Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Lưu Lãng Hàm Chi Sĩ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 209: Chương 209
Cô cười gượng hai tiếng, ngày hôm qua cô mới xuất viện từ bệnh viện tâm thần, không nghĩ tới hôm nay tiến vào kết giới này cũng như thế, coi như là tiến cung lần hai? Hơn nữa rõ ràng chứng bệnh của cô gái này nghiêm trọng hơn cô nhiều, nếu không cũng sẽ không bị bốn sợi xích sắt trói c.h.ặ.t t.a.y chân.
Chương 209: Chương 209
Từ đôi tay mảnh mai trắng nõn này, hẳn đây là một cô gái, bộ n.g.ự.c hơi nhô lên cũng chứng thực điều này. Ước tính chiều cao thân thể thấp hơn Thích Mê một chút, càng thêm gầy gò hơn, mặc một bộ quần áo bệnh nhân sọc đen trắng đan xen, trên n.g.ự.c trái quần áo viết tên bệnh viện - -
“Tôi ổn.”
Xích sắt rất dài, lúc tay cô đặt ngang giường nó có thể chạm tới sàn nhà.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, cố gắng nỗ lực thu nhỏ tay lại để rút ra khỏi xích sắt, nhưng thử vài lần, cho đến khi cổ tay đều bị siết đỏ cũng không có tác dụng gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai sợi xích sắt đen to gồ ghề buộc vào cổ tay cô, ổ khóa kiểu cũ nhỏ chặt chẽ khoá ở phía trên, không cho cô cơ hội thoát ra chút nào.
Cô hít sâu một hơi, kiềm chế sự vội vàng xao động trong lòng, trong phòng không có gương, cô chỉ có thể dựa vào đôi mắt để quan sát thân thể này.
Thấy Thích Mê ngồi dậy, nữ y tá giật mình, cách thật xa đã dừng bước chân, giữ chặt xe đẩy.
*
Vậy giờ cô là bệnh nhân tâm thần sao?
Cô đang ngồi trên giường suy nghĩ về phương án tiếp theo, chợt nghe thấy tiếng lăn bánh xe của xe đẩy bên ngoài hành lang, ngay sau đó cửa phòng bệnh được mở ra, nữ y tá đẩy một chiếc thuốc đầy ắp thuốc đi vào.
Cả căn phòng chỉ có một cái giường cô đang nằm, bên cạnh tủ đầu giường có đặt bình nước ấm cùng với chăn mền, bên cạnh giường có một cái ghế dựa, ngoài ra, căn phòng này không có thêm đồ đạc gì khác.
Cô nhớ kỹ mình là Thích Mê chứ không phải Phong Nhiên, nếu như uống thuốc điều trị tinh thần không biết có thể khiến ý thức trở nên tồi tệ hơn hay không, cho nên cô không dám nuốt xuống ngay, chỉ ngậm những viên thuốc này trong miệng và lăn chuyển chúng.
Thích Mê trừng mắt nhìn, nơi này là bệnh viện tâm thần à?
Nhưng mặc dù nữ y tá không dám cách quá gần nhưng lại rất có trách nhiệm đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm cô uống thuốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thích Mê vận động một chút, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay nặng đến kỳ lạ, bên tai còn vang lên âm thanh dây xích kim loại va chạm.
Thích Mê lại thử giật giật hai chân, cũng rất nặng, cũng có tiếng xích sắt va vào giường... Lập tức, cô cảm thấy đầu óc mình như bị nổ tung - -
Ngay lập tức Thích Mê càng thêm xác nhận một điều, nữ y tá này đang sợ cô!
Diệp Thạch Lục lặng lẽ nuốt nước bọt, thử dùng máy truyền tin lại liên lạc với cấp trên một lần nữa, nhưng kết quả vẫn thất vọng, không tìm được cứu viện.
Dường như nữ y tá không biết nên nói cái gì tiếp theo, do dự một hồi lâu rồi cúi đầu chuẩn bị mấy viên thuốc, cố vươn dài cánh tay hết mức có thể, đặt thuốc ở trên tủ đầu giường, ngượng ngùng nói: “Đây là thuốc sáng nay, cô mau uống đi.”
Ánh sáng ban ngày đầy đủ, chiếu sáng cả căn phòng, cô hơi nghiêng đầu đã có thể nhìn thấy toàn bộ bố cục cả căn phòng.
Anh ta nhìn Thích Mê, không yên tâm dặn dò lần nữa: “Tuy rằng tôi không nên mang một bệnh nhân mới hồi phục như cô đi theo, nhưng khả năng của cô quả thật rất mạnh... Quỷ Tạp Tử cấp A công kích ý thức của con người càng mạnh hơn, cô nhất định phải cẩn thận.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thích Mê quan sát thái độ của nữ y tá này, không khỏi nhíu mày.
Cô vốn định đi cứu người, không ngờ ý thức lại xuyên qua một thân thể bị trói buộc như vậy.
“…”
Không biết cô gái bị khóa tên là Phong Nhiên này rốt cuộc là người như thế nào mà ngay cả y tá đến đưa thuốc cũng không dám đến gần cô.
Sau vài giây ngây người, cô nhớ ra mình đã tiến vào kết giới của Quỷ Tạp Tử, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.
“Không phải chứ, xui xẻo như vậy?” Thích Mê khẽ chậc.
Tay chân đều bị xích sắt quấn lấy?!
“Phong Nhiên, cô tỉnh rồi à, hôm nay cô cảm thấy thế nào?” Cô ấy giật giật khóe miệng, nụ cười hơi gượng gạo.
Sau đó hai người liền đỡ lão Ngụy qua một bên để anh ấy ngồi xuống rồi tìm được cửa vào kết giới trên tường phía sau lưng anh ấy.
“Đúng vậy, cô phải uống hết.” Y tá nói chắc như đinh đóng cột.
Không, chính xác thì nữ y tá là đang sợ cô gái tên Phong Nhiên này.
Ý thức trong nháy mắt bị kéo vào thế giới phẳng.
Diệp Thạch Lục lấy đồng hồ bấm giờ ra, liếc nhìn Thích Mê một cái, khoảnh khắc anh ta ấn xuống nút tính giờ, hai người họ cùng lúc nâng tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt tường- -
Thích Mê cười với cô ấy.
“Ừm, vậy thì tốt rồi...”
Thích Mê chậm rãi xoay người, ước chừng xích sắt này được làm dài như vậy là để cho cô có thể hành động tự nhiên, cô đứng dậy đưa tay với một cái là có thể lấy được mấy viên thuốc trên tủ đầu giường.
Nữ y tá sửng sốt, cũng giật khóe miệng, vẻ mặt hết sức mất tự nhiên.
Đây có lẽ là một căn phòng bệnh, tường trắng và gạch nền trắng làm cho căn phòng không lớn này trông rất sáng sủa, bên cạnh có một cánh cửa sổ bị che kín phân nửa bởi chiếc rèm màu xanh lam, chắn đi ánh mặt trời chói mắt.
Không lâu sau, Thích Mê mở mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà trắng như tuyết.
Đừng nói tới việc cứu người, chỉ sợ cô còn phải chờ người tới cứu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô sửng sốt một chút, lập tức giơ hai tay lên.
Cô nhìn mấy viên thuốc lớn nhỏ đủ mọi màu sắc tổng cộng chín viên, hít vào một hơi khí lạnh: “Tôi phải uống hết tất cả sao?”
Thích Mê thản nhiên trả lời, thầm nhẩm cái tên Phong Nhiên một lần, ghi tạc trong lòng.
Thích Mê khẽ nhíu mày, lại liếc mắt nhìn y tá, rồi ném hết chín viên thuốc vào miệng.
Bộp!
Diệp Thạch Lục và Thích Mê cùng ngã xuống đất.
“Ừ, yên tâm đi, tôi có thể.” Thích Mê gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.