Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Chương 22

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Chương 22


Không nghĩ nhiều, Cam Mật vội đến bàn, nhẹ nhàng đổ đồ trong túi ra.

Cam Mật lần này quay lại không chỉ để thu dọn đồ đạc, mà còn muốn trò chuyện cùng Lục Chương Niên một lúc.

Động tác định làm hô hấp nhân tạo ban nãy bị gián đoạn, treo lửng lơ giữa không trung.

"Sư phụ nói với anh."

Ai mà không biết chức danh phó tổng giám đốc Cam thị của anh ta chỉ là hữu danh vô thực.

Cam Ngân Hợp nhìn bóng lưng em gái, khẽ giải thích.

Lần này, Cam Mật quả thực có chút khác lạ. Cô không tham gia vào cuộc trò chuyện của mấy ông anh, mà lại như hồn vía lên mây, chậm rãi bước lên cầu thang.

Chương 22: Chương 22

"Em đâu có."

Tin dữ giáng xuống quá nhanh, Cam Ngân Hợp còn chưa kịp phản ứng.

Cam Ngân Hợp từ trước đến nay vẫn luôn e dè ông anh này, đang định lấy chuối trong đĩa hoa quả trên bàn trà, nghe vậy liền cười lạnh một tiếng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chuyện này... hình như không giống như cô nghĩ lắm...

Nhưng khi thực sự đến thư phòng của ông Lục, lại chẳng thấy bóng dáng Lục Chương Niên đâu cả.

"Được!" Cô sảng khoái đồng ý. "Em sẽ suy nghĩ, nếu có ý định thì sẽ báo với anh."

Đúng lúc này, Cam Ngân Thừa ăn xong cơm cũng đi tới, mặt cười như gió xuân, nhưng tay lại đẩy đĩa hoa quả ra xa hơn.

Cam Mật nghĩ mãi không ra. Đột nhiên, hình ảnh trước kia lại ùa về—

Anh cũng có chút ngạc nhiên khi thấy cô, nhưng ngay sau đó, một nụ cười ôn hòa dần nở trên môi.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

"Anh còn đang nghĩ không biết em có về trước khi kỳ nghỉ kết thúc không, vậy mà lại gặp nhau rồi."

Đến mùa thu, những dự án này sẽ lần lượt xuất hiện trên báo chí.

Năm tư rồi, Cam Mật thực sự rất bận rộn. Vừa phải làm đề cương luận văn, vừa chuẩn bị thực tập, nghĩ thôi cũng đã thấy mệt.

Chẳng lẽ vì cô đã dọa anh lúc trước… hay còn vì chuyện khác?

Cam Ngân Hợp vớt hụt, chẳng lấy được miếng nào:

"Anh nói là ở lại vài hôm, nhưng chắc cũng ở đây lâu rồi nhỉ?"

Đây là bốn tập đầu của [Lâm Thị Tập Cẩm]. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"…Em đi chơi mấy ngày."

Tranh vẽ bốn mùa truyền thống hiện lên rõ nét.

Khác hẳn với phản ứng cô dự đoán, trong ánh mắt kia chẳng hề có vẻ đã thấu tỏ, cũng không hề nhẹ nhõm.

Lâm Diệc Thư khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thư Xã Chương Niên còn tổ chức một buổi tiệc chào mừng nhỏ vì sự trở lại của Lâm Diệc Thư.

"Nếu ba đã quyết như vậy thì anh hoàn toàn không có ý kiến."

Chỉ có sự sâu thẳm nặng nề như nước.

Lúc đó, Cam Mật vẫn còn đang tận hưởng kỳ nghỉ ở một trang trại rượu tư nhân, chẳng có thời gian để quan tâm đến chuyện bên này.

"Dù gì chúng ta cũng là sư huynh muội, em đừng quá khách sáo với anh."

Thấy sắc mặt anh dịu đi đôi chút, Cam Mật bỗng nhớ lại lời anh nói khi nãy.

Nhưng dù sao anh cũng chẳng trông cậy vào lương để sống, nghĩ vậy lại thôi.

"Cam Mật, đừng nghịch nữa."

"………"

Cam Ngân Hợp cạn lời.

Cô giơ tay che bớt ánh sáng hắt xuống từ hành lang, nghi hoặc hỏi:

Nhân lực trong thư xã vốn đã ít, sau kỳ nghỉ hè lại càng vắng vẻ hơn.

"À... tìm em?"

Còn chưa kịp mở miệng, Cam Mật đã thấy Tống Mộ Chi đứng trước chiếc bàn gỗ trầm màu đen, dừng lại một chút rồi chậm rãi xoay người:

Gió thoảng qua khiến đầu mũi cô hơi ngứa, Cam Mật khẽ cử động, giọng nói có chút ngạc nhiên:

"Bởi vì có liên quan đến thực tập của em. Em không thể thực tập ở Thư Xã Chương Niên, sư huynh chỉ có ý tốt…" Cam Mật ngước mắt nhìn Tống Mộ Chi một cái, rồi tiếp tục nói, "tốt bụng mời em thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cầm lấy."

Hình ảnh ở khu trượt tuyết bất chợt lóe lên trong đầu, khiến cô vô thức đáp lời thật nhanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Anh thấy em đăng trên mạng xã hội rồi."

Cùng với vài tiếng sột soạt khe khẽ, ánh mắt cô rơi xuống bàn.

Còn nói về tiền lương chính thức của vị trí phó tổng, thì con số đó được tính toán nghiêm túc, không hơn một đồng cũng chẳng bớt một xu.

Chính bản thân cô cũng thấy hơi kỳ lạ.

"………"

Anh dừng lại một chút rồi tiếp lời:

Tim Cam Mật khẽ run.

"Chỉ là… chuyện của họa xã thôi."

"Nó thì nào là ngâm suối nước nóng, nào là trượt tuyết, như vậy mà gọi là cái cớ à?"

Có vẻ cũng không tệ.

Dạo này Lý Sơ Đồng bận rộn, mấy ngày trước đã báo với Lục Chương Niên rằng cô ấy sẽ về trường học trước.

Anh thẳng lưng, bước vào trong phòng.

Cam Mật đứng ở góc hành lang, nhìn anh một cái.

"Ừm, ý anh là, nếu em đã có kế hoạch thực tập, có thể cân nhắc đến họa xã của anh." Lâm Diệc Thư chậm rãi đề nghị. "Trước đây cũng có sinh viên đến thực tập bên anh rồi."

Trước khi đi, cô quay lại Thư Xã Chương Niên để thu dọn dụng cụ vẽ và tranh phác thảo trong phòng, tránh bỏ sót thứ gì.

Lần này trở về nhà, Cam Mật có vẻ tâm trí để đâu đâu, ngay cả lúc ăn cơm cũng thở dài liên tục.

Cô và Lâm Diệc Thư đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó.

Cam Ngân Khởi liếc qua cậu em trai:

Bên trong còn thứ gì khác sao? Nếu không, sao lại nặng thế này?

Cam Mật có chút ngượng ngùng, đưa tay gãi đầu. Vì trước đó không có cơ hội chào đón anh nên trong lòng cô cũng hơi áy náy. Dù gì Lâm Diệc Thư cũng từng là thành viên xuất sắc nhất của thư xã.

"Tập tranh em để quên trên xe anh."

"Anh biết khi nào em nhập học à?"

Không biết một chiếc xe như thế sẽ ngốn mất mấy tháng lương của anh nữa.

Những năm gần đây, các dự án hợp tác mở rộng của Thư Xã Chương Niên ngày càng nhiều, nhờ vậy mà người ra vào cũng trở nên nhộn nhịp hơn.

Cam Mật đi một vòng quanh phòng vẽ, định quay về phòng làm việc thì mới biết dạo gần đây người luôn ở bên ông Lục là Lâm Diệc Thư.

"Hả?"

Truyền thông chính thống của Ngân thành cũng nhanh chóng cập nhật tin tức, lần lượt đưa tin về những đối tác đến thư xã.

Không biết Tống Mộ Chi đứng đó bao lâu rồi.

"Tại sao lại là con?"

"Ông Lục tìm em."

"Em đưa con bé đi chơi chẳng lẽ chỉ là cái cớ, còn bản thân thì chỉ mải vui?"

Lần này đến lượt cô hỏi anh rồi.

Cam Mật phải chạy nhỏ để theo kịp, trông cứ như một chú vịt con vội vã đuổi theo dòng nước.

Mấy ông anh vẫn đang âm thầm đoán tâm trạng của Cam Mật, tìm cách làm cô vui hơn, nhưng thực ra, Cam Ngân Hợp đã đoán đúng.

Thấy Cam Mật có vẻ muốn đi, anh liền kéo cô lại.

Chỉ còn vài ngày nữa là Cam Mật chính thức nhập học.

Cam Mật ngẩn người, chẳng kịp nghĩ thêm gì, chỉ vội vẫy tay chào Lâm Diệc Thư rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Tống Mộ Chi.

Mấy giây sau, anh quay lại, trên tay xách theo một túi đồ.

"Nói chuyện thì nói chuyện, cười lạnh cái gì?"

"…"

Thư Xã Chương Niên có quy định cứng nhắc, không phải nơi thích hợp để sinh viên thực tập, cũng không có vị trí nào phù hợp.

Cam Mật nhận lấy, nhưng ngay khoảnh khắc cầm vào, cô nhận ra có gì đó không đúng.

Tống Mộ Chi gần như nửa áp lên người cô, chống tay xuống tuyết, cúi thấp người sát lại gần.

"Ừ, chắc khoảng hai ngày sau khi em khai giảng thì anh cũng đi."

Đúng lúc này, ba Cam bước tới, nghe xong liền thẳng tay gõ lên đầu Cam Ngân Hợp một cái.

Chân anh dài, mỗi bước đều nhanh hơn bình thường.

Chuyến đi đến trang trại rượu tư nhân nhanh chóng kết thúc.

So với tập tranh mỏng manh mà cô bỏ quên, chiếc túi trong tay lại nặng hơn hẳn.

Thì ra là tập tranh.

Ngoài tập tranh của cô, còn bốn quyển khác cùng một bộ.

Cô muốn kiểm tra xem tập tranh của mình có nguyên vẹn không.

"Chắc là do sắp khai giảng rồi đấy, trước đó nó cũng có nhắc đến chuyện này, không cần lo lắng quá đâu."

"..."

Lâm Diệc Thư bật cười:

Ở khu trượt tuyết, hai người gần như chồng lên nhau. Cô bất giác liếc nhìn theo bóng dáng Tống Mộ Chi.

Chúng có phong cách thủy mặc cổ điển quen thuộc, từng trang bìa khác nhau nhưng lại hài hòa kỳ lạ khi đặt cạnh nhau.

Hành động này khiến Cam Ngân Khởi, người đang đọc báo trên ghế sofa, nhíu chặt mày. Anh nhìn sang Cam Ngân Hợp, giọng hơi nghiêm khắc:

Lời đề nghị này đúng lúc quá.

Giọng anh trầm thấp, ánh mắt sau lớp kính bảo hộ mông lung như sương, sâu đến mức tưởng chừng có thể chảy thành nước, chứa đựng sự kiềm chế vô tận.

"Đúng vậy, hiện tại trọng tâm vẫn là luận văn, còn thực tập... chắc là sau khi khai giảng."

Giữa hồ nước bốn phía, lá sen và hoa sen vươn mình kiêu hãnh.

"Anh hỏi chuyện này là...?"

"Chuyện của họa xã cần nói lâu vậy?"

So với đó, họa xã của Lâm Diệc Thư mới thành lập vài năm nhưng phát triển mạnh mẽ, thiên về thương mại hơn.

"Ừ, vậy anh chờ câu trả lời của em."

Hai người đứng cạnh nhau trò chuyện, nhìn ra ngoài hành lang.

Ngay khi cả hai chuẩn bị chào tạm biệt, Cam Mật bỗng cảm nhận được ánh mắt từ một góc hành lang.

Nghĩ vậy, cô vừa rẽ qua hành lang đã bất ngờ chạm mặt Lâm Diệc Thư.

"Chờ đã, nhắc đến chuyện này, em nhập học rồi cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thực tập đúng không?"

Nghi hoặc dâng lên, Cam Mật đảo mắt nhìn quanh phòng.

Nhân lúc cả hai còn đang sững sờ, anh lên tiếng:

"Chuyện nhỏ thôi, gọi là buổi chào mừng chứ thật ra chỉ là ngồi uống trà, vẽ tranh, không có gì quá trang trọng cả. Đừng bận tâm."

"Lúc đó em không đến buổi chào mừng được."

Trước giờ, mọi chi tiêu của anh đều được tính vào quỹ công ty, nguồn thu nhập thực sự của anh đến từ cổ phần và lợi nhuận đầu tư.

Ông đã có tuổi, người đến rồi đi, không tránh khỏi cảm giác cô đơn.

"Vừa nãy là ông Lục tìm em." Giọng Tống Mộ Chi trầm xuống. Trước khi Cam Mật kịp đáp, ánh mắt anh đã xa xăm quét tới, "Bây giờ là anh."

"Anh nói ông Lục tìm em, nhưng ông ấy đâu?" Cô không thấy bóng dáng ông nội Lục đâu cả.

"Vừa rồi người đó nói chuyện gì với em?"

Cam Mật đối diện với ánh mắt đó, nụ cười trên môi dần đông cứng lại.

Có cần phải vậy không?!

"Nếu thật sự là vì chuyện này, thì làm anh chẳng phải càng nên quan tâm em gái hơn sao? Lẽ ra nên để thằng hai đưa con bé đi mới đúng. Thôi được rồi, chờ khi con bé kết thúc năm học này, ba sẽ mua cho nó một chiếc xe tốt hơn, tiền trừ thẳng vào lương của con."

Cô theo sát sau lưng anh, không để khoảng cách quá xa.

"Lần sau đừng dọa anh như vậy nữa."

Cam Mật nghe vậy, trong đầu bỗng lóe lên suy nghĩ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Chương 22