhưng lại cam tâm tình nguyện chấp nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Chương 52