Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 220: Chương 220

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 220: Chương 220


Vừa rồi Thích Mê suy nghĩ nên bị tiếng kêu thảm thiết hấp dẫn mấy giây, đưa lưng về phía con khỉ này, thế là con khỉ nhân cơ hội bất tri bất giác phóng tới phía sau cô.

Nghĩ tới đây, đầu cô nảy lên ý tưởng, bỗng nhiên nhớ đến câu nói vào lúc ban ngày của Lão Ngụy ——

Vẽ thứ gì đó…..

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua.

Những đứa nhóc này đều quá nhỏ, cho tới bây giờ luôn không biết nặng nhẹ, trước kia bọn nhóc vẫn còn trong thân thể nhỏ bé nên không cảm thấy, hiện tại ý thức xuyên vào thân đàn ông lưng hùm vai gấu, căn cản là không biết sức lực của mình lớn đến cỡ nào. Hiện tại hai cánh tay tráng kiện này còn liều mạng ghìm lại như thế, Thích Mê cảm thấy xương cốt mình như muốn bị đập vỡ.

Người đàn ông ngoan ngoãn che miệng lại.

Trước tiên cô không vội vàng tiết lộ thân phận của mình, chỉ nhàn nhạt nói câu đừng sợ.

Hai con quỷ kia hoàn toàn không có ý muốn tấn công, chỉ cười nham hiểm.

Thích Mê ngước mắt, từ góc độ này cô vừa vặn có thể trông thấy hai phía của đường, trong lúc bất tri bất giác, những bác sĩ mặc áo đỏ và y tá mặc đồng phục màu đen kia đều biến mất không thấy, giống như chưa từng xuất hiện qua, chỉ còn hành lang trống không.

Cứ giằng co nửa phút như vậy, một màn quỷ dị đột nhiên xuất hiện.

Bọn họ chỉ lạnh lùng máy móc nắm lấy người đàn ông, kéo ông ta đi lên phía trước.

Một trận gió đêm thổi qua, biến hai thân ảnh màu đỏ thành làn khói, đầu tiên là chân, sau đó là thân mình, rồi đến eo. Cuối cùng trong tầm mắt, chỉ còn lại hai khuôn mặt trắng bệch với nụ cười quái dị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Con khỉ bị đau k** r*n, giống như con cá bị mắc cạn run rẩy trên sàn nhà, mỗi lần động, hai đầu đũa chặn ngang qua họng nó đã tạo thành hai cái lỗ làm m.á.u chảy ra.

Làn da trắng bệch, quần áo đỏ tươi như máu, hai con mắt đục ngầu… Chọn ra một người cũng sẽ nhận được giải nữ chính phim kinh dị xuất sắc nhất, chứ không cần phải nói đám quỷ um tùm đứng đấy nhiều như vậy.

Ngay lúc Thích Mê quay người lại, nó liền bất động, không tiếp tục tiến về phía trước, chỉ ngồi xổm trên bệ cửa sổ bên tường.

“Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy tuân thủ quy tắc thứ tám.”

Nhân cơ hội này, Thích Mê dùng sức túm lấy người đàn ông trung niên, kéo ông ta về hướng trận pháp, sau đó lại nhanh chóng đ.â.m vào cánh tay của một con quỷ khác.

Hai nữ bác sĩ kia mặc trên mình áo blue màu đỏ như máu.

Thích Mê điều chỉnh tư thế tấn công, thân thể thoáng nghiêng về phía trước, một tay siết c.h.ặ.t t.a.y cậu bé con, một tay nắm chặt hai chiếc đũa tre dễ gãy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thích Mê cắn chặt hàm răng.

Trong nháy mắt, khỉ hoang gào một tiếng bỗng nhiên nhào về phía Thích Mê, hai bàn tay lạnh lẽo thô ráp hung tợn bóp lấy cổ của cô, sức lực lớn đến mức dường như muốn bẻ gãy cổ cô.

“Ôi......”

Trong lúc hai bên giằng co, Thích Mê vuốt nhẹ cây đũa tre trong tay, mũi chân chuyển qua một góc độ phù hợp. Mặc dù dựa vào tấn công vật lý không thể g.i.ế.c c.h.ế.t con quỷ, nhưng chí ít có thể tranh thủ vài giây để cô có thể đoạt lại đứa trẻ, nếu không con tin ở trong tay địch quá lâu, không biết sẽ còn xuất hiện bao nhiêu biến cố khác.

Cô nhanh chóng liếc qua cánh tay của hai vị bác sĩ, nhân lúc hai con quỷ vẫn chưa chủ động tấn công, cô lao ra với tốc độ nhanh như chớp, lấy đũa trúc làm dao, dùng sức đ.â.m vào cánh tay của một con quỷ.

“Chạy tới bên kia mau!” Thích Mê hô to, xô đẩy người đàn ông trung niên chạy về phía bãi cát.

Bệnh viện đứng trong màn đêm cũng thay đổi thành một tòa nhà bình thường.

Lúc này Thích Mê coi như hiểu ra, lúc cô nhìn con khỉ, nó sẽ bất động, đồng thời khi cô xoay người, con khỉ này liền sẽ hành động.

Nói thật, hiện tại trái tim cô vẫn còn treo trên cổ, bởi vì cô không thể xác định được trận pháp dưới chân có hiệu lực hay không, chỉ có thể ôm thái độ lấy ngựa c.h.ế.t làm ngựa sống đứng ở nơi này.

Con quỷ mặc dù không sợ tấn công vật lý, nhưng hành động sẽ hơi cứng lại trong nháy mắt.

Bởi vì thân thể quá béo nên giữ thăng bằng không được, lúc ông ta phí sức nhón chân vô thức sinh ra khuynh hướng ngã sang một bên, may mắn thay Thích Mê kịp thời đỡ lấy ông ta, mới không phá đi trận pháp hoàn chỉnh sau cùng.

So với ông ta, động tác Thích Mê linh hoạt hơn rất nhiều, cô liên tục nhảy vào trung tâm trận pháp, sau đó trợ giúp người đàn ông trung niên đứng vững.

Hì hì, hì hì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai vị bác sĩ áo đỏ kia không hề di chuyển, chỉ đứng tại chỗ đưa lưng về phía bọn họ.

Người đàn ông đầu trọc cố gắng giãy giụa: “Các cô muốn dẫn em đi đâu?! Em không muốn ra ngoài! Em sợ lắm —— Cô Trịnh! Cô Trịnh cứu em với! Cô Trịnh — —!!!”

Con khỉ đưa tay chà xát m.á.u ở một bên miệng, sau đó nhảy vào trong phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Con ngươi của Thích Mê thít chặt.

Nhìn ở khoảng cách gần thế này, càng cảm thấy giống mặt người.

Bên trong hoàn cảnh u ám như thế này, chỉ cần liếc một cái cũng có thể khiến da đầu người ta nổ tung.

Trong chớp mắt, người đàn ông đã có thể thoát thân.

Ánh mắt Thích Mê hiện lên quyết tâm, giơ chiếc đũa tre trong tay một nhát đ.â.m vào động mạch chủ ở cổ của con khỉ hoang.

Không suy nghĩ nhiều, cô thử túm nắm cửa, nhưng vặn không ra nên lập tức quay đầu lại ——

Cảm xúc bị cô ảnh hưởng, nhãi con trốn ở sau lưng không dám phát ra tiếng động, nhắm chặt hai con mắt.

Đợi đến khi hai cánh tay con khỉ nhẹ buông ra, cô lập tức nâng chân dùng sức đạp nó qua một bên.

Bé gái sáu bảy tuổi, không khóc, nhưng luôn cầm que gỗ vẽ thứ gì đó trên mặt đất.

Giọng nói của bọn họ rất kỳ quái, mỗi chữ phát ra đều rung lên, không mang theo chút cảm tình nào.

Thích Mê yên lặng nuốt nước miếng.

Do kích thước đũa quá nhỏ, cô phải cắn răng gia tăng sức mạnh, mang cả cây đũa đ.â.m xuyên qua cổ con khỉ.

Đám quỷ yêu này biến mất vô cùng kỳ quái, Thích Mê không dám phớt lờ, đứng vững bất động trong trung tâm trận pháp, ánh mắt cảnh giác quét bốn phía.

Một tiếng gọi cô Trịnh này hoàn toàn khiến cô có thể xác định định đây là một đứa nhóc trong đám trẻ.

Rất rõ ràng, bọn họ không phải con người.

Thích Mê nhìn nó, sau đó nhanh chóng đứng dậy giật lấy đôi đũa đóng gói chưa được mở ra, mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

“Chị ơi, cứu em! Bọn họ muốn đưa em đi, em sợ lắm!”

Người đàn ông trung niên nghe thấy, thân thể đen béo dừng lại, sau đó kìm nước mắt mà làm theo.

Trong nháy mắt bị đũa trúc c*m v**, cánh tay của bác sĩ áo đỏ kia lóe một cái lại nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.

“Chị ơi, em sợ quá.”

Lúc này cô cảm giác tựa như mình đang rơi vào một hố sâu đầy côn trùng, không phải sợ hãi, mà là buồn nôn và khó chịu.

Bây giờ không phải là thời gian để dỗ nhóc con, cô duỗi ngón tay về phía người đàn ông biểu thị im lặng, ra hiệu cho ông ta không nói chuyện, sau đó quay đầu nhìn chăm chú về phía hai vị bác sĩ áo đỏ kia.

Chỉ thấy đầu hai vị bác sĩ áo đỏ kia xoay một góc 360 độ, như thể đã ước định từ trước, cả hai đồng loạt xoay đầu lại, càng tăng thêm vẻ kinh dị. Nhãn cầu đục ngầu màu trắng nhìn về phía trước, bọn chúng nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra khe hở màu đen kỳ quái.

Sau khi bị dọa một hồi, người đàn ông miệng còn hôi sữa vừa gào khóc vừa chạy nhanh về phía khu vực nghỉ ngơi bên kia.

Vài giây sau, đầu bác sĩ sĩ áo đỏ di chuyển, chậm rãi quay lại.

Thích Mê hoạt động bả vai một chút, gật đầu.

Thật giống như... Không phải giọng nói của người.

Ánh mắt Thích Mê nhanh chóng di chuyển đến bãi cát đằng sau lưng bác sĩ áo đỏ, sau đó cô nhanh chóng chạy đến bãi cát ấy. Cô rẽ hết đường này đến đường khác, tìm được nơi mình muốn tìm. Nơi đó ngoại trừ xuất hiện thêm vài dấu chân thì những hình vẽ vẫn còn hoàn chỉnh.

Hoàn cảnh xung quanh lại quay về trạng thái bình thường.

Vì để thử nghiệm suy đoán này của mình, cô cố ý quay người đi đến bên cạnh cửa, quả nhiên nghe thấy tiếng khỉ hoang hành động. Cô đột ngột quay đầu lại, con khỉ khoang ngay lập tức dừng lại, đứng ngay bên cạnh giường.

Ngay lúc cô suy nghĩ có nên chủ động tấn công hay không, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương.

Không thể một nhát là kết liễu được, nhưng cô vẫn nhớ được điểm yếu trí mạng của con người và động vật.

Lần trước ở trong xe buýt du lịch, nếu không có tấm bùa cứu mạng chữ nhìn như gà bới kia của Vu Kiều Kiều, chỉ sợ ngay cả một con quỷ cô cũng không đánh lại được.

Thích Mê: “......”

Trước nụ cười như thế, nhãn cầu đục ngầu màu trắng vốn không chút tình cảm tựa hồ hiện lên tia gian xảo.

Kỳ quái chính là, con khỉ hoang này lại bất động, không hề mở cửa sổ ra thêm lần nữa, mà dùng bàn tay đập cửa kính liên tục.

Hai khuôn mặt biến mất không thấy gì nữa.

Ánh mắt của nó hung ác, chóp mũi được dán một nhúm lông tơ để ngụy trang thành khỉ, lúc nó nhếch miệng cười một tiếng, còn có thể trông thấy hai hàng răng đỏ tươi.

Chương 220: Chương 220

Hai chữ này như niềm an ủi lớn lao đối với người đàn ông, sau hai giây, người đàn ông phản ứng lại, buông Thích Mê ra, hưng phấn nói: “Cô là cô giáo Thích?”

Thích Mê yên lặng nắm chặt hai cây đũa trong tay, tiếp tục giằng co với con khỉ.

Thích Mê vừa nhảy xuống giường chuẩn bị đi qua xem xét tình hình một chút, lại nghe thấy tiếng cửa sổ ở phía sau đột ngột bị mở ra.

Khuôn mặt hai vị bác sĩ áo đỏ kỳ dị nhìn chằm chằm cô.

Con khỉ đen mặt đầy lông lá bất thình lình xuất hiện ở trước mắt.

Trong lòng Thích Mê hơi bồn chồn.

Người đàn ông trung niên như còn muốn nói gì thêm nhưng vừa hé miệng liền bị Thích Mê đưa tay che lại.

Thích Mê tranh thủ thời gian đẩy ông ta ra.

Kẻ thù trước mặt, cô nửa phần cũng không dám thư giãn, hai con mắt một mực khóa chặt trên người hai vị bác sĩ áo đỏ trước mắt.

Lúc chạy đến đại sảnh, vừa vặn đối diện với hai bác sĩ mặc áo đỏ kia.

Trong khi hai bên đang giằng co, cô thoáng tiến lên một bước, đứng cản trước người đàn ông trung niên.

Tựa hồ không nghĩ tới sẽ gặp phải bệnh nhân Thích Mê này, hai bác sĩ nhìn nhau, sắc mặt lập tức hung ác nham hiểm thêm mấy phần, khép mở miệng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thông qua cửa sổ nhỏ, Thích Mê trông thấy người đàn ông trung niên với cái đầu trọc kia bị hai bác sĩ lôi ra khỏi phòng, khiêng ra cửa.

Trong lúc hai bên giằng co, tiếng chuông gọi khẩn cấp từ căn phòng bên cạnh vang lên nhanh chóng vọng khắp cả bầu trời.

“Tránh những hình vẽ này, giẫm lên đất trống bên cạnh!” Tình huống khẩn cấp, Thích Mê không để ý đến giọng điệu của mình, thấp giọng dặn dò ông ta.

Mấy tầng lầu ban đầu vốn dĩ vắng vẻ, hành lang bỗng nhiên trở nên chen chúc, đoàn người bác sĩ mặc áo blue đỏ và y tá mặc đồng phục mày đen âm trầm đứng ở đó.

Giống như tìm được ý trung nhân, thời điểm người đàn ông nhảy qua bước lập tức ôm chặt Thích Mê không thả, khóc đến thảm thiết.

Dùng một tay không thành, Thích Mê chỉ có thể dùng hai cánh tay, vừa đẩy vừa trấn an: “Ngoan, đầu tiên em phải buông cô ra trước, nếu cô Thích sẽ bị em siết c·h·ế·t…”

Giọng nói nam tính thô dày bị dọa đến hét lên, gọi đến tê tâm liệt phế nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng gì của hai vị bác sĩ này.

Nếu như đối mặt với mười mấy con quái vật, ít nhiều gì cô còn có chút nắm chắc, nhưng đối với loại quỷ quái đập mãi không c.h.ế.t này, cô hơi không biết phải đối phó làm sao.

Thích Mê vẫn còn đang nhớ lại quy tắc thứ tám thì bỗng nhiên một màn quỷ dị bất ngờ xuất hiện.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 220: Chương 220