Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 112: Chương 112

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112: Chương 112


Chắc chắn là cố tình nói cho cô nghe! Chỉ để trêu cô, chọc ghẹo cô thôi!

Cam Mật dạo này thường xuyên ngủ lại Thành Phủ Ninh Giang . Phần lớn thời gian, Tống Mộ Chi về nhà rất muộn, thế nên đôi khi hai người còn chẳng chạm mặt nhau. Cũng có những lúc cô ngủ say đến mơ màng, mơ hồ cảm nhận được hơi thở quen thuộc bên cạnh, liền theo bản năng mà rúc vào lòng anh.

Lý do này cũng hợp lý, nhưng... nhưng sao anh lại đúng lúc xuất hiện trong phòng tắm thế này?

“Anh về rồi à?”

“Ở đây có sẵn rồi.”

Cô ngước lên, đôi mắt như ánh sao bị làn hơi nước làm nhòe đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳng mấy chốc, mặt nước liền loang ra sắc cam trong suốt, tỏa ra hương thơm ngọt dịu, dễ chịu vô cùng.

Khiến cho bây giờ, ngay cả trên túi xách của cô cũng treo một con búp bê lông mềm hình quả cam tròn trĩnh.

Đầu ngón tay nhỏ nhắn thăm dò độ ấm của nước, bỗng nhiên cô không biết nhớ đến điều gì, liền đảo mắt nhìn quanh phòng.

Nếu mà thật sự có khắp nơi thì chẳng phải quá đáng lắm sao.

Cùng nhau?

Cam Mật lên lầu, trước tiên nghiêng người nhìn ra ngoài một lúc, sau đó hướng ánh mắt về phía xa, nơi có trụ sở của nhà họ Tống.

Tống Mộ Chi khẽ cười, liếc cô một cái, giọng điệu có chút trêu chọc: “Vừa sai khiến anh xong đã quên rồi?”

Mà lại còn đúng vào thời điểm này…

Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, bóng dáng cao lớn đã chậm rãi tiến lại gần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng, cô cũng không mặc bộ đồ mà Tống Ngải Thiên bảo người đưa đến. Lên đến lầu, cô gấp gọn bộ quần áo lại, đặt ngay ngắn sang một bên, sau đó lấy một bộ đồ ngủ của mình từ phòng thay đồ rồi mới bước vào phòng tắm.

“Không cần.”

Cô bối rối giơ tay đẩy nhẹ mấy lần, nhưng nhanh chóng bị anh nắm lấy cổ tay, không thể cử động thêm.

Tò mò dâng lên, cô chớp chớp mắt, cong người nửa quỳ, bắt đầu lật qua lật lại tìm kiếm trong căn phòng rộng lớn này.

rào rạt

Rồi anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng trầm ấm:

Cô còn đang suy nghĩ, anh đã giơ tay cởi tiếp mấy nút áo, bước chân cũng không hề dừng lại.

Cô giật mình khựng lại, lập tức quay đầu, ánh mắt ngay tức khắc chạm vào người đứng ở đó.

Anh cúi người ôm lấy cô, dễ dàng điều chỉnh tư thế của cô sao cho đối diện mình.

Rõ ràng cô không hề phân tâm!

Nút áo sơ mi trên cùng của anh buông lỏng, ống tay áo tùy ý xắn lên, để lộ cổ tay rắn rỏi. Anh vừa cởi đ ồng hồ vừa đi về phía cô, giọng trầm thấp:

Anh khựng lại một giây, đôi mắt thoáng sẫm màu.

“Em… còn chưa bật máy chiếu…”

Cô né tránh ánh mắt anh, lí nhí:

“Không phải kiểu tập trung này.”

Cô ngơ ngác.

, không hiểu nổi anh đang định làm gì: “Này… em còn chưa tắm xong đâu!”

…Thế anh cởi sơ mi làm gì nữa?!

Anh vừa tiến lại gần vừa nhàn nhạt nói: “Hôm nay không có việc gì bận, nên về sớm.”

Tấm cửa gỗ lê dán đá cẩm thạch dày nặng phát ra một tiếng "cạch" khẽ.

“Hôm nay xong việc sớm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến lúc này, cô mới thực sự hiểu thế nào là “chuẩn bị chu đáo”.

Vừa nãy rõ ràng là anh nhắn bảo bận việc, sao chưa bao lâu đã xuất hiện ở đây?

Cô gái nhỏ ngồi trong bồn, mái tóc hơi ẩm, vài sợi bết nhẹ vào gò má ửng hồng. Đôi mắt cô long lanh như phủ một tầng sương, vừa ngạc nhiên vừa có chút bối rối.

Ban nãy Tống Ngải Thiên còn nhắn tin nói là cô ấy sắp đi. Sao vừa đi xong đã đổi thành anh đến?

“Trốn gì chứ?” Anh nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần ý cười.

Anh đáp gọn, rồi đưa tay ra cạnh bồn, dễ dàng lấy một hộp nhỏ, còn lắc nhẹ trước mặt cô.

Cũng có thể xem như một kiểu ngầm hiểu ý nhau.

Cam Mật tắm qua loa dưới vòi sen, sau đó quấn đại một chiếc áo choàng tắm, ngồi nghiêng trên mép bồn để xả nước.

Khuy áo sơ mi của anh vốn đã cởi lỏng từ trước, cổ tay áo buông thõng, để lộ phần cổ tay rắn chắc cùng những đường gân mạch sắc nét.

Miên man nhớ về những khoảnh khắc ấy, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác rung động khó tả, tim đập rối loạn trong lồ ng ngực.

Vừa nghĩ đến đây, cô vô thức liếc nhìn anh một cái, đúng lúc bắt gặp động tác hiện tại của anh.

Thật sự không hiểu nổi anh nữa…

Tống Mộ Chi làm sao có thể thực sự chu đáo đến mức ấy được?

“Anh… Mộ Chi…”

Cố nén lại cảm xúc này, Cam Mật vươn tay lấy điện thoại đang rung lên trên giá kim loại. Thấy tin nhắn của Tống Ngải Thiên nói cô ấy sắp đi, cô lập tức gửi lại một sticker "biết rồi nha", sau đó cởi nửa chiếc áo choàng tắm, chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng nhẹ nhàng, chầm chậm bước vào bồn nước.

Câu nói lần trước của Tống Mộ Chi, chỗ nào cũng có…

Cô còn chưa kịp phản bác, giọng đã vô thức cao lên mấy phần, hai tay ôm chặt lấy anh, khe khẽ gọi:

Chuyện này… sao tự nhiên lại như vậy?

Chương 112: Chương 112

Là đang bận rộn xử lý công văn tài liệu, hay trong những khoảng trống ngắn ngủi giữa công việc, anh cũng giống cô lúc này, vô thức hướng ánh nhìn về phía Thành Phủ Ninh Giang?

Cô chớp mắt, giọng nói mềm mại còn mang theo chút ngờ vực:

Giống như chiếc móc khóa trước đây, cũng mang một ý nghĩa tương tự.

Anh cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai cô, mang theo chút ý cười:

Cô gái nhỏ vỗ nhẹ lên mặt nước, tạo ra một tiếng

Men theo khúc quanh của cầu thang xoắn đi lên, đập vào mắt là tấm kính sát đất trải dài từ sàn đến trần. Ánh sáng vốn dĩ chan hòa qua ô cửa kính nay bị màn sương mờ do cơn mưa xuân bất chợt phủ lên.

Nhưng anh chỉ bật cười, tâm trạng dường như rất tốt.

Nơi này đối với cô đã quá đỗi quen thuộc. Như Tống Ngải Thiên nói, trên lầu có hai phòng tắm—một cái nằm trong phòng ngủ, còn một cái ở góc cuối hành lang. Phòng tắm này vô cùng rộng rãi, có hai ô cửa sổ lớn ở góc tường, bên trong còn được lắp đặt bồn tắm massage tích hợp chức năng suối nước nóng.

Mái tóc đen xoăn nhẹ của cô gái nhỏ còn hơi ướt, vài lọn bết vào tấm lưng mảnh, vương bên xương bả vai, hoặc lười biếng dán lên gò má. Làn da trắng mịn như tuyết ẩn hiện giữa những lớp bọt sữa mềm mịn. Đôi mắt tròn long lanh như hạt nho đen, lúc này ngâm trong nước ấm lại càng ánh lên muôn vàn tia sáng, khuôn mặt cũng ửng chút sắc hồng. Có lẽ vì không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây, cô hơi hé môi, để lộ nơi khóe miệng vệt đỏ ướt át cùng chiếc lưỡi nhỏ khẽ tách ra.

Mặt nước khẽ xao động, sóng gợn lan tỏa từng vòng.

Không hợp lý chút nào!

Lớp áo thấm ướt và lành lạnh vẫn không ngừng nhắc nhở cô rằng mình vừa bị dính mưa.

Cô sực nhớ ra gì đó, vội lên tiếng:

Không biết anh tìm thấy nó ở đâu, trong khi rõ ràng cô đã lục tung cả ngăn tủ mà chẳng thấy đâu.

“...Sao anh lại về rồi?” Cô ngây ngốc hỏi, dường như chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cảm nhận dòng nước vây quanh, Cam Mật khép hờ mắt trong màn hơi nước mờ ảo, vừa thư giãn vừa vươn tay định mở máy chiếu.

“Vậy cùng nhau đi.”

Những ngón tay rõ ràng rắn rỏi đang đặt trên cà vạt, đầu ngón tay khẽ động.

Câu nói này…

“Khoan đã… Em còn chưa tắm xong!”

Lẽ nào là thật sao?

Bọt nước khẽ vỡ tan, ánh sáng đèn chiếu xuống làm mờ đi mọi thứ.

“Phải chuẩn bị trước… Anh đi lấy đi.”

Anh tựa trán vào cô, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hơi nước lan tỏa khắp phòng tắm, ánh đèn dịu nhẹ hắt xuống làn nước, phản chiếu những gợn sóng lăn tăn.

Nhưng dù lục soát tất cả các tủ thấp, tủ cao trong phòng, cô vẫn chẳng tìm thấy thứ mà anh từng ám chỉ là "đâu đâu cũng có".

Mà ngay cả quần áo thay thế cũng là do Tống Mộ Chi gọi người chuẩn bị sẵn cho cô…

“Bây giờ nhất định phải xem à?”

Cô trợn mắt, vội vã vỗ lên mặt nước, giọng lắp bắp:

Cô vốn rất thích ngâm mình trong bồn nước ở đây. Những khi rảnh rỗi, cô còn có thể dùng máy chiếu gắn sẵn trên giá kim loại để xem phim, cảm giác vô cùng thư thái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi cô còn đang rối rắm suy nghĩ, Tống Mộ Chi đã nâng chân dài, bước vào trong, đồng thời tiện tay khép cửa lại.

Lời giải thích nghe thì hợp lý, nhưng… sao anh lại vào hẳn phòng tắm chứ?

Đúng lúc này, cánh cửa phòng tắm chậm rãi bị đẩy ra.

Mặc cho cơ thể mình từ từ chìm xuống, để rồi hoàn toàn ngập mình trong làn nước ấm áp.

Cam Mật khẽ hừ một tiếng, thấy nước trong bồn đã đầy, liền tắt vòi rồi thả vào một ít tinh dầu sủi bọt hương cam quýt.

Cửa chỉ mở hé một khe nhỏ, Tống Mộ Chi dựa người vào khung cửa, dáng vẻ cao gầy tao nhã. Khuôn mặt trầm lặng của anh bị màn sương hơi nước trong phòng tắm làm mờ đi, càng thêm phần khó đoán.

Lần trước, khi cô nhìn thấy ánh sao lấp lánh trong món đồ, cô đã tò mò đi hỏi anh. Khi ấy, Tống Mộ Chi chỉ khẽ cười nhạt, nhưng sau đó vẫn tiếp tục chuẩn bị cho cô những món đồ nhỏ nhắn leng keng như thế này.

Đúng là thế mà…

Thế nhưng ánh mắt anh lại nóng rực như lửa, xuyên qua lớp không khí mờ hơi nước, khóa chặt lấy cô.

Anh đang nói đến chuyện lúc chiều, khi Tống Ngải Thiên bảo cô đi tắm nước ấm vì mắc mưa.

Những viên tinh dầu này là cô mua, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, mấy món đồ chơi đáng yêu đang xếp ngay ngắn trên kệ kim loại kia lại là hàng đặt riêng mà Tống Mục Chi bảo người gửi đến.

Cô tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa không thể tin nổi.

Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong giây lát, Cam Mật chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Cô gái nhỏ vốn giấu không nổi tâm tư, giọng nói bị hơi nước bao quanh nghe mềm mại lạ thường: “Vậy... sao anh biết em ở đây?”

Cô gái nhỏ đầu óc ong ong, suy nghĩ vòng vo một hồi cũng coi như hiểu ra được, nhưng vẫn cảm thấy hình như thiếu mất một mắt xích nào đó.

Giờ này cũng gần chiều tối, không biết Tống Mộ Chi đang làm gì nhỉ?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112: Chương 112