Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 114: Chương 114

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Chương 114


Nói xong, cô ngừng một chút: "Thế này được chưa?"

Cam Mật gối đầu lên chiếc gối mềm mại, cằm nhỏ hơi hất lên, giọng nói đầy hứng khởi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"……"

Cô vốn đã lăn qua một bên, quay lưng lại với anh, lúc này bỗng giật mình một cái, vội vàng quấn chặt tấm chăn nhỏ quanh người, cuộn tròn thành một nhúm.

Chỉ cần khẽ khiêu khích một chút thôi, ánh mắt chạm vào nhau đã lóe lên những tia sáng rực rỡ, rồi cứ thế kéo theo sự bùng nổ không thể ngăn cản.

Hình ảnh trong ký ức bỗng nhiên ùa về, gương mặt Cam Mật lập tức nóng ran thêm mấy độ.

“Đương nhiên rồi, đây là kế hoạch mà em ấp ủ suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng thành công, sao mà không vui cho được?”

Ngón tay dài luồn qua mái tóc mềm mại của cô, giọng anh đáp lại không chút do dự:

Cô chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn kéo chiếc chăn nhỏ của mình rồi lăn lại gần, còn lẩm bẩm than thở: "Anh phiền thật đấy…"

Cam Mật hơi nghiêng người, quay đầu nhìn anh.

Nói đến đây, cô dừng lại một chút, sau đó đưa ngón tay thon nhỏ chạm nhẹ vào cổ anh, đôi mắt long lanh sáng rực lên:

Chỉ cần hơi nghiêng người là có thể chạm vào nhau, khoảng cách gần đến mức hai người gần như mặt đối mặt.

Cùng lúc đó, âm thanh lật chăn bên phía Tống Mộ Chi vang lên khe khẽ, đèn trong phòng chính của Mê Tụng Họa Xã cũng vụt tắt.

“Trò chuyện gì?” Giọng Tống Mộ Chi trầm thấp, đầy cuốn hút.

Gạt hết suy nghĩ trước đó, Tống Mộ Chi lên tiếng trước: "Ngồi xa anh như thế, em không thấy lạnh à?"

Cô dùng sức gỡ tay anh ra khỏi cổ tay mình, cuộn lấy tấm chăn mỏng trên đệm rồi lăn qua một bên.

Một người vốn thanh nhã, kiệm lời như anh, thế mà lại có thể thốt ra những câu nói không thể nào thẳng thắn hơn như vậy.

Thấy anh hoàn toàn bị chăn phủ kín, cô gái nhỏ quay đầu nhìn.

Cam Mật vô thức nghiêng tai về phía anh để lắng nghe rõ hơn, bàn tay nhỏ xíu nghịch ngợm nắm lấy cổ áo anh:

Làm sao lại có người như thế này chứ?!

Không phải loại câu dẫn đó.

Tấm ga giường thứ ba...

Giữa màn đêm bao la, những vì sao lấp lánh như những viên ngọc nhỏ điểm xuyết trên nền trời. Giọng anh trầm ổn, chậm rãi cất lên:

Tống Mộ Chi nhấn giọng, lặp lại một từ duy nhất:

Dẫu sao cả hai cũng chỉ mới bắt đầu mối quan hệ không bao lâu, lần đầu nếm trải tư vị tình yêu, vốn đã dễ dàng rung động.

Lẫn trong những lọn tóc còn lộ ra cần cổ trắng mịn, nơi đó vừa mới bị anh cắn qua không lâu.

Cái đầu nhỏ cọ nhẹ như thể ngầm ra hiệu, rồi ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay anh.

"Anh lạnh."

Cô cắn nhẹ môi, ngước lên nhìn người đàn ông ở ngay gần trước mặt, trong đôi mắt hạnh lấp lánh như vương đầy những ánh sao nhỏ.

"Thật sự là bẻ cong sao?" Tống Mộ Chi khẽ cúi cằm, tay vòng qua eo cô, siết chặt lại: "Cam Cam?"

Những lời vừa rồi vốn chỉ để cô đừng lộn xộn.

"Phiền mà còn lăn qua ôm anh?" Tống Mộ Chi nhàn nhạt nhìn cô, "Đây gọi là phiền à?"

Giây tiếp theo, khi hơi thở mát lạnh, sạch sẽ của anh một lần nữa bao trùm lấy cô, Tống Mộ Chi chậm rãi nói thêm:

Dù sao thì… đúng là không hề bị bẻ cong thật.

Tống Mộ Chi thấy vòng tay trống không, thuận theo bóng dáng cô mà nhìn qua. Cúi mắt xuống liền bắt gặp mái tóc đen mượt vương vãi trên chăn, chưa kịp giấu vào lớp vải, dù bị vò rối một chút nhưng vẫn mềm mại, óng ánh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cam Mật nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, thì thầm: "Anh đúng là giỏi bẻ cong ý người khác thật đấy."

Cam Mật thoáng ngập ngừng, không hiểu sao anh lại nhấn mạnh chữ này:

Dù trong lòng vẫn còn vương chút chờ mong mơ hồ, nhưng khi nghĩ đến tần suất này... cô cảm thấy mình thật sự không chịu nổi.

Biết cái gì cơ?

"Thực ra là rất thích."

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy đắc ý kia, Tống Mộ Chi cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ khẽ "ừm" một tiếng trầm thấp: "Biết rồi."

Hai tấm ga giường đó tạm thời không nhắc đến... Nhưng bây giờ, chẳng lẽ anh thật sự có ý định thay tấm thứ ba?

“Chơi?”

Cam Mật bất ngờ bị kéo về phía anh, hơi thở cũng mỏng manh tán ra trong chăn.

Hiếm thấy thật đấy.

Cô dựa vào việc có Tống Mộ Chi chống đỡ, bắt đầu lăn qua lăn lại trong không gian chật hẹp, trông chẳng khác nào một chú mèo con đang chơi đùa.

“Cam Mật, hôm nay em định thay đến tấm ga giường thứ ba à?”

Cô nhích tới nhích lui trong lòng anh như một chú sâu nhỏ, giọng nói líu ríu đầy thích thú, hơi thở ngọt ngào vương vấn bên tai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chọc cho Tống Mộ Chi phải chống tay ngồi dậy, động tác vẫn không ngừng lại, thấp giọng trách cô lúc nào cũng câu dẫn anh.

Xuân thu lúc nào cũng trôi qua thật nhanh, chỉ có hạ đông là kéo dài đến vô tận.

Lúc ấy Cam Mật vừa ngơ ngác vừa ngoan ngoãn, khẽ thu tay lại, cố gắng không chạm vào anh. Tống Mộ Chi dường như cảm thấy thú vị, giọng nói trầm thấp, tựa như rượu ủ lâu năm, kề sát vào vành tai cô, nhẹ nhàng nhắc nhở:

Tống Mộ Chi vẫn lặng lẽ lắng nghe, không lên tiếng.

“Tống tổng, khi nào thì dẫn Tiểu Cam đi chơi đây?”

Cam Mật vui sướng nhào lên ôm lấy cổ anh, liên tục hôn chụt chụt vài cái, sau đó hào hứng bàn bạc về những dự định khi đi chơi trên du thuyền.

“Có gì mà không được?”

Cam Mật không nói gì.

“À đúng rồi, hôm nay em có trò chuyện với Thiên Thiên…”

Tống Mộ Chi thấy cô chơi vui vẻ như vậy, bèn buông tay, kéo gương mặt mềm mại của cô ra khỏi chăn.

Chương 114: Chương 114

Cam Mật nhìn anh chậm rãi nhận lấy một nửa chiếc chăn mình nhường ra, đầy thắc mắc.

Trong bóng tối đột ngột ập xuống, Cam Mật bĩu môi một cái, chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn mềm mại rúc vào lòng anh.

Trước đó không nói đến chuyện trong phòng tắm, chỉ riêng hai lần quay lại phòng ngủ, cô cũng đã giống như có chỗ dựa vững chắc, liều mạng quấn lấy anh.

Tống Mộ Chi khẽ cười, ngón tay dài nhẹ nhàng chạm lên má cô, nhấn từng chữ: "Tấm chăn thứ ba."

Thế nhưng, bên trong gian phòng lại hoàn toàn tách biệt khỏi cái se lạnh của buổi chiều xuân, vẫn ấm áp như thuở ban đầu.

Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua chốc lát, sự chú ý của Cam Mật nhanh chóng bị khung cảnh trong chăn thu hút.

“…Ừm?”

Nghe được ẩn ý trong giọng nói của anh, cô vội vàng phụ họa: "Không bẻ cong, không bẻ cong!"

Cô gái nhỏ nghẹn lời, lập tức ngoan ngoãn nằm yên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"……" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô gái nhỏ rụt đầu xuống, giọng lí nhí, chẳng thèm đón lời anh: "Ở đây ấm lắm, có thảm tatami, lạnh gì mà lạnh."

Dưới ánh đèn ấm áp, một nửa gương mặt Tống Mộ Chi chìm vào bóng tối, đường nét sắc sảo càng khiến anh trông quyến rũ hơn.

Anh khẽ khép mắt, cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng khi cô thực sự rời đi, anh lại là người đầu tiên phá vỡ kế hoạch ban đầu của mình.

Dù biết trước rằng anh nhất định sẽ đồng ý, nhưng khi chính tai nghe thấy lời hứa hẹn, niềm mong đợi trong lòng cô lại càng được khuếch đại lên vô hạn.

Vẫn là vẻ thản nhiên như mọi khi.

Mùa ở Ngân Thành luôn thất thường, không theo một quy luật nào cả.

Bây giờ ngược lại giống như đang chiều theo cô vậy.

“Đấy đấy, cái gì anh cũng biết hết.”

Giống như cột buồm trên mặt biển, vừa chạm phải cơn bão đầu tiên đã chao đảo không ngừng.

Bên ngoài cửa sổ của Mê Tụng Họa Xã vẫn còn đọng lại hơi ẩm u ám sau trận mưa trước đó, sắc mực hòa vào tầng mây dày đặc.

Cam Mật cười tít mắt, trò chuyện cùng anh thêm vài câu, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô chợt xoay người, chống tay lên nệm, nghiêng đầu nhìn anh:

Cô không muốn thay tấm ga giường thứ ba đâu!

“Wow!”

Anh cúi xuống nhìn cô, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo: "Còn không chịu ngủ thì anh thật sự đổi chăn khác đấy."

Đây vốn dĩ nên là một khung cảnh ấm áp, nhưng vì câu nói vừa rồi của Tống Mộ Chi mà bỗng chốc cứng lại giữa không trung.

Sau đó, anh hơi nghiêng người, lấy thêm một chiếc chăn từ ngăn tủ bí mật rồi đắp lên người cô, còn tiện tay chỉnh lại góc chăn cho ngay ngắn.

“Cũng không có gì đặc biệt… chỉ là cô ấy nói anh có hai chiếc du thuyền.”

"Chẳng ai nghĩ đến cả! Nói cho anh biết nhé, dù anh có muốn cũng không được, em mới không—"

Cho đến khi cô lại lần nữa sát lại gần, tiếp tục thủ thỉ điều gì đó, bàn tay anh bất ngờ siết chặt lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nhàn nhạt:

Nhìn đâu có giống người đang lạnh chút nào?

Trên tấm đệm tatami là sự khô ráo, mềm mại đến mức không tưởng, chỉ cần tựa vào thôi cũng cảm thấy vô cùng thoải mái. Ngọn đèn trên trần hắt xuống ánh sáng dìu dịu, phủ lên hàng mi dài của cô gái nhỏ một lớp viền vàng óng mỏng manh.

Cam Mật hiếm khi chậm hiểu, mãi một lúc sau mới nhận ra hàm ý trong lời nói của anh. Nhưng ngay sau đó, cô liền bị anh trừng phạt bằng một nhịp độ nhanh hơn, khiến đầu óc quay cuồng, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới mà anh dựng lên, không cách nào thoát ra được.

Tống Mộ Chi nghe vậy, tầm mắt cũng hướng ra ngoài cửa sổ.

"Vì kiểu phiền của em đặc biệt lắm, không giống ai hết." Cam Mật vừa nói vừa đưa tay ra khỏi chăn, kéo nhẹ cánh tay anh rồi vén chăn lên, ý bảo san sẻ cho anh một nửa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Chương 114