Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Chương 42

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Chương 42


“Biểu trưng và logo của họa xã chúng ta, công ty đã chọn thiết kế của cô. Chỉ cần hoàn thành tô màu, vậy là hoàn mỹ kết thúc!”

Chủ nhiệm:

"……"

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô lướt qua xung quanh để tìm người.

, ngay sau đó, khi cánh cửa sắp khép lại thì đột nhiên bị người nào đó ấn mở.

"tít"

Cam Mật cố tình chậm rãi thay đồ một chút, vậy mà Tống Mộ Chi vẫn không hề giục.

Tống Mộ Chi tựa nửa người vào chiếc ghế bên cửa sổ phòng khách nhỏ, trước mặt bày sẵn laptop và tập tài liệu.

“Khi nào cô đến?”

Tống Mộ Chi… gần như đã nhìn thấy hết rồi.

Cam Mật bước vài bước đến gần, nghĩ rằng cũng không còn sớm nữa, quyết định hỏi thẳng để giải quyết nhanh chóng: “Chiếc áo anh cho em mượn lúc nãy, phải làm thế nào đây?”

Những giọt mưa đọng lại trên mặt kính tạo thành bóng mờ nhạt, từ đây có thể lờ mờ nhìn thấy ánh đèn lập lòe của sơn trang bên ngoài.

Một tiếng vang nhỏ như lò vi sóng vừa ngừng quay.

Gõ đến đây, Cam Mật suýt nữa thì nhảy cẫng lên.

Chủ nhiệm:

Là một người mà mấy ngày nay cô đã vô cùng quen thuộc.

“Toàn bộ đều chọn của tôi à?”

Tại sao lại cướp mất lời của cô chứ!

Cam Cam:

Nhận thức đột ngột này khiến Cam Mật bùng nổ, lăn lộn trên giường như một chú hải cẩu nhỏ trượt trên băng.

Nhưng khi ấy hai trợ lý đặc biệt đều có mặt, Cam Mật không tiện nhắc đến.

Vốn định hỏi thêm gì đó, nhưng Thiên Tùy đành nuốt hết lời xuống cổ họng.

Thiên Tùy cùng mọi người lên đường trở về.

Cam Mật ấm ức nghĩ, cô cứ muốn nói thì sao nào!

Đúng lúc này, thang máy chuyên dụng tới nơi, hai người đồng thời bước vào, cùng quay người lại.

Hơn nữa, có nhất thiết phải đeo ngay lúc này không?! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đợi đã.”

“Đinh.”

Thuận thế, anh cũng cúi đầu xuống.

“Ừ, thẻ phòng cũng lấy cho em rồi.”

Cam Mật thu lại ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, sau đó ngẩng lên nhìn về phía Tống Mộ Chi.

Không gian xung quanh tối mờ, đèn trong phòng không bật, khiến sắc mặt anh trở nên mông lung, khó nhìn rõ biểu cảm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô gái nhỏ ngẫm nghĩ, cẩn thận quan sát một lượt, ánh mắt chợt sững lại.

Cô thấy anh chỉ im lặng lắng nghe điện thoại, bèn hạ giọng gọi một tiếng: "Anh Mộ Chi."

Vậy thì, sao anh ấy lại biết toàn thân cô đều ướt?

Mãi đến khi xe dừng trước tòa nhà Tống thị, cô mới có thời gian kiểm tra.

“Ồ… nhanh vậy sao?”

Đúng lúc này, thang máy chuyên dụng phát ra một tiếng

Chủ nhiệm:

Tống Mộ Chi giơ tay gõ nhẹ lên cửa. Chỉ vài giây sau, giọng nói có chút lắp bắp của cô vang lên, “Làm… làm gì vậy?”

Tống Mộ Chi thẳng thừng đặt quần áo vào tay cô, “Thay đồ xong thì ra ngoài.”

Tống Mộ Chi nhân lúc người bên kia điện thoại đang nói chuyện, cụp mắt liếc về phía Cam Mật.

Lần đầu tiên cô cảm thấy ra ngoài du lịch mà chăn nệm thoải mái đến thế này lại chẳng có chút hấp dẫn nào.

Cam Cam:

Bên trong đã không còn tiếng nước chảy, nhưng Cam Mật vẫn chẳng lên tiếng.

Mưa rào trong đêm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nhưng ngay sau đó, sảnh lớn sáng rực của khách sạn lại dần tái hiện mọi thứ trong đầu cô.

đầy dài.

Đặt báo thức cho sáng hôm sau xong, Cam Mật nằm xuống giường.

Chậm rãi hồi tưởng lại cảnh bãi biển, rồi đến khung cảnh khi vào trong nhà.

Nhưng đối diện với ánh mắt chăm chú của Tống Mộ Chi, Cam Mật vừa mới nhận ân huệ từ người ta, đành cắn răng uống hết.

Khuôn mặt kia vẫn mang theo nụ cười như mọi khi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Như Di Họa Xã

Hai người gần như dán sát vào nhau.

“Cô cũng giỏi thật đấy, một mình ôm trọn tất cả, nói ra chẳng phải rất có mặt mũi sao?”

Chủ nhiệm:

Giờ phút này, đầu ngón tay thon nhỏ của cô giữ chặt chiếc khuy măng sét, đưa ra trước mặt anh, ý bảo anh nhận lấy.

Nhưng rõ ràng không phải kiểu uể oải vì bệnh, mà giống như cảm giác hụt hẫng khi một chuyến công tác vui vẻ kết thúc.

Vừa thay đồ xong, Cam Mật lại lập tức thay sang bộ đồ ngủ, bận rộn không ngừng.

“Vài ngày không gặp như cách xa ba bốn năm sáu mùa xuân.”

Cô bảo anh cầm, có nói là muốn giúp anh đeo đâu chứ!

“Còn chuyện gì muốn nói nữa?” Tống Mộ Chi vẫn gõ bàn phím, ánh mắt dán vào màn hình máy tính, “Nếu là cảm ơn thì không cần, em về phòng nghỉ sớm đi.”

“……”

Ở một góc độ nào đó, thậm chí không chỉ có vậy.

Mãi đến khi cô chậm rãi bước ra ngoài, trong tầm mắt lại chẳng thấy bóng dáng Tống Mộ Chi đâu.

“Anh Mộ Chi.”

Dù sau này cô có thành lập họa xã riêng, thì chỉ cần nhìn vào logo của

Cam Mật lấy từ trong túi ra một chiếc khuy măng sét: "Cái này hôm qua em vô tình mang về phòng, trả anh."

Cuối cùng, cô tìm thấy anh ở phòng khách nhỏ trong căn hộ.

Ngay khi anh nói xong, cánh cửa kính phòng tắm khẽ hé mở một khe nhỏ.

Vị cay nồng lan tỏa trong khoang miệng, ngay sau đó, Tống Mộ Chi đưa cho cô một cốc nước.

Cánh cửa đóng lại một cách chậm rãi nhưng đầy kiên quyết, để lại hành lang vắng vẻ, chỉ có nhân viên phục vụ và Thiên Tùy đứng đó nhìn nhau.

Nhưng cô cũng không hoàn toàn cố ý trì hoãn, chỉ là đôi lúc thất thần. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Tống Mộ Chi lại để người ta mang đến đúng thương hiệu quần áo mà cô thường mặc.

Hai người vừa hay đang đứng song song trước thang máy chuyên dụng.

Bởi vì một khi thiết kế được thông qua, thì tất cả họa xã trực thuộc Tống thị sẽ sử dụng bản quyền do cô sáng tác để hợp tác với các bên.

Nhưng có lẽ do không quen, hơn nữa khuy măng sét của anh toàn là loại thiết kế riêng, cô mày mò mãi vẫn chưa đeo được, đầu ngón tay cứ cọ qua cọ lại trên hổ khẩu* của anh.

Có lẽ không chạm được vào gì, bàn tay ấy dừng lại vài giây rồi bắt đầu vung vẩy trong vô định.

“……?”

Mãi đến khi chợt bừng tỉnh, trong đầu cô bỗng hiện lên câu nói khi nãy của Tống Mộ Chi trong đại sảnh khách sạn.

Cam Mật thoáng cảm nhận được động tĩnh, khóe mắt liếc sang phía cửa thang máy—

Bên ngoài khách sạn, mây đen giăng kín, tiếng mưa rơi tí tách dù cách một căn hộ rộng lớn vẫn có thể nghe rõ như vọng qua cửa lùa của phòng tắm, không ngừng tí tách.

Cam Cam:

“Được rồi, rốt cuộc cô đến chưa đấy?”

Hàng mi dài khẽ rủ xuống, ngón tay thon dài như ngọc thỉnh thoảng gõ nhẹ lên bàn phím.

Không dám tiếp tục nán lại trong phòng anh, Cam Mật sợ mình còn phải ăn thêm thứ gì đó bồi bổ nữa, vội vàng chuồn thẳng về phòng.

“……”

"……"

, cũng có thể thấy nơi đó mang dấu ấn của cô.

Thế nhưng Tống Mộ Chi cả buổi vẫn không có động tĩnh gì.

Cô ngoảnh đầu lại, chạm vào ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sâu thẳm của anh.

Hôm sau, họ khởi hành trở về Ngân Thành.

Giờ này đã khá muộn, hoàn toàn có thể lên giường đi ngủ.

“Sau khi về ngoài việc thành thật báo cáo những gì đã học hỏi, tôi còn có tin vui muốn thông báo với cô!”

Chất liệu có phần dày dặn, dù là váy liền cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

(*Hổ khẩu: phần giữa ngón trỏ và ngón cái.)

Chủ nhiệm:

“Ôi, tôi đến Tống thị rồi, đang ở dưới lầu, lên ngay đây!”

Đột nhiên—

“Tôi đây là…” Nụ cười trên môi anh ta càng sâu, ánh mắt như sợi dây thừng, lướt qua Cam Mật rồi rơi xuống người Tống Mộ Chi, cuối cùng dừng lại ở cảnh hai người gần như đang tựa vào nhau, “Lại làm phiền hai người vụng trộm tình cảm rồi sao?”

Cam Mật nắm chặt chiếc khuy măng sét, hơi cúi đầu, nghiêng người về phía anh.

Bầu trời sẫm màu, không khí sau cơn mưa bão mang theo sự tiêu điều đặc trưng của mùa thu.

Vậy là sau một tràng khen ngợi tưng bừng cộng thêm màn cảm ơn ba trăm sáu mươi lăm độ xoay vòng, Cam Mật vỗ tay chuẩn bị cáo từ.

"……"

Chủ nhiệm:

“À… ừm… vậy thì…”

“Hả?”

“Gạt cô làm gì, nghe nói tổng giám đốc Tống đích thân tham gia họp, trực tiếp quyết định cùng hội đồng quản trị.”

“Cứ để đó, khách sạn có dịch vụ giặt khô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc đầu còn định đi chung xe, nhưng bị Tống Mộ Chi mặt không cảm xúc chặn lại.

Ít nhất, trợ lý Từ cũng nghĩ vậy.

“Uống hết bát canh gừng rồi hẵng đi.” Anh nói.

Nhưng Cam Mật dường như bị giật mình, như thể vừa chạm vào thứ gì nóng bỏng, vội vàng nắm chặt quần áo rồi lập tức rụt tay vào trong.

Anh vẫn đang nghe điện thoại, mãi đến lúc có phản ứng, lại hơi nghiêng đầu ghé sát cô hơn: "Giúp anh đeo đi."

Sau khi đóng cửa, Tống Mộ Chi ước chừng thời gian, cầm lấy bộ quần áo mà nhân viên vừa đặt xuống, tiện thể liếc qua chiếc đồng hồ treo trên tường, rồi đi thẳng đến cửa phòng tắm.

Trên đường từ đại lộ sân bay lái xe đến Tống thị, chủ nhiệm gửi cho Cam Mật mấy tin nhắn liền.

Tống Mộ Chi còn để cậu ta vào mắt không đây?!

Cái khuy này rốt cuộc là bảo bối nạm vàng đính kim cương gì vậy, sao mà nhiều cơ quan bí mật thế chứ?!

Sắc mặt Cam Mật hiếm khi ủ rũ như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thiên Tùy nhướng mày nhìn vào bên trong, sau đó khoa trương bật ra một tiếng

Canh gừng có mùi vị không dễ chịu chút nào.

Cơn mưa bất chợt này đã phá vỡ sự trọn vẹn của chuyến đi Phần Thành.

Thế nhưng khi cô vừa nhấc chân định quay về phòng mình—

“Thật sao??”

“Đồ đã mang đến rồi, lấy quần áo ra mặc đi.”

Mưa đến gấp gáp, đâu ai có thể lường trước.

Lần hiếm hoi Cam Mật cảm thấy cạn lời, gan dạ lúc này có khi còn lớn hơn cả gấu.

Nhân lúc Tống Mộ Chi đang bận không thể phân tâm quá nhiều, lại thêm món nợ từ tối qua, Cam Mật nhân cơ hội, từ góc độ khó bị phát hiện mà lườm anh một cái.

Tống Mộ Chi đang nghe điện thoại, trong lúc nói chuyện bỗng nghiêng đầu dặn dò cô: “Đi thang máy của anh lên.”

Tống Mộ Chi vẫn đang thấp giọng nói chuyện bằng tiếng Đức với người bên kia điện thoại, cánh tay hơi nâng lên về phía cô.

Nhưng chuyện này trách ai được chứ?

Chủ nhiệm:

Một cánh tay trắng ngần như sữa vươn ra, quơ quơ trong không khí, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Chương 42: Chương 42

Dòng hồi tưởng của Cam Mật khựng lại ngay điểm quan trọng.

Cô cũng chỉ vô tình phát hiện ra thôi, vốn định đưa cho anh trên xe lúc về.

“……”

Máy bay hạ cánh vào buổi chiều, giờ này đáng lẽ còn phải đến công ty.

Được rồi, đúng là khảm kim cương thật.

Anh nói đến thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng cao nhất. Đúng lúc Cam Mật cũng có đồ cần đưa cho anh, cô gật đầu đồng ý, sau đó tiếp tục lướt xem tin nhắn của chủ nhiệm.

"woah~"

——“Không thể bị nhìn thấy.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Chương 42