Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31: Chương 31

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Chương 31


Cam Mật lia mắt, nhận ra ngay biển số xe quen thuộc, lập tức chạy bước nhỏ về phía đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em thế này mà còn gọi là phong phanh sao?!” Cam Mật sững sờ trước lời anh, lập tức nhỏ giọng phản bác, “Em mặc thế này là dày dặn lắm rồi đấy. Có người đến mùa đông còn mặc ít hơn em nữa kìa.”

Không hỏi lại, cũng không tỏ ra bất ngờ trước câu hỏi của cô.

Chương 31: Chương 31

Cảm giác trống rỗng lại ập đến, đẩy Cam Mật vào hố sâu do chính cô đào ra vì lắm lời.

Tống Mộ Chi đặt hai tay lên vô lăng, quay đầu nhìn cô.

Đầu ngón tay Cam Mật khẽ siết lại, vành tai cũng hơi nóng lên. Cô mím môi, không biết nghĩ đến điều gì, giọng điệu có chút bướng bỉnh: "…Em còn tưởng anh sớm quên rồi."

Nhịp đập dồn dập như lớp mật đường đặc quánh bị kéo sợi, lan tỏa tứ phía, quấn chặt lấy từng góc cạnh.

Ánh mắt Tống Mộ Chi lướt một lượt từ vòng eo mềm mại của cô xuống đến đầu gối tinh xảo.

Âm thanh khẽ khàng nhưng khiến cô theo phản xạ nhìn qua.

“……”

Mọi người nghe vậy mới yên tâm.

“Chuyện đương nhiên mà……” Cam Mật đáp qua loa, nhưng vì hai chữ “bữa tối” mà đầu óc lại vô thức nhớ đến một chuyện khác. Cô đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh: “Đúng rồi, anh Mộ Chi… cây kẹo m út đó, là anh đưa cho em à?”

Tự thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, trợ lý Từ lập tức đứng thẳng người, nâng cao giọng, “Cô Cam, chúc cô dùng bữa ngon miệng.”

Rõ ràng bên cạnh không ai chú ý đến hành động của cô, vậy mà tim Cam Mật đập thình thịch như sấm rền.

Trong lúc sắp kết thúc câu chuyện, trợ lý Từ hạ thấp giọng đầy kinh nghiệm, “Tối nay, tổng giám đốc Tống bảo cô đợi ngài ấy ở bãi đỗ xe.”

Tống Mộ Chi không tiếp tục nhắc đến chuyện lạnh nữa, nhưng động tác thì không hề qua loa.

Chỉ là cô lỡ miệng nói ra suy nghĩ bất chợt mà thôi, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì trước đó.

Yết hầu khẽ động, anh dời ánh mắt đi.

Vì Cam Mật nhỏ tuổi nhất, có chị gái tốt bụng hỏi cô về nhà thế nào, nhưng cô khéo léo từ chối: “Nhà em gần tập đoàn Tống Thị, không cần lo đâu ạ.”

Vừa dừng trước xe, còn đang do dự không biết nên ngồi ghế trước hay ghế sau, thì cửa kính ghế phụ từ từ hạ xuống.

"Ừ." Tống Mộ Chi nhẹ nhàng đáp, khóe môi hơi cong lên như bị chọc cười, "Hắn chỉ có thể cứu thế giới, đâu phải Doraemon, dĩ nhiên không vạn năng."

“……”

Sau đó, cô cẩn thận nắm chặt nó, nhanh như chớp nhét xuống dưới chồng tài liệu.

Trong xe lúc này đã ấm áp hơn nhiều so với dưới tầng hầm.

Chuyện này chẳng phải buổi chiều Tống Mộ Chi đã nói rồi sao?

Vừa lên xe, cô đã vội xoa xoa hai bàn tay nhỏ.

Cam Mật có linh cảm mình vừa hỏi sai vấn đề. Cô lén liếc nhìn Tống Mộ Chi, chỉ kịp bắt gặp đường viền môi anh mím chặt.

Bên trong Như Di họa xá tràn ngập mùi thơm của đồ ăn, một số hội viên sau khi cảm ơn trợ lý Từ đã sớm quay lại chỗ làm của mình.

"Em…"

Cố giữ giọng nói bình tĩnh, cô hơi nhướng mày, hỏi anh: “Vậy… sao anh biết em thích nhãn hiệu đó?”

Mới chỉ đầu thu mà cô đã khoác áo len rồi, đây đã là giới hạn cuối cùng của cô.

Khi xe lăn bánh rời khỏi tầng hầm, cái lạnh đầu thu vừa lướt qua chân cô đã dần được xua tan bởi lớp chăn mềm mại.

“Ò—”

Một ngày nhanh chóng kết thúc.

Rồi rất tự nhiên, anh ta bước tới, trò chuyện cùng Cam Mật vài câu.

Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút mềm mại, lại phảng phất chút run rẩy không dễ nhận ra vì bị lạnh.

Cam Mật bị hội trưởng kéo qua để vẽ biểu tượng của Như Di họa xá. Cô đã phác thảo xong một nửa, nộp lên năm, sáu bản thảo liên quan, khiến hội trưởng sững sờ, cảm thán rằng giới trẻ đúng là có trí tưởng tượng phong phú.

Không gian trong xe lại rơi vào tĩnh lặng.

Còn đặc biệt dặn trợ lý Từ bỏ thêm vào khi phát hộp cơm.

Không thể nào…

"Em có phải quên một chuyện rồi không?" Ánh mắt anh dừng trên gương mặt cô, giọng nói trầm ổn: "Từ nhỏ em đã thích ăn loại này."

Tống Mộ Chi không trả lời, chỉ im lặng xoay đầu lái xe, đường nét gương mặt nghiêng dưới ánh đèn càng thêm lạnh nhạt, bình thản.

Đợi đến khi mọi người rời đi, Cam Mật mới ngồi xuống chỗ làm của mình, lại một lần nữa nhìn hộp cơm trong tay.

"Cam Mật, trong lòng em, rốt cuộc anh là kiểu người thế nào?"

Tống Mộ Chi lên tiếng, giọng trầm thấp: “Tối nay em đã ăn uống đàng hoàng chưa?”

Anh đương nhiên biết Doraemon là gì.

"Anh không hiểu đâu…" Cô gái nhỏ khẽ lẩm bẩm, giọng nhẹ như gió thoảng, chỉ đủ để chính mình nghe thấy.

Cam Mật còn đang ngơ ngác thì lại nghe thấy anh bổ sung: “Đắp vào đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"……"

Ánh mắt Tống Mộ Chi không rời khỏi cô, giọng trầm xuống: "Đó là do em nghĩ thế thôi."

Chỉ vài giây ngắn ngủi, thoáng cái đã trôi qua.

Dưới màn đêm, đôi mắt anh vẫn sáng rực, phản chiếu ánh đèn đường lấp lánh.

Lúc đóng cửa xe, cơn gió thu từ bên ngoài cũng theo đó ùa vào trong.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo len cashmere mỏng, sắc trắng kem ôm sát từng đường cong mềm mại. Váy ngắn chỉ che đến đầu gối, để lộ đôi chân trắng muốt mịn màng dưới ánh đèn mờ nhạt.

"Anh vừa nói… anh biết Doraemon sao?"

Rồi lại lén nhìn lần nữa.

Cam Mật mặc khá phong phanh, vừa bước đi vừa nghĩ đến cây kẹo m út hương cam ban sáng, đến mức không nhận ra cơ thể mình đang khẽ run lên.

Cam Mật chậm rãi tiêu hóa sự thật này, đầu ngón tay vô thức xoay nhẹ trong lòng bàn tay, nơi Tống Mộ Chi không nhìn thấy.

Tống Mộ Chi nghe vậy, không quay đầu, chỉ “ừ” một tiếng qua giọng mũi.

Lúc này, quanh Cam Mật chỉ còn hai, ba người.

"Bây giờ em đâu còn nghĩ như thế nữa." Giọng cô cao lên một chút, như thể muốn cắt ngang điều gì đó, cũng như thể muốn khẳng định một điều gì đó, mạnh mẽ bổ sung: "Superman chẳng hề vạn năng chút nào."

Cam Mật mơ hồ đáp lại, nhét máy tính vào túi đeo chéo, đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm.

Mà quan trọng nhất là gần đây, Ngân Thành đang vào mùa lá rụng tiêu điều, nếu cô ăn mặc quá ít, Lương Âm Uyển và dì Trần chắc chắn sẽ càm ràm mãi không dứt.

Cứ ngỡ hành động kín đáo không ai hay biết, nhưng lại bị Tống Mộ Chi bắt gọn ngay tại trận.

Cô gái nhỏ hơi dừng động tác, đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy không ai chú ý đến bên này, mới đưa tay cẩn thận lấy cây kẹo vị cam từ ngăn bí mật ra.

Sao còn phải để trợ lý Từ nhắc lại lần nữa?

Cô đâu có đãng trí!

Cô chậm dần bước chân, cho đến khi một tiếng còi xe trầm thấp vang lên từ hướng chéo bên cạnh.

Thế nhưng, vì cuộc trò chuyện này, Cam Mật đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô bỗng nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò: "Khoan đã."

Cam Mật không muốn nghe lải nhải suốt ngày.

Vừa dứt lời, đèn tín hiệu phía trước chuyển sang đỏ.

Tống Mộ Chi chậm rãi mở miệng: “Ngồi ghế trước đi.”

Những người khác trong hội đều không lái xe, mỗi người chấm công rồi về nhà, ngay từ lúc vào thang máy bên ngoài hội đã tản ra mỗi ngả.

Cam Mật không ngờ anh lại nhắc lại chuyện cũ: "Đó là chuyện trước kia!"

Bãi đỗ xe của tập đoàn Tống Thị rộng rãi, yên tĩnh, trong màn đêm mênh mông, đủ loại xe sang với đường nét mượt mà lặng lẽ đỗ lại.

Nghĩa là… đúng là anh đưa.

Như một cơn gió thoảng qua, toàn bộ động tác đều nhanh gọn dứt khoát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong đầu anh lướt qua hình ảnh cô gái nhỏ ngày xưa, khi còn học cấp hai hay bày trò trêu chọc mọi người xung quanh. Đột nhiên, anh chậm rãi lên tiếng: "Còn nhớ hồi trước không? Khi học cấp hai, em cứ khăng khăng rằng trên đời này có siêu nhân." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng, trước khi khởi động xe, anh lấy chiếc chăn mỏng từ ghế sau đưa cho cô.

Cơn gió thu lạnh lẽo thổi từ lối ra của hầm gửi xe, len lỏi vào từng lớp áo, xuyên qua da thịt, rét buốt đến tận xương tủy.

Cuối cùng, lại tiếp tục lén nhìn.

Trước khi đi còn dặn cô nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện.

Tống Mộ Chi giơ tay bật chế độ điều hòa ổn định nhiệt độ trong xe, giọng điềm đạm: “Đã sang thu rồi mà em còn ăn mặc phong phanh như vậy, không sợ lạnh à?”

Ngay khi Cam Mật nghĩ vậy, giọng nói nhẹ bẫng của trợ lý Từ lại truyền đến, “Tổng giám đốc Tống nói sợ cô quên mất.”

“Anh Mộ Chi.....” Cam Mật lên xe, khẽ gọi một tiếng.

Cô lén nhìn một lần.

Tống Mộ Chi cảm nhận được, ánh mắt trầm lặng quét qua cô một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Chương 31