Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Chương 20
Suy nghĩ vài giây, cô gọi điện cho quản gia riêng của khách sạn, muốn nhờ họ mang thuốc đến.
Cam Mật lập tức gõ phản hồi—
"Chị ơi có định ra hẳn một tuyển tập không, nét vẽ của chị thật sự rất đặc biệt, em muốn xem thêm quá!"
Từ lúc trên đường về liên tục hắt xì hai cái, Cam Mật trở về phòng liền không thể dừng lại được nữa.
Thế nào gọi là một chiêu đoạt mạng?
Trước đó, Cô đã tranh thủ tắm xong bên suối nước nóng.
Có lẽ, đêm nay quá mức mê hoặc.
Bây giờ không uống cũng phải uống.
Cam Mật thực sự hối hận vì đã hắt xì hai cái trước mặt Tống Mộ Chi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô xuống giường, định tìm ít thuốc cảm trong phòng khách sạn uống. Nhưng có lẽ vì phòng quá rộng, tìm mãi cũng không thấy đâu.
Anh giơ tay, mở khóa màn hình điện thoại.
Dù là khi anh nhìn thấy hay khi anh không nhìn thấy.
Chợt nhớ đến dáng vẻ của cô gái nhỏ khi nãy.
Cô mặc một chiếc váy hai dây màu vàng nhạt, bị anh ôm vào lòng, khuôn ngực mềm mại vô tình áp sát.
Tống Mộ Chi trầm mặc chốc lát, rồi ra hiệu cô mở cửa: "Lúc nãy em về phòng đã hắt xì liên tục, bây giờ cũng có thể nghe ra được."
Chính là thế này! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chỉ nghĩ đến vị đắng của mấy viên thuốc, cô gái nhỏ vô thức nhăn mày.
"Sao anh biết em bị cảm?"
Cam Mật ngước lên, chạm thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Tống Mộ Chi.
Không biết chợt nghĩ đến điều gì…
Nhưng từ trước đến nay, anh chưa từng nổi giận với cô.
Hôm nay nhìn lại, không ngờ phản ứng lại tốt đến thế.
Anh ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách nhỏ của dãy phòng, cẩn thận mở hộp, chọn thuốc cho cô.
Cam Mật càng lúc càng nghi ngờ mình bị cảm lạnh
Anh như một đại dương sâu thẳm, những xoáy nước ở nơi tận cùng bao trùm lấy cô.
"Hahaha, cái đầu heo này là chị thật sao? Đang ăn mì bò nè."
"Em chỉ cần cảm mạo linh là được, không cần uống thêm đâu, phải không?"
Cánh tay dài của anh vươn ra, đầu ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng chạm vào mi mắt cô, khẽ gạt đi.
Chẳng hề hay biết, nhưng lại khiến tâm trí người khác rối loạn.
Cô vội vàng lấy thêm áo choàng ngủ từ tủ quần áo, quấn chặt lấy mình.
Cam Mật rất kén ăn, mà uống thuốc với cô mà nói, đúng là một chuyện cực kỳ khổ sở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho đến khi cô thấy một bình luận—
Như thể đã hạ quyết tâm, cô gái nhỏ dùng lòng bàn tay che lấy thuốc, một hơi nuốt hết.
Cũng không phải là không thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thuốc này phải uống với nước, hai viên lớn, một viên nhỏ."
Bước chân thoáng khựng lại, Cam Mật vội chạy ra cửa, hé một khe nhỏ.
Trong ánh sáng êm dịu này, cô gái nhỏ chớp hàng mi dài, nhưng động tác ấy liền bị Tống Mộ Chi cắt ngang.
Tống Mộ Chi hiếm khi buông thả bản thân như vậy.
Thế là cô mở Weibo ra xem.
Cam Mật không nghĩ nhiều, mở cửa đón người vào.
Cam Mật vốn cũng thích hóng tin về minh tinh, thường xuyên đăng mấy dòng fangirl kiểu "gào thét như con gà", thế nên bây giờ xem phản ứng của mọi người, cô cũng thấy cực kỳ thích thú.
Những bình luận khác cũng tương tự, toàn là khen ngợi và phấn khích.
Không chút che giấu, chỉ đơn thuần bị màn đêm thấm vào, tối đen không thấy đáy.
"À..."
Nước theo từng ngụm trôi xuống cổ họng, nhưng khi chưa kịp đặt cốc xuống, Cô đã cảm giác được có một ánh mắt dõi theo bên cạnh, đến mức chẳng thể phớt lờ.
Sau khi trả lời vài người, cô cảm thấy cả người càng lúc càng lạnh, bèn để lại một bình luận riêng.
Cũng giống như tối qua, khi bị mắc kẹt trong không gian chật hẹp phía sau cánh cửa, mang lại cho cô cảm giác chẳng khác gì lúc này.
Tống Mộ Chi đã lấy sẵn hộp thuốc từ quản gia khách sạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ủng hộ bạn trên kia! Sao có thể vẽ đáng yêu đến thế! Tôi sẵn sàng bỏ tiền vì tình yêu!"
Nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn.
Cam Mật hơi chột dạ, do dự vài giây, rồi cuối cùng cũng đưa ra quyết định giữa việc có thể bị ốm và phòng tránh cơn sốt.
Tối nay, bên Trần Ký và Cam Ngân Hợp có không ít cuộc vui, nhưng Tống Mộ Chi chẳng có tâm trạng tham gia.
Cô cứ thế mà tỏa sáng.
"Mật ong nhỏ của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi!"
Vì một hoạ sĩ mà cô theo dõi cũng chia sẻ lại bài, còn kêu lên "Trời ơi đáng yêu quá!", bài vẽ của cô như hiệu ứng domino, bình luận và lượt thích tăng vọt như tên lửa.
Chương 20: Chương 20
"@Melomel: Xin lỗi không thể trả lời hết được nhé, tôi cứ hắt xì suốt, người hơi khó chịu, xuống đây nghỉ ngơi chút đây. Nhưng thấy mọi người hào hứng thế này, sau này tôi sẽ cố gắng đăng thêm tranh nhé!"
Ngay giây tiếp theo, chuông cửa vang lên.
Vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại, khe khẽ lay động.
Người vừa bị gọi tên đứng thẳng tắp, dáng vẻ tuấn tú bị ánh sáng mờ ảo của hành lang làm mơ hồ đi đôi chút. Giọng anh thấp hơn bình thường: "Cảm thấy khó chịu vì cảm sao?"
"Sao có thể là tôi được chứ! Là! Người! Khác!"
"......"
Một người có phong thái như anh, bên trong lại chứa đựng một sự xa cách vô tận.
Thời gian trôi đi, từ ngày anh ra nước ngoài, thực ra cũng chỉ mới vài năm.
Nhưng cũng vì câu trả lời này mà nhiều fan ùa vào xin rep.
Giờ không cần mất thêm thời gian, lại có chút rảnh rỗi vô vị.
"Thế cũng nhiều quá rồi đấy chứ..."
Anh cũng không hề tỏ ra có gì thay đổi, chỉ lặng lẽ nhặt lại những năm tháng đã đứt đoạn trước đó, chậm rãi nối lại từng chút một.
Khi ý thức trở về với thực tại, Tống Mộ Chi đưa tay xoa nhẹ giữa trán.
Ngay cả khi anh đi du học, khiến cảm giác của cô về anh trở nên xa lạ hơn.
"Từ trang chủ bay qua đây, thật sự đào được bảo vật! Chỉ là cập nhật hơi ít."
"Anh Mộ Chi....?"
Không hiểu vì sao, cô chợt nhớ lại những hình ảnh khi còn nhỏ, lúc cùng anh chơi đùa trong khu nhà lớn.
Như đã hiểu rõ, Tống Mộ Chi không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên đáp: "Sợ đắng cũng phải uống thuốc."
Hôm qua đăng bài xong, Cam Mật chưa kịp xem bình luận.
Cam Mật bị vây quanh bởi hàng loạt lời hỏi thăm, tiện tay đặt điện thoại sang một bên.
Hồi nhỏ, có một lần cô sợ quá, mỗi lần uống một ngụm thuốc Đông y đều phải nghỉ ngơi cả buổi, làm bác sĩ gia đình nhà Cam cũng bó tay, chẳng biết làm sao với cô, chỉ cảm thấy buồn cười.
.
"Không uống, mai em muốn sốt hả?"
Ngay cả khi ở dưới nước, vẫn như lớp bọt sữa được đánh bông mịn màng.
Thấy Tống Mộ Chi quay lại, đôi mắt hạnh nhân của cô ánh lên vẻ ngạc nhiên.
"Sao vẫn giống ngày trước thế, chẳng biết tự chăm sóc mình."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.