Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 104: Chương 104

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: Chương 104


Cam Mật dọc đường đều thì thầm trò chuyện với Tống Mộ Chi. Sau màn chao đảo sáng nay, cô đã hoàn toàn khôi phục lại tinh thần ban đầu, hăng hái vô cùng.

Sau khi trở về từ Giang Nam, kỳ nghỉ của Cam Mật đã đi được một nửa.

Mãi đến khi hai người ngồi xuống một quán ăn sáng nơi đầu ngõ, cảm giác kia mới chậm rãi lan khắp toàn thân.

Dứt lời, người đàn ông trung niên đã không còn trẻ tuổi này như thoát ra khỏi những hình ảnh từ mười mấy năm trước, mỉm cười:

Vừa dứt lời, Thành thúc đã bị người trong tiệm gọi đi. Trước khi rời đi, ông dặn hai người cứ ở lại, đến trưa cùng nhau ăn bữa cơm rồi hẵng rời đi.

Anh khẽ nhướng mày, mắt đen thẫm nhìn cô.

Mê Tụng Họa Xã

Đây là thương hiệu do chính Cam Mật sáng lập—Mê Tụng Họa Xã.

“Mộ Chi.” Cam Mật khẽ gọi anh.

, riêng tập sáu này, từng trang đều nặng tựa vàng.

chính thức khai trương, toàn bộ quyền điều hành đều do Cam Mật nắm giữ.

Trước đó, Cam Quý Đình đã chuyển nhượng công ty liên quan sang tên cô.

Cam Mật vẫn đứng lặng tại chỗ, bất giác nhớ lại hình ảnh mình từng được ông nội ôm vào lòng, khóe mắt bỗng dưng nóng lên.

mỏng nhẹ, nhìn chằm chằm không rời mắt.

"Em đi một mình được không?"

Phải bao lâu rồi ông mới lại thấy một đôi tình nhân quấn quýt thế này chứ?

Cuối cùng, chẳng phải chỉ có bên trái chịu khổ, ngay cả bên phải cũng chẳng thoát nổi.

Anh ngồi xuống mép giường, lập tức đồng ý, rồi vòng tay ôm chặt cô vào lòng. Sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên cô gái nhỏ đang chậm rãi bò trên giường như một chú sâu lông, lặng lẽ quan sát một lúc, rồi hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô gái nhỏ đối diện vẫn ngây thơ trong sáng như thể vừa được nước rửa qua, khuôn mặt mềm mại tựa sữa tươi.

Mê Tụng

Ai bảo anh lúc nào cũng thích nhéo chỗ đó của cô, vậy thì cũng nên để anh nếm thử cảm giác này chứ!

Chỉ đến khi dừng chân trước cửa tiệm hôm qua, cô mới miễn cưỡng buông tay anh ra.

Lúc nãy trên đường đi, bước chân cô cứ nhẹ bẫng như thể đang dẫm trên mây.

Cô chớp mắt, giọng nói mang theo chút ranh mãnh: "Có tê tê không?"

Tống Mộ Chi trầm mắt, “Đây là ý gì?”

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn anh vì cô mà bôn ba khắp nơi, nhìn anh gác lại mọi thứ chỉ để chạy đến bên cô.

“Nhưng sau này, đã có anh.”

Họa xã của cô chính thức hoàn thiện, bước vào giai đoạn nghiệm thu.

Tống Mộ Chi quay sang nhìn cô, gió nhẹ thổi qua.

Ông nhìn Cam Mật, lặp lại chắc chắn: “Tập sáu của

Cam Mật bị cảnh sắc thu hút, đôi mắt sáng lấp lánh: “Thành thúc, nghe ông nói vậy, chẳng lẽ nơi này có đủ các bảo vật, trân tàng phong phú lắm sao?”

Nhìn anh xé toạc bầu trời u ám, bước qua đêm tối mịt mù, chỉ để trong khoảnh khắc cô nhớ đến anh, anh có thể lập tức ôm cô vào lòng.

Chương 104: Chương 104

Cô gái nhỏ nâng trên tay quyển

Cam Mật đắc ý cười, cầm đũa chỉ anh mấy cái, như muốn khiêu khích: “Chính là ý trên mặt chữ thôi.”

Cũng may là chưa đến mức quá khoa trương, nhưng sáng nay dường như tâm trạng của anh đặc biệt tốt. Chỉ cần ôm cô một cái đã đủ thỏa mãn, thế nên cũng bớt tốn không ít thời gian.

Trên đường lên thuyền đi đến Tụng Trấn, Cam Mật chống cằm, cảm thán: “Lúc nào cũng gọi em là Cam Cam, bây giờ phải gọi là Không Cam Không Cam mới đúng.”

…Hiểu cái gì cơ?

Tống Mộ Chi bước hai bước lại gần, rồi nắm lấy tay cô lần nữa, sải chân dài tiến vào bên trong.

Cam Mật kéo Tống Mộ Chi, cả hai đứng yên một lúc lâu vẫn chưa nhúc nhích.

Lâm Thị Tập Cẩm

Hai người lặng lẽ trêu chọc nhau, đến mức lúc xuống thuyền trông cứ như một cặp song sinh dính liền.

“Ta họ Thành, hai người cứ gọi ta là Thành thúc.” Thành thúc dẫn hai người vào trong thư các, đi thẳng vào vấn đề: “Không biết hai vị đang tìm tập tranh của vị danh gia nào?”

Cô gái nhỏ tự mình vui vẻ, đôi mắt cong cong, đang định gắp cho anh một miếng thanh đoàn, thì bỗng nghe Tống Mộ Chi chậm rãi lên tiếng: “Hiểu rồi.”

.

Cuối cùng cũng có chút tự tin, cô gái nhỏ mở lời ngay: “Không biết chỗ ông có tập sáu của 'Lâm Thị Tập Cẩm' không? Chúng tôi đến đây chính là vì nó.”

“Đúng vậy, lúc ấy cha ta vẫn còn.” Thành thúc vừa nói vừa như đắm chìm vào hồi ức, “Ông nội cháu thường xuyên nhắc về cô cháu gái của mình.”

Thì ra, câu nói ấy thực sự mang hàm ý sâu xa như vậy.

Trước đây còn thỉnh thoảng bán cổ vật kiếm chút tiền, nhưng bây giờ tuổi tác đã cao, có cửa tiệm để lo cho cuộc sống, cũng xem như đủ đầy.

So với những bức tường trắng mái đen có phần giản dị bên ngoài, đình đài lầu các trước mắt lại tựa như một khu vườn tĩnh mịch, thu lấy tinh hoa nhật nguyệt vào trong.

Dễ dàng vậy sao?

Tình cảm sâu đậm này, bất kể bao nhiêu năm trôi qua, vẫn khiến cô không cách nào kìm nén được.

Thành thúc đi được mấy bước, quay đầu lại nhìn Cam Mật vẫn còn sững sờ, bật cười: “Trước đây, ông nội cháu từng đến đây, đã giúp ta rất nhiều. Lần này có qua có lại cũng là lẽ đương nhiên.”

Thành thúc trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó xoay người bước vào sâu trong thư các: “Nếu là thứ này, vậy các cháu theo ta.”

Nó nặng trĩu trong lòng.

Cam Mật thu hồi ánh nhìn, cảm tạ Thành thúc hết lần này đến lần khác, sau đó hỏi tiếp: “Thành thúc, năm xưa ông nội cháu đến đây, chắc hẳn đã có quan hệ rất tốt với mọi người phải không?”

Cam Mật nghe vậy thì quay sang nhìn Tống Mộ Chi, liền bị anh giơ tay nhẹ nhàng ấn đầu, từ từ xoay mặt lại.

Có lẽ đây là cửa tiệm khiến Cam Mật kinh ngạc nhất từ trước đến nay trong những ngày lang thang khám phá Tụng Trấn.

Cô mỉm cười: “Hình như… em đã biết nên đặt tên gì cho họa xã của mình rồi.”

Kết quả, chưa nói dứt câu thì đã bị chính mình vả mặt.

Cô nghĩ vậy, vội vàng xua tay: "Đương nhiên là được rồi!"

Anh lười biếng tựa vào mạn thuyền, chỉ đơn giản nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng vuốt v3.

Cam Mật không ngờ anh còn có thể tận dụng cơ hội truy kích như vậy, thoáng khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn tươi cười chấp nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bảng hiệu cùng các hạng mục trang trí lần lượt được lắp đặt sau khi cô quyết định xong tên chính thức của họa xã.

Tống Mộ Chi lúc này nghiêng người đến gần, giọng trầm thấp: “Anh biết em và ông nội rất thân thiết.”

Đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Hiếm khi nào Tống Mộ Chi lại để lộ vẻ trêu ghẹo: “Hóa ra, bình thường em đều có cảm giác này.”

"Ừ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Thị Tập Cẩm

Nói rồi, ý cười trên mặt ông càng sâu: “Cũng có thể xem như một cái duyên. Chưa bàn đến ân tình của ông ấy, năm đó, vì cha ta cần một đôi vòng ngọc cực hiếm, ông nội cháu đã không ngần ngại dâng tặng. Giờ đây,

Quan trọng hơn là nhan sắc còn cực kỳ xuất chúng.

Trong đình có mấy hồ nước nhỏ, bên lan can cây cối xanh um, dưới bầu trời mờ sương, những nét mực nhạt như bị họa bút lướt qua, nhẹ nhàng lan tỏa.

Vừa nói, anh vừa nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng chạm trán vào cô, giọng nói đầy dịu dàng: “Em là bảo bối quý giá nhất của anh, là công chúa nhỏ của anh.”

“Đúng vậy…”

Đi một mình thì sao lại không được chứ?

Câu này hoàn toàn có thể mô tả mối quan hệ giữa cô và Tống Mộ Chi.

Sau khi

?”

Lâm Thị Tập Cẩm

Tiệm sách bề ngoài trông chẳng khác gì những hiệu sách bình thường, nhưng khu vườn phía sau mới thực sự là cảnh sắc khiến người ta kinh diễm.

Đi qua gian trong, lại từ trong thư các bước ra.

Cam Mật khẽ đáp, không rõ phản ứng của Thành thúc là có hay không có.

Cam Mật nghe xong, suýt nữa đã bật khóc, nhưng nước mắt lại bị đè nén xuống.

Ông chủ tiệm hôm qua trông thấy hai người lại đến, liền dặn dò vài câu với người làm bên cạnh, sau đó giơ tay chỉ về phía hậu viện: “Bên này cứ để đồ đệ ta lo, hai người theo ta vào trong đi.”

“Ông ấy bảo, cháu là bảo bối quý giá nhất của ông, là tiểu công chúa của ông ấy.”

Quán ăn sáng này khá đông khách, nhưng mọi thứ vẫn rất gọn gàng, nhịp nhàng. Những món cô muốn ăn được bưng lên rất nhanh, chẳng mấy chốc mà bàn đã đầy ắp.

Không trách được ông chủ tiệm hôm qua đã cười bảo rằng Tụng Trấn lắm người tài ẩn dật.

Cô vừa định hỏi, thì bắt gặp ánh mắt của anh nhìn sang, không lệch đi đâu một chút nào.

“Điều ta nhớ nhất chính là… một người trầm ổn như ông ấy mà lại nói…”

Dù mặc nhiều quần áo mùa đông có thể che giấu được phần nào, nhưng lúc rửa mặt trước khi ra ngoài, cô vẫn thấy rõ ràng những dấu vết anh để lại.

Cam Mật thấy vậy cũng nghịch ngợm vươn tay nhéo lại anh.

Càng đi vào trong, mới càng thấy nơi đây quả thực ẩn giấu một thế giới khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông lão chèo thuyền nhìn bóng dáng hai người, một nam một nữ nổi bật, dần dần khuất vào phố chợ Tụng Trấn, chỉ biết lắc đầu cảm thán.

Hiện tại, nhìn người đàn ông trầm tĩnh, cúi đầu giúp cô lau tay cẩn thận trước khi ăn, nhớ đến dáng vẻ không chịu buông tha lúc sáng, cô bỗng nảy ra chút nghịch ngợm.

Họa xã mang tên—

Những bảo vật được cất giữ này, chỉ mong có thể tiếp tục lưu truyền lại cho hậu thế.

Gia đình nhà họ Cam sau khi biết tin, vừa vui mừng cho cô, nhưng cũng không nói thêm điều gì.

Ông ngừng lại đôi chút, rồi bổ sung:

Quả nhiên, Thành thúc vừa nghe thấy liền sững người.

Dù là một tập tranh bình thường cũng không nói làm gì, nhưng không nhắc đến giá trị quý báu của

Lâm Thị Tập Cẩm

mà hai cháu cần, ta tặng lại cho các cháu vậy.”

“Phong phú thì không dám nhận, nhưng những gì ta có ở đây, đều là bảo vật truyền lại từ mấy đời tổ tiên. Nếu mang ra trưng bày, chắc cũng đủ khiến người ta phải trầm trồ.” Thành thúc nói đến đây liền dừng một chút, chậm rãi tiếp lời: “Nói thật với hai vị, ta cũng đã rất lâu rồi chưa từng rời núi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bằng chứng là khi bóc quýt, anh kiên nhẫn đến mức gần như muốn gỡ sạch cả từng sợi màng mỏng trên múi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: Chương 104