Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 102: Chương 102

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102: Chương 102


"Không có!" Cô oán giận, "Đều tại anh… Tại sao lại kể mấy chuyện như vậy để dọa em?"

Cô gái nhỏ lim dim mắt, ý thức đã tỉnh táo hơn đôi chút, giọng nói khẽ khàng gọi một tiếng "Cảm ơn anh Mộ Chi".

So với nội thất mang phong vị cổ kính trong phòng, anh lại càng là một sự tồn tại rực rỡ chói mắt hơn cả những đường nét tinh xảo trên cột trụ chạm khắc.

Đột nhiên nhớ lại cảnh vừa rồi trước cửa…

Thấy bộ dáng cô có vẻ không yên, Tống Mộ Chi trầm giọng hỏi, "Em tắm trước hay anh tắm trước?"

Khi chăn bị vén lên, một luồng không khí lạnh lùa vào, khiến cô gái nhỏ khẽ rùng mình. Ngay sau đó, một bức tường ấm áp từ phía sau vòng lấy cô.

Cam Mật luống cuống đưa tay ôm mặt, rồi lặng lẽ nhìn vào gương phủ hơi nước trước mặt.

Cô gái nhỏ đôi mắt long lanh, nụ cười nhẹ nhàng nở trên gương mặt như đóa thanh phù.

Không biết đã lần chần bao lâu, đến khi bước ra ngoài, đồ ăn mà Cam Mật đặt cũng đã được giao tới.

Ngay sau đó, anh khẽ kéo chăn lên một chút, rồi bất ngờ trở mình, trực tiếp đè cô xuống.

Tống Mộ Chi cười khẽ, vỗ nhẹ lưng cô: "Sợ à?"

"Cam Cam." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa rồi… chẳng lẽ Tống Mộ Chi lại thả điện lung tung nữa sao?!

Tống Mộ Chi nheo mắt nhìn cô thật sâu, "Từ lúc vào phòng đến giờ, em không dám nhìn thẳng vào anh. Thế mà bảo không căng thẳng?"

Vì buổi tối ăn khá no, cô không dám ăn uống thả phanh, chỉ gọi một ít chè ngọt để tráng miệng.

Cô vốn định đợi Tống Mộ Chi ra rồi cùng nói vài câu tâm tình.

Có gì mà to tát chứ!

Cô không tin nổi nếu anh nói mình không có chút suy nghĩ nào!

Cam Mật bất giác rùng mình.

Ngọn đèn vụt tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối dày đặc, giơ tay lên cũng không thấy ngón.

Cô lặng lẽ hồi tưởng lại nội dung vừa nghe, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Một mặt cảm thấy thẹn thùng, mặt đỏ như lửa; mặt khác lại thấy vui vẻ, một niềm hân hoan âm thầm, không cách nào diễn tả.

Đúng lúc này, Tống Mộ Chi lại kề sát hơn, giọng trầm thấp: "Ngủ rồi sao?"

Nhưng không ngờ, lại là bằng cách này.

Anh khẽ bật cười, ngón tay thon dài vươn ra, nhẹ nhàng quấn lấy lọn tóc dài rũ sau lưng cô, xoay xoay vài vòng, "Em đang căng thẳng à?"

"Em không phải trẻ con sao?" Tống Mộ Chi dường như cười khẽ, tiếp tục chậm rãi k1ch thích sợi dây lý trí mong manh của cô, "Vậy xin mời bé Cam của hôm nay trả lời, rốt cuộc là nghe hay không nghe đây?"

Nói rồi, trong màn đêm tĩnh lặng, anh bất ngờ cúi xuống, khẽ cắn lên chóp mũi nhỏ nhắn của cô, giọng trầm thấp đầy cưng chiều: "Lá gan thì bé xíu, thế mà ban ngày còn dám một mình chạy đi lung tung, em bảo anh phải nói sao với em đây?"

Hơi thở chưa kịp hòa nhịp đã bị cuốn lấy, trong căn phòng yên tĩnh vang lên âm thanh ngọt ngào đến ngượng ngùng.

Có lẽ là do bầu không khí buổi đêm khiến cảm xúc dễ dàng sinh sôi, cực kỳ mê hoặc.

Tống Mộ Chi khẽ "ừm" một tiếng, ánh mắt dõi theo cô gái nhỏ đang quỳ trên thảm, gương mặt nghiêng nghiêng, làn da trắng nõn được ánh đèn chiếu rọi đến mức gần như trong suốt.

Cô hừ nhẹ một tiếng qua mũi: "Nghe thì nghe!"

Nghe vậy, Cam Mật lập tức cao giọng đáp lại, "Em… em muốn gọi đồ ăn!"

"Chẳng lẽ nhất định phải nhìn anh sao?"

Lần nữa nhận thức được sự thật này, cô gái nhỏ hít một hơi thật sâu.

Trước khi vào phòng tắm rửa mặt, Cam Mật bấm đặt đồ ăn mà tâm trí vẫn cứ mơ hồ, chỉ tiện tay chọn đại vài món.

Vẫn là mùi hương quen thuộc, thêm chút ấm áp của mùi trầm hương tỏa ra trong phòng.

"Tại sao em phải căng thẳng?" Cam Mật đáp nhanh, nhưng vẫn cúi gằm đầu, chăm chú vào việc thu dọn đồ đạc.

Chỉ một giây sau, Cam Mật như thể chạm phải điều gì không thể nói ra, lập tức cúi đầu xuống lần nữa.

"Được thôi, nhưng chuyện đó đâu ảnh hưởng đến việc tắm rửa."

"Anh... anh sao lại qua đây?" Giọng cô run run, "Không phải có hai giường sao..."

Sự hỗn độn trong lòng khiến Cam Mật bỗng dưng cứng đờ, ngồi im không động đậy.

Tống Mộ Chi cắn nhẹ lên vùng gáy mịn màng của cô, giọng trầm thấp: "Đúng là có hai giường, nhưng đâu có quy định là không thể ngủ chung." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ban đầu, Cam Mật vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng hơi ấm quen thuộc cùng nhịp thở bao bọc lấy cô, dần dần khiến cô ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng mà... ai muốn ngủ chung với anh chứ?!

Động tác của anh rất nhẹ, vừa có phần gọn gàng dứt khoát, vừa phảng phất mùi hương thanh lạnh sau khi tắm rửa.

Chỉ đơn giản là thích được ở bên anh thôi...

Giống như trong câu chuyện, hai người bọn họ cũng đang ở trong một khách sạn mang phong cách cổ kính tại vùng sông nước Giang Nam...

"Vậy mà còn sợ? Có anh ở đây rồi."

Đến khi cánh cửa phòng bị đẩy ra hoàn toàn rồi lại đóng lại trong tiếng vang trầm đục.

Bờ môi anh gần như chạm đến khóe môi cô, khẽ gọi:

Hai gò má cô ửng hồng, đôi mắt tròn xoe long lanh ánh nước, ngay cả lồ ng ngực cũng vì hơi thở dồn dập mà khẽ phập phồng theo nhịp.

Đợi đến khi Tống Mộ Chi kể xong câu chuyện, Cam Mật mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hơi thở ấm nóng trước mặt đã bao phủ lấy cô.

Câu này của anh không có bất cứ kẽ hở nào để phản bác.

Dù chỉ trò chuyện đôi câu cũng khiến lòng ngực phập phồng căng tràn cảm xúc.

Anh kể chuyện ma!

Lần nữa có cảm giác, là khi được Tống Mộ Chi nhẹ nhàng bế lên, đặt vào trong chiếc chăn đã được vén sẵn.

"..."

Anh hơi cúi xuống, hơi thở gần như phả lên vành tai cô, giọng trầm khàn, "Bây giờ cũng muộn rồi."

Cam Mật thoải mái nằm trong chăn, sau đó xoay người, nằm nghiêng.

Cam Mật bị Tống Mộ Chi kéo vào trong, vừa bước vào phòng, cô lập tức tìm một góc, ngồi thẫn thờ trên giường, tâm trí rối bời, hai tay vô thức vò lấy ga giường.

Tên này… rõ ràng là cố ý!

"... Em không muốn nhìn về phía cửa sổ nữa, nó trông đáng sợ quá." Cam Mật rúc vào lòng anh, ôm chặt hơn.

"Nhưng mà… là anh dẫn em đến đây mà…"

Nhưng chẳng biết đã chờ bao lâu mà anh vẫn chưa xuất hiện, cô tựa đầu vào nệm rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Nghĩa là cô ấy tự mặc định sẽ ở cùng phòng với anh.

Tống Mộ Chi giơ tay ôm lấy sau gáy cô, thân hình cao lớn áp sát, ánh sáng từ phía sau hắt lên khiến bóng dáng anh mờ nhạt, chỉ còn lại sự gần gũi đến nghẹt thở.

Tống Mộ Chi nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, giọng điềm nhiên: "Chỉ là kể vài câu chuyện dân gian thôi, vậy mà cũng sợ?"

Giữa cảm giác thẹn thùng và tức tối, Cam Mật định phản kháng, nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của Tống Mộ Chi bên tai: "Không ngủ được thì anh kể chuyện cổ tích cho nghe nhé?"

Tống Mộ Chi khẽ cười: "Em nói xem, có phải anh cố ý không?"

Nói xong, anh kéo cô đứng vào trong khoảng trống nơi cửa phòng đang khẽ mở, tiếp tục thêm một lý do khác, "Hơn nữa, không phải em nói muốn gọi đồ ăn sao?"

Cô ngẩn ra nhìn xung quanh, ngay cả hơi thở cũng dường như ngừng lại.

Cam Mật phồng má, giọng đầy bất mãn: "Nhưng tại sao anh cứ cố tình chọn mấy chuyện đáng sợ mà kể? Anh có phải cố ý không!"

Bộ dáng của Tống Mộ Chi như thể đang để cô tự quyết định.

Từng chén nhỏ lớn lần lượt bày ra, Cam Mật cầm lấy chiếc thìa, mời Tống Mộ Chi ăn thử nhưng bị anh khẽ xua tay từ chối.

Nhưng thực tế thì sao?

Chương 102: Chương 102 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bé Cam của hôm nay...?

Trong lúc còn đang ngỡ ngàng, cô định lên tiếng hỏi, nhưng tiếng bước chân khe khẽ đã vang lên, bóng dáng ấy ngày càng tiến lại gần...

"Thật sự không ăn sao? Ngon lắm đó!"

Cam Mật lí nhí: "Nhưng mà... có anh ở đây mà..."

Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Cam Mật khuấy nhẹ chén chè, ăn qua loa mấy thìa thì cảm thấy no, liền nghiêng người nửa nằm trên giường, lướt điện thoại.

Dù đã sớm chuẩn bị tinh thần cho chuyện này, theo bản năng, cô vẫn nghĩ rằng Tống Mộ Chi nhất định sẽ tìm cách chiếm lợi.

Cam Mật vô thức giơ tay, nhẹ nhàng cào anh một cái.

"Chát."

Bỏ qua chuyện đó, cô trừng to mắt, chớp chớp hàng mi dài trong bóng tối.

Không cần nhắc đến điều gì khác, chỉ riêng đôi mắt của Tống Mộ Chi đã vô cùng xuất sắc—ánh mắt sâu thẳm như hòa quyện giữa sắc đêm và dòng nước tĩnh lặng, nhưng lại phảng phất chút xuân sắc như cánh đào nở rộ, mỗi cái nhìn đều có thể chạm đến tận đáy lòng người đối diện.

Sao câu chuyện này nghe có vẻ kỳ quái vậy chứ?

Trán anh chạm nhẹ vào trán cô, giọng nói trầm thấp, mềm mại, "Như thế này mới thực sự là đối diện." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Vậy giờ em muốn đổi sao? Quay lại quầy lễ tân rất phiền đấy." Tống Mộ Chi khẽ siết lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, "Anh đã đi cùng em đến tận đây rồi."

Không có chút báo trước hay do dự, nụ hôn mạnh mẽ đến mức Cam Mật không kịp phản ứng.

Dứt lời, cô gái nhỏ ngẩng lên đối diện với anh, đôi mắt long lanh như dòng suối trong veo, ánh nước lấp lánh tựa những gợn sóng khẽ dao động trong bóng tối.

Cô nhanh chóng bước đến trước mặt anh, bàn tay nhỏ bé phẩy nhẹ để ngăn anh lại, "Em tự làm được."

Tống Mộ Chi dường như chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, sau đó xoay người bước về phía bên kia.

Mái tóc Cam Mật hơi rối lên, hai má phồng lên như hai viên kẹo bông mềm mại, sau đó dần dần nhuộm một tầng ửng hồng nhàn nhạt, từng vòng từng vòng loang ra.

Cam Mật nhìn trái nhìn phải, cuối cùng không chịu nổi nữa, lập tức xoay người, vòng tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo Tống Mộ Chi.

Đêm nay… thật sự phải ngủ chung một phòng sao?!

Dù sao thì người tốn hơi tốn sức là anh mà!

Ngay trong khoảnh khắc đổi tư thế, khóe mắt vô tình thoáng thấy một bóng dáng cao lớn vẫn đứng yên bất động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Mộ Chi sững người trong giây lát.

Trong ánh đèn mờ ảo, anh tựa như băng tuyết tinh khiết, cao nhã và thanh tuyệt.

Ngay từ đầu, anh đã không cho cô cơ hội để thay đổi.

Nói rồi, cô lại vô thức liếc nhìn xung quanh lần nữa.

Chiêu "lùi một bước tiến hai bước" này quả thực chơi rất đẹp.

Tống Mộ Chi vừa dứt lời, liền nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn mạnh.

Nhưng cô gái nhỏ lại nghĩ quá đơn giản.

Vừa nãy không để ý, nhưng giờ đây khi căn phòng chìm vào bóng tối, không khí bỗng trở nên âm u kỳ lạ.

Vừa nói, anh vừa hơi khuỵu một bên chân, giúp cô dọn dẹp hành lý. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Cam Mật nhanh tay chặn lại.

Lời nói hoàn toàn khác với dự đoán khiến Cam Mật bất giác mềm lòng, cô lí nhí: "Anh đang dỗ trẻ con à... lại còn kể chuyện cổ tích."

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua những hoa văn điêu khắc trên lan can, hắt lên tấm thảm, càng khiến bức tường trắng trở nên lạnh lẽo rợn người.

"Em ăn đi." Tống Mộ Chi nói, ánh mắt rời khỏi đôi môi ướt đỏ của cô, "Anh đi rửa mặt."

Cam Mật bất ngờ bị sắc đẹp tấn công, tim đập hỗn loạn, vội vã giơ tay lên, giả vờ gãi nhẹ hàng mi để che giấu sự bối rối.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102: Chương 102