Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 110: Chương 110

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Chương 110


Bộ váy ngủ của Cam Mật là kiểu viền bèo họa tiết quýt chín, vốn dĩ mặc lên trông mềm mại như nếp xốp dẻo. Nhưng vì dáng người cô thướt tha, đường nét tròn đầy rõ ràng, bộ váy bị căng ra, trông chẳng khác nào một thiết kế táo bạo theo phong cách "mất tích một phần vải".

"Không rời xa được anh, không muốn anh đi, mềm yếu thế này sao?"

Có được nửa phút không nhỉ…?

Đôi mắt cô cong cong, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười tự nhiên lan tỏa.

"Sáng nay thì cứ bảo buồn ngủ, không muốn dậy, giờ xem ra… cũng chẳng mệt lắm nhỉ?"

Thấy Cam Mật với đôi má phúng phính đặc trưng của buổi sáng sớm, anh bật cười, cúi đầu cắn nhẹ vào má cô, trêu chọc:

Như thể thấy cô giận dỗi thật đáng yêu, anh khẽ chạm vào chóp mũi cô, nhẹ giọng dỗ dành:

Tống Mộ Chi đúng là có chuẩn bị sẵn sàng, như lang như hổ!

Nói đến đây, anh thoáng dừng lại, rồi chậm rãi bổ sung một câu:

Chợt nghĩ đến điều gì đó, Cam Mật tò mò hỏi: "Không lẽ… anh dậy từ sáng sớm để làm bánh à?"

Không thể nào…

Không khí phảng phất mùi thanh mát của cam quýt hòa lẫn với hương trà đậm, đan xen vào nhau, cùng với chút dư vị vương vấn trong phòng, tạo thành một cảm giác mê hoặc lòng người.

Những ngày xuân vừa chớm qua mùa đông thế này, dễ khiến lòng người mềm yếu, chỉ muốn thả mình vào cơn lười biếng hoặc đi dạo chơi.

Bỏ qua sự "cản trở" này, cô gái nhỏ nửa ngồi xuống, cầm chiếc hộp lên, sau đó tiện tay đặt lên chiếc tủ thấp bên cạnh giường. Lúc này, ánh mắt cô lướt qua cơ thể mình.

Bị dỗ dỗ kéo kéo một hồi, Cam Mật đơn giản đi rửa mặt luôn tại tầng này, sau đó lại vui vẻ chạy đến bên cạnh Tống Mộ Chi.

Nghĩ đến đây, Cam Mật giật mình, vội vàng vỗ vỗ lên mặt mình để xua đi suy nghĩ vừa lóe lên.

Nói xong, cô đưa mắt nhìn về chiếc đồng hồ thạch anh trong phòng khách. Chưa đến mười giờ, so với mọi khi thì đúng là còn sớm thật.

Chương 110: Chương 110

Chưa kể, sau đó anh còn đối xử với cô như búp bê vải bị vò nát.

"Hôm qua là ai trước khi ngủ còn bảo muốn ăn bánh do anh làm?"

Tống Mộ Chi vừa quay sang đã trông thấy cảnh này, liền bước tới gần, trầm giọng hỏi:

"Đừng ngủ nữa, bánh của em sắp xong rồi, chờ chút nhé?"

Cam Mật chẳng nói chẳng rằng, chỉ kéo lấy vạt áo anh, nhẹ nhàng lắc đầu.

Bằng không, e rằng hôm nay cô đừng mong bước ra khỏi cổng nổi— dù sao, về sau anh cũng hoàn toàn lật ngược tình thế rồi…

Chỉ là cô hơi ngạc nhiên trước sự chu đáo của anh thôi.

Chẳng lẽ là vì "đợt sóng" sáng nay làm rối loạn đồng hồ sinh học của cô?

"Bây giờ đã quên rồi à?"

Cam Mật vội vàng vịn lấy đèn đứng bên cạnh, vừa mới định bước tiếp thì đã bị thứ gì đó cản lại.

Mấy chiếc bánh mà cũng có thể làm ra năm sáu loại hương vị, từng chiếc đều giòn rụm, thơm phức, ăn ngon đến mức khó tin.

"Vẫn còn đau à?"

Trước khi ngủ vẫn còn thấy bộ váy lễ phục bị xé rách thành từng mảnh, áo sơ mi và thắt lưng vứt lộn xộn, ngay cả gối cũng bị ướt đẫm đến mức không thể dùng lại được. Vậy mà bây giờ, tầm mắt nhìn đến đâu cũng đều sạch sẽ gọn gàng, hẳn là sáng nay đã được Tống Mộ Chi thu dọn hết rồi.

Phải công nhận rằng, anh đúng là người đàn ông toàn năng.

Cam Mật hiếm khi cảm thấy khó hiểu như vậy.

Cô lề mề một lúc, không muốn bước tới gần, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi lại gần, để mặc anh ôm lấy mình.

Mà ngay dưới ngón chân trắng nõn của cô, là một chiếc hộp nhỏ đã mở ra dùng dở.

Cô nghiêng người, không nói không rằng, chỉ ra sức đấm anh mấy cái như tối qua.

Đừng hỏi nữa có được không…

Tò mò trỗi dậy, Cam Mật nhón chân, định nhấc nắp nồi ra, "Anh đang nấu gì thế?"

Vòng qua cầu thang xoắn ốc, đến khu bếp mở, cô lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Cam Mật không tránh đi, rúc trong lòng anh, giọng nhỏ như mèo con: "Em đâu có quên."

Gương mặt Cam Mật ngay lập tức đỏ bừng như kẹo bông gòn, sắc hồng lan nhẹ, tô điểm trên làn da trắng mịn.

Cô vén chăn bước xuống giường, đôi chân trần khẽ chạm sàn. Hệ thống điều hòa nhiệt độ trung tâm sưởi ấm bề mặt sàn, điều chỉnh phù hợp theo thời tiết bốn mùa, khiến cô yên tâm nhảy xuống. Thế nhưng, vừa chạm đất, cơn đau âm ỉ từ đầu gối truyền lên, kéo theo cảm giác tê mỏi, suýt chút nữa khiến cô khuỵu người.

Tại sao anh lúc nào cũng ung dung, thản nhiên đến thế, sáng sớm lại có thể tràn đầy tinh thần như vậy?

Cô cứ mơ màng xoay vần trong những khung cảnh ấy thật lâu, cho đến khi dường như đã bước vào tòa biệt thự cổ của nhà họ Tống, mới đột nhiên mở bừng mắt giữa giấc mộng mông lung.

Dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú là thế, nhưng nơi đó lại… nóng rực đến mức thiêu đốt cả trái tim cô, làm nó mềm nhũn như nước.

Tiết trời đầu xuân vẫn còn vương hơi lạnh, sương mờ phủ kín khung cửa sổ lớn vào buổi sớm mai.

Tống Mộ Chi đứng quay lưng về phía cô, đôi chân dài tùy ý duỗi ra, dáng vẻ có vẻ đang bận rộn làm gì đó.

"Ừ." Anh lúc này mới hoàn hồn, phất tay ra hiệu với cô, "Trước kia ở bên anh, lần nào em chẳng thích ngủ nướng? Hôm nay lại dậy sớm thế?"

Tống Mộ Chi thật sự không quay lại ngủ bù sao? Hôm qua anh náo loạn cô nhiều lần như vậy, vậy mà giờ lại dậy luôn rồi...

Anh đúng là người nhớ dai thù lâu, từng nhịp sau còn nhanh hơn nhịp trước, thậm chí cố ý ghé sát tai cô, khàn giọng trêu chọc:

"Em lại thấy buồn ngủ rồi!"

Rõ ràng hôm qua cô chỉ buột miệng nói chơi, vậy mà anh lại thật sự để t@m đến vậy…

Cổ của cô, kéo dài xuống tận xương quai xanh, toàn là dấu vết loang lổ.

Rõ ràng tối qua, anh đã gỡ bỏ lớp mặt nạ thường ngày, để lộ bản chất trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài thanh lãnh kiêu ngạo.

Đây đã là bộ váy ngủ thứ hai cô thay rồi. Chiếc mặc sáng nay đã "hy sinh" hoàn toàn, mà từ góc độ này, cô còn có thể mơ hồ thấy những dấu vết hằn trên đùi mình, từng vết từng vết nối liền, hằn lên màu đỏ ửng, vừa rực rỡ lại vừa chói mắt.

Không còn tâm trí để nghĩ nhiều, lúc này trong đầu Cam Mật chỉ có một câu hỏi—Tống Mộ Chi đã đi đâu? Ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu.

Cam Mật lập tức khựng lại.

Cô gái nhỏ đơn giản chống khuỷu tay lên bàn, hai tay nâng lấy khuôn mặt, cứ thế ngắm nhìn Tống Mộ Chi đứng bên quầy bếp.

Nghĩ là vậy, nhưng cô không dám hỏi tường tận về "kinh nghiệm" của anh.

Cô gái nhỏ dụi dụi mắt, lầu bầu: "Chẳng lẽ còn sớm sao?"

Chưa đi đến tầng giữa, cô đã bị một hương thơm nức mũi hấp dẫn.

Cô gái nhỏ khẽ thở dài một hơi, nửa khép hờ mi mắt, duỗi cánh tay mảnh mai đẩy nhẹ sang bên cạnh. Không nằm ngoài dự đoán, hơi ấm từ lâu đã tan biến.

Gạt đi những suy nghĩ mơ hồ nửa thật nửa hư, Cam Mật chợt nhớ ra mình cần tìm anh, bèn tiện tay lấy đôi dép lê bên ngoài phòng ngủ, mang vào rồi lạch bạch bước xuống lầu.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi.

Kết quả, anh khẽ đẩy cô ra một chút, dặn dò: "Sắp cho dầu vào rồi, tránh xa ra nào."

Bây giờ thì bắt cô tránh xa…

Cô thực sự sợ cả ngày hôm nay mình sẽ cứ mãi váng vất trong hồi ức ấy mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cam Mật ăn đến mức khóe môi bóng loáng dầu mỡ, vừa cảm thán tài nghệ của anh, lại bất chợt nhớ đến lần đầu tiên…

Chỉ đến khi nghe thấy tiếng bước chân dần xa và tiếng cửa khẽ đóng lại, cô mới yên tâm chìm sâu vào giấc ngủ.

Thấy anh đứng bất động, cứ nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu xa khó đoán, Cam Mật bị nhìn đến mức chột dạ, khẽ gọi anh một tiếng:

Từ xa, bên bờ sông Ngân vọng đến tiếng còi của những chiếc thuyền chở hàng, còn trong phòng ngủ, rèm lụa dày buông rủ che chắn ánh sáng.

Tiếng bước chân gấp gáp của cô dội vang trên cầu thang, dĩ nhiên anh cũng nghe thấy. Giây tiếp theo, anh ngước mắt lên, trực tiếp chạm vào ánh nhìn tò mò của cô gái nhỏ vừa thò đầu ra.

Anh dễ dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, nhẹ nhàng nắn nắn, khiến Cam Mật giật mình, vội rụt vào trong chăn.

Tống Mộ Chi có phải... có phải có sở thích đặc biệt gì không? Sao cứ thích để lại dấu ấn ở những chỗ hồng hào nhất, lại còn luôn bảo cô sao mà non thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thật ra, cô đã tỉnh một lần vào sáng sớm, nhưng vì quá buồn ngủ nên lại chìm vào giấc mơ ngay sau đó.

Nhưng tại sao cô lại dậy nhanh như thế?

Ánh sáng lấp lóa lay động, trong mơ màng, Cam Mật khi thì thấy mình đang ở vườn cam của họa xã Mê Tụng, khi lại như lạc vào đồi trà của thư xã Chương Niên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô chớp mắt, đầy thắc mắc: "Canh giờ gì cơ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ngượng ngùng, hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại, chóp mũi nhỏ xinh cũng cau lại đến mức nhăn cả lại.

"Anh Mộ Chi....?"

"……"

Cam Mật vùng vằng muốn chạy lên lầu, nhưng ngay sau đó đã bị anh kéo lại.

Đảo mắt nhìn quanh, chẳng còn chút dấu vết nào của đêm qua.

Tống Mộ Chi cẩn thận quan sát cô một lúc, sau đó mới dọn bữa, gọi cô qua ăn sáng kiêm luôn bữa trưa khi còn nóng.

Lúc ấy, mơ hồ nghe thấy Tống Mộ Chi ghé sát bên tai nói gì đó, cô gái nhỏ trong cơn ngái ngủ cảm thấy phiền, liền vung tay cào anh mấy cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vậy mà có lúc nào đó, lại kiên quyết ôm chặt lấy cô không buông, khiến cô đau đến mức liên tục lắc đầu kêu lên, nhưng anh vẫn mặc kệ!

Cam Mật vươn chân quấn lấy chăn bên cạnh, định tiếp tục nằm lười một lát, nhưng vừa động một chút, cảm giác tê dại như kim châm liền dâng lên, tựa như bị giày xéo qua, chỉ cần nhúc nhích một chút cũng khiến cô phải xuýt xoa hít khí lạnh.

"Giờ em thường thức dậy." Anh nghiêng đầu, giọng trầm ấm bên tai cô, "Ai mà ngờ được hôm nay Cam Cam của anh lại dậy sớm thế này?"

Hàng mi dài rủ xuống, cô nhìn ngọn lửa bập bùng trên bếp, hương thơm trong không khí càng thêm nồng đậm, dễ chịu đến mức khơi gợi cơn thèm ăn.

Ký ức đêm qua lập tức ùa về, khiến cô gái nhỏ bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.

Hàng mi dài của anh đón ánh nắng ban mai đầu xuân, khiến đường nét khuôn mặt như được khắc họa bằng ngọc.

Tay chống lên bàn bếp, Tống Mộ Chi cúi người nhìn cô gái nhỏ trong lòng, trầm giọng hỏi:

Tống Mộ Chi còn dám nói à! Rõ ràng sáng nay lỗi là do anh! Chỉ là cô vô thức ôm lấy anh một chút thôi, vậy mà anh lại…!

"Ừ, như vậy mới canh đúng giờ."Tống Mộ Chi đáp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Chương 110