Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 145: Chương 145

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145: Chương 145


Dù thế nào cũng phải làm cho những người khu Hổ và khu Sói nhìn một chút cho sáng mắt ra rằng người khu Thỏ cũng rất tài ba!

“Được được được, đến đây, tôi giới thiệu với mọi người một chút…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà vốn tưởng rằng bốn đứa nhỏ kéo chân sau đã là nhiều lắm rồi, kết quả… Hóa ra có tới mười một đứa!

“Mở đấu trường?” Thích Mê cất di động.

Tề Tư Vân lôi kéo Thích Mê đi về hướng đấu trường: “Tôi sẽ nói cho cô cách chơi đấu trường này…”

Pháo hoa rực rỡ nổ trên bầu trời Bất Dạ Thành.

Tề Tư Vân: “…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thích Mê đứng yên trên đường phố, khóe môi hơi nhếch lên, cô móc di động ra chụp được cảnh tượng này.

Trong lúc cô đang đeo thanh loan vào thắt lưng, buộc tóc thì có một tiếng nổ truyền đến bên tai.

Thấy mười mấy đôi mắt đồng loạt quay lại nhìn mình, bà chỉ có thể căng da đầu đi vào, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Hổ: “Cái miệng này nha, suốt ngày bô bô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bà chờ một chút đã.” Thích Mê ngắt lời bà, vẫy tay với Eva: “Đi thôi, đi xem thử nhé?”

cứ để đó thì quá lãng phí, còn không bằng mang về đây để tận dụng chúng một cách tối đa.

Bây giờ bọn nhỏ đã tập hợp về cùng một chỗ, Eva và Lãng Dữ đều ở đây, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm tự do hoạt động.

Tề Tư Vân thấy hai mắt Thích Mê sáng lên, ngay lập tức biết cô nóng lòng muốn thử, vốn dĩ lúc đầu bà thấy không ổn khi nhìn tay chân gầy gò của cô, nhưng khi trải qua quá trình cô ép cho Hình Thiết Quân kia chạy trối c.h.ế.t … Đi! Để cho cô đi!

Chương 145: Chương 145

Cậu đứng ở một góc khuất bên trái bức ảnh, đôi mắt mỉm cười mà ngóng nhìn cô.

“Wow wow —— giống như xem phim hoạt hình vậy!”

Tề Tư Vân vừa mới làm quen với bọn họ, còn chưa kịp thấy vũ khí của Eva, khi nhìn thấy cô ấy, một người chơi bằng xương bằng thịt, bước ra với một thanh đao lớn dài bằng nửa người, đôi mắt của bà kinh ngạc trừng lớn.

Khi Tề Tư Vân từ khu Thỏ trở về, ở xa bà đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ như đang ăn tết phát ra từ trong khách sạn. Nhìn vào sảnh chính của khách sạn, bà không biết là ai đã sửa được cái bàn tròn to rồi đặt ở chính giữa đại sảnh, mọi người đều đang vây quanh cái bàn.

“OK!”

Thích Mê đã hỏi Đỗ Thụy, xe buýt của họ đang dừng ở một khu bờ biển xa xôi hẻo lánh, bên trong đó vẫn còn nhiều dụng vụ và xăng dầu diesel có thể sử dụng được,

Tề Tư Vân tự cảm thấy mình là người không sợ chốn đông người, nhưng đột nhiên xuất hiện cả một đại gia đình như vầy, ít nhiều bà cũng cảm thấy chưa thể hòa hợp cho nên bà quyết định đứng ở cửa chờ thêm một lát.

“Không phải tôi đã nói với bà tôi gặp bug rồi sao, đây không phải việc tôi có thể quyết định.” Thích Mê bất đắc dĩ nói.

Bọn nhỏ đang nhìn pháo hoa.

Eva xoay người lao tới, trên lưng đeo trường đao.

Mọi người trong khách sạn cũng nhộn nhịp hơn, hào hứng ngắm nhìn trận pháo hoa.

Thích Mê đang nhìn bọn nhỏ.

……

“Thật xinh đẹp! Thế mà lại có pháo hoa!”

Đôi mắt sắc bén của Vương Tiểu Hổ đã nhìn thấy một góc áo khoác bị lộ ra ở cửa, thằng nhóc lập thức gào lên: “Cô Thích, em không thích bà đang đứng ở bên ngoài đâu!”

Khu Thỏ ở gần cửa sau của Bất Dạ Thành, Thích Mê chuẩn bị từ nơi này đi ra ngoài, sau đó lại vòng đến thành phố Hoan Lạc ở bên cạnh.

Ánh sáng bùng nổ thành những ngôi sao đầy màu sắc, những ngôi sao rải rác trên bầu trời, càng ngước nhìn pháo hoa càng làm cho người ta khát khao ánh sáng hơn bao giờ hết.

Thích Mê kéo Tề Tư Vân tiến lên, nói cho bà tên của từng người, ngoài mặt Tề Tư Vân cười cười, nhưng trong lòng thì càng ngày càng lo lắng. Bà nhỏ giọng hỏi cô: “Cô thực sự mang theo nhiều trẻ con bên người như vậy sao?!”

Mà Lãng Dữ, đang nhìn cô.

“Được, chờ tôi ra khỏi thành lấy chút đồ vật đã.”

Lêu lêu lêu, Vương Tiểu Hổ làm mặt quỷ.

Tề Tư Vân nhẹ “chậc” một tiếng, xem thường cô: “Nếu cô không giới thiệu, tôi sẽ cho bọn họ nổ tung.”

Thích Mê xuyên qua biển người đi đến bên người bà, cô cười nói: “Ui, còn ngượng ngùng làm gì? Đây không phải phong cách của bà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tề Tư Vân nhìn xung quanh: “Được rồi, cô mang theo nhiều người như vậy thì tốt nhất cô nên đi tới khu Thỏ giải thích cho mọi người, nếu có chuyện gì mọi người còn có thể giúp đỡ một tay.”

Nhưng cảnh đẹp này như phù dung sớm nở tối tàn, pháo hoa qua đi, từ trung tâm thành phố truyền đến âm thanh lạ, không kém phần dồn dập khẩn trương, như là triệu tập cái gì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bọn nhỏ tràn đầy tươi cười hạnh phúc và màn pháo hoa xán lạn này, tất cả đều được lưu lại vào trong điện thoại của Thích Mê.

Ngoài Thích Mê và bốn đứa trẻ, những người còn lại một người bà cũng chưa từng gặp qua.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145: Chương 145