Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Chương 36

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Chương 36


"Anh dạy thì có thể dạy tốt được sao? Trong khoảng thời gian ngắn thế này…"

Thế mà lúc này đây, cô lại đột nhiên cảm thấy có chút tò mò.

Cam Mật cũng chẳng nghĩ nhiều, dò hỏi một chút rồi mới biết trợ lý Từ và trợ lý Lý cũng đều đang nghỉ ngơi trong khách sạn. Nghĩ vậy, cô liền quyết định tạm gác mọi chuyện lại mà đi dạo quanh một vòng.

Thiên Tùy chê ít người, ngoài việc gọi phục vụ khách sạn mang rượu đến, còn đặc biệt gọi cả trợ lý Từ và trợ lý Lý xuống cùng chơi.

Vậy nên, bóng chày, khúc côn cầu, golf... cô đều từng thử qua. Có môn sở trường, có môn không giỏi lắm.

Quả nhiên, vị tiểu cữu này chính là đến để phá hỏng kế hoạch của cô mà. Hôm qua trên xe không nên lẩm bẩm về anh ta mới đúng!

"..."

Câu "Trong thời gian ngắn như vậy chắc chắn không học nổi" cứ thế nghẹn lại giữa chừng.

Khu vực bàn bi-a có những dãy đèn dài treo ngang phía trên, từng vệt sáng tập trung chiếu xuống mặt bàn, khiến cho sắc xanh lục trên bàn bi-a càng thêm rõ nét.

Cô không muốn tham gia vào trận đấu của bọn họ, chỉ muốn tự mình khám phá.

Nhưng đến khi vào đến khu vực bi-a, đôi mắt cô sáng rực lên, nhanh chân chạy vào, chỗ này sờ sờ, chỗ kia ngó ngó.

Anh khẽ thu ánh mắt lại, nửa người tựa vào mép bàn bi-a, những ngón tay thon dài chậm rãi lau nhẹ cây cơ, động tác mượt mà như từng khung hình trong một thước phim quay chậm.

Tống Mộ Chi không đáp.

Bây giờ có thể xem như cơ hội ngàn năm có một.

Nói đến bóng, thực ra Cam Mật biết chơi rất nhiều. Trước đây, mỗi khi Cam Quý Đình dùng bóng để giao lưu kết bạn, ông thường dẫn cô theo. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, mấy người anh của cô cũng rất thích dắt cô đi chơi.

Vừa dứt lời, thấy cô gái nhỏ đang nắm chặt cây cơ mà chọc lung tung lên bàn bi-a, Tống Mộ Chi đi đến phía sau cô.

"Đúng... Em chỉ định đi loanh quanh thôi mà?"

Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, động tác thành thạo như thể đã quá quen với chuyện này.

Ngừng một chút, Tống Mộ Chi lại tiếp lời:

Có lẽ vì xung quanh chẳng có ai ngoài bọn họ, hôm nay anh cũng mang theo một chút tùy ý và thảnh thơi hiếm thấy.

Dù sao thì sau đó vẫn còn mấy ngày để đi dạo, không cần phải vội ngay lúc này. Nghĩ vậy, cô đành ngoan ngoãn theo bọn họ đi.

"Sao lại không dạy được?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, "Trước đây em trượt tuyết với nhảy dù không phải cũng do anh dạy sao, quên rồi à?"

Cam Mật chẳng có hứng thú gì với mấy trò liên quan đến bi-a cả, thế nên vội vàng khoát tay từ chối. Nhưng còn chưa kịp từ chối dứt khoát, cánh cửa phòng phía đối diện Thiên Tùy đã chậm rãi mở ra.

Trước đây, những nơi có bàn bi-a đa phần là quán bar, hội quán lớn hoặc mấy chỗ tụ tập toàn đàn ông. Cam Ngân Hợp không muốn đưa cô đến mấy nơi đó, mà bản thân cô cũng chẳng mấy quan tâm. Cứ thế hết năm này qua năm khác, cô chưa từng tiếp xúc với bi-a.

"Anh đâu có bảo em đánh với bọn anh." Tống Mộ Chi nói rồi dứt khoát bước lại gần bàn bi-a, "Anh dạy em."

Bỗng nhiên, như có linh cảm gì đó, Tống Mộ Chi nghiêng đầu nhìn về phía Cam Mật.

Cổ áo của Tống Mộ Chi hơi mở, phần xương quai xanh sắc nét lộ ra dưới ánh đèn, nơi đó—

Cam Mật bỗng dưng nhớ đến câu nói kia, thầm nhủ trong lòng đáp lại Tống Ngải Thiên.

Vậy nên từ tầng cao nhất xuống phòng giải trí – thể thao ở tầng dưới chỉ mất vài phút.

Anh đứng trên tấm thảm trải sàn, ánh mắt như máy quét tự động, vừa nhìn liền khóa chặt lấy cô . (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Em đi chọn một cây cơ mình thích đi."

Không thể ngủ nướng, chỉ có thể tranh thủ lười biếng vào buổi chiều.

Dù nằm bên cạnh núi, xung quanh như tách biệt khỏi thế giới, nhưng các cửa hàng bên trong lại rất phong phú.

Đến khi đã chọn được cơ, vừa quay đầu lại thì thấy Thiên Tùy đang cười nói, tiện tay ném cây cơ của Tống Mộ Chi qua.

Trang thiết bị nơi này rất đầy đủ, ánh sáng so với hành lang khách sạn sáng sủa lại có phần trầm hơn đôi chút.

Cam Mật vốn đã chăm chú chọn lựa, nghe vậy chỉ tùy ý đáp một tiếng.

Cả đoàn gồm cả họa sĩ trẻ lẫn họa sĩ gạo cội, tổng cộng hơn hai mươi người.

"...Vậy thì được rồi."

"Ngơ ngác đứng đó làm gì, qua đây."

Một vị trí quá rõ ràng, quá dễ gây hiểu lầm.

"Đều là người quen cả, không có ai khác, sẽ không chán đâu."

Cam Mật nhân cơ hội này hiếm hoi mà nán lại giường thêm chút nữa.

Ngoài các dịch vụ ăn uống, giải trí, ngay cả thương hiệu trà nổi đình đám dạo gần đây cũng có cửa hàng hợp tác trong này.

Nơi đó hoàn toàn bị dính son của cô, vệt son môi đỏ nhạt lan ra, từ từ thấm vào da thịt.

"Hai người cứ chơi trước vài ván, tôi ra ngoài giục mang rượu vào. Nhóc đậu Hà Lan thì khỏi uống nhé, gọi chút nước trái cây đi."

Tống Mộ Chi cao lớn vững chãi, bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng đặt lên tay nắm cửa bằng gỗ trầm.

"Của cậu đây, cầm lấy."

Rõ ràng là hưởng thụ lộ liễu mà!

Cam Mật nghe anh nói vậy, giọng điệu vô thức cao hơn một chút: "Không qua, em đâu có biết chơi bi-a."

Để phối hợp với cô, Tống Mộ Chi hơi cúi người xuống, một tay nắm lấy cây cơ, đè nhẹ lên bàn bi-a. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Vậy thì đúng lúc lắm, anh với Mộ Chi định đi đánh bi-a, em cũng đi đi."

Thì ra xã trưởng nói đều đúng cả.

Trước đó, trợ lý Từ đã sắp xếp đặt trước phòng tại tòa số Một.

Cô lập tức im bặt.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc cô ngẩng đầu, mặt vô tình nghiêng tới một chút.

Đối phương vừa nhìn thấy cô liền ngạc nhiên mà cất giọng, "Nhóc đậu Hà Lan, định ra ngoài à?"

Hai người đối diện nhau, khoảng cách gần đến mức hơi thở cũng giao hòa.

Những suy nghĩ hỗn độn bị đẩy lùi, đôi mắt dần khép lại, cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Sau đó, ánh mắt cô lập tức đông cứng lại.

Quên thì không quên, nhưng mà...

Vậy là buổi chiều rảnh rỗi hoàn toàn, Cam Mật suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Cũng giống như bao lần trước đó.

Cam Mật vừa định đứng thẳng dậy, vừa xoay người thì bất ngờ rơi vào vòng tay của anh.

Hiện tại, các thành viên của đoàn còn đang sắp xếp hành lý, nên cuộc họp chính thức được dời đến tối.

Cô vừa mới... đập môi vào xương quai xanh của anh?!

Đôi mắt hạnh của cô gái nhỏ ngập đầy sương mờ vì thẹn thùng, dần dần mở to. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có lẽ vì có Tống Ngải Thiên trò chuyện cùng, cảm giác cô đơn khi ngủ một mình trong phòng suite của Cam Mật cũng vơi bớt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cam Mật đáp lời, nhưng trong lòng lại thầm thì một câu.

Trong cảm nhận của Cam Mật, cánh môi như quệt qua một đoạn trúc mát lạnh, vừa rắn chắc, vừa không mềm mại, cảm giác không dễ chịu chút nào.

Nói đến bi-a, vì không biết chơi nên trước giờ Cam Mật chẳng mấy hứng thú.

Mấy ngày trước thực tập ở Như Di họa xã, ngày nào cũng phải chấm công đúng giờ.

Xét về một khía cạnh nào đó, hình như có tính là bị bóc lột, mà cũng hình như không phải.

Cam Mật trông thấy dáng vẻ này của anh, hơi thở bất giác nghẹn lại.

Nói xong, thấy Cam Mật gật đầu, Thiên Tùy vừa bước ra ngoài vừa lẩm bẩm với Tống Mộ Chi:

"..."

Bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi, từ Pháp bay tới Phần Thành, nghe nói còn đi du lịch mấy ngày, rồi mới đến gặp gỡ tập đoàn Tống thị.

Ra ngoài công tác làm sao có chuyện làm việc suốt cả ngày.

Cô gái nhỏ khẽ xuýt xoa vì đau, theo phản xạ ngửa người về sau. Trong khoảnh khắc vừa tách ra một chút, hàng mi dài khẽ run, chầm chậm mở ra.

Riêng bi-a thì chưa từng có ai dẫn cô chơi bao giờ.

Nhưng người ta còn đang ở Giang Nam, chẳng nghe thấy được suy nghĩ của cô ở tận Phần Thành này đâu.

Những hình ảnh cũ bất chợt ùa về, Cam Mật trầm ngâm một lát, vừa định ngẩng cằm lên, dõng dạc nói "Dạy thì dạy, dù gì em cũng không thiệt." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thật sự không đi?"

Chương 36: Chương 36

Cam Mật ban đầu vẫn còn như cái đuôi nhỏ, cứ theo sát hai người bọn họ.

Xã hội họa của đối phương là một trường phái cổ điển được thành lập từ thế kỷ trước ở châu Âu.

Chỉ một chút thôi, đôi môi mềm khẽ hé của cô liền chạm vào...

Còn bóc lột ác liệt nữa cơ đấy.

Tống Mộ Chi dặn dò xong, liền thản nhiên cất bước sang bên cạnh.

Những khoảng thời gian trống lọt qua kẽ hở này hoàn toàn đủ để cô dạo một vòng trong khách sạn.

Dù vậy, cô cũng không thể ngủ đến chiều. Sau khi gọi đồ ăn trưa, cô nhận được tin từ trợ lý Từ rằng đoàn đại diện bên kia đã đến khách sạn và lần lượt nhận phòng.

Kế hoạch của cô nhóc tính toán rất ổn thoả, nhưng ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay phải Thiên Tùy, không biết từ lúc nào người này cũng đã đến Phần Thành.

Tống Mộ Chi thoải mái đón lấy cây cơ, động tác thu cơ gọn gàng dứt khoát, trôi chảy như nước chảy mây trôi.

"Không hay lắm đâu."

Giờ phút này, cô chẳng khác nào nhân bánh bao bị ép chặt ở giữa, đi sang trái bị chặn, quay sang phải cũng bị cản.

Bị hai người cùng thúc giục thế này, Cam Mật thực sự không tìm được lý do để từ chối.

Là một đội ngũ nghệ thuật khá hùng hậu và có thực lực.

"Nhưng mà hai trợ lý của cậu đúng là không được việc, sao mãi còn chưa đến?"

Chưa nói đến gì khác, khách sạn sơn trang thuộc tập đoàn Hoa An Đình này có đầy đủ mọi dịch vụ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Chương 36