Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 331: Nguyên Linh thật và giả

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 331: Nguyên Linh thật và giả


Nguyên Linh?

Tiếng gọi quen thuộc của Trường Sinh vang lên bên tai, vừa quay lại đã thấy bóng mình phản chiếu trong mắt Trường Sinh.

“Nguyên Linh?” Lão Miêu đột nhiên la lên một tiếng, chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp nói: “Cô nói cô ta là Nguyên Linh?”

“Oanh!”

Khi Đạo trưởng Diêu bỏ tay khỏi mặt, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng, dù tôi đã từng nhìn thấythịt lồi này bay tứ tung, nhưng không ngờ lần nữa gặp lại vẫn ghê tởm như thế.

Lư Hướng bị dẫn lôi Thiên Cương phù đánh trúng, ngẩng đầu gầm lên một tiếng, hai cục u lớn trên đầu lại bắt đầu chậm rãi phồng lên.

“Đạo trưởng Viên!” Nhìn thấy thi thể Viên Sĩ Bình đột nhiên rơi xuống, tôi vội nhào tới ôm lấy thi thể Viên Sĩ Bình.

Tôi vừa nhìn Tiểu Bạch đã cảm giác trong mắt nóng lên, vội quay đầu nhìn Đại Hồng, lại thấy Đầu bếp Ngụy cực kì vui vẻ ở bên cạnh giúp đỡ Đại Hồng chồng quần áo bình thường lên da người, còn đếm số ra tiếng.

Sau đó cái đầu mọc sừng cao nửa tấc của Lư tổng nằm trong tay tôi, mà Tiểu Bạch bênn chân đang kéo hai bàn chân gãy của Lư tổng cười ha hả nói.

Quan trọng nhất là tôi thấy quen tai, vội ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đại Hồng-người đáng lẽ phải ở trong chiếc quạt xếp củaVương Uyển nhu, cô ấy nhìn người phụ nữ mỹ diễm nói: “Nguyên Linh, có phải ông không nghĩ tới có một ngày tôi tỉnh lại đúng không?”

“Ai quan tâm ông có ích hay không, chúng tôi đánh ông trước đã!” Đầu bếp Ngụy đột nhiên hét lên một tiếng rồi lao về phía đạo trưởng Diêu.

Chương 331: Nguyên Linh thật và giả

Đầu bếp Ngụy thấy Đại Hồng lao lên một mình, không yên tâm muốn theo sau, nhưng vừa đưa tay rađã bị Đại Hồng đẩy ra rồi, chỉ có thể yếu ớt nói: “Cô hãy cẩn thận!”

Trường Sinh tát vào mặt tôi hai cái rồi hét lên: “Trương Dương!”

“Đi!” Đầu bếp Ngụy ném lá thông vào “Đạo trường Diêu” rồi đột nhiên nhào tới.

Các tiểu đạo sĩ ngoài cửa Ngọc Cung lần lượt nôn mửa, cho đến khi mấy đạo sĩ tu luyện pháp thuật từ nội môn chạy tới, thấy tình cảnh trước mắt cũng không dám nói chuyện, chỉ cúi đầu thi lễ với sư thúc để sư thúc chủ trì, còn bọn họ chỉ làm theo sắp xếp.

“A!” Nguyên Linh nhìn Đại Hồng không ngừng gật đầu rồi khẽ cười nói: “Trăm năm sau không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại bạn cũ. Mọi người đều cho rằng tôi đã c·h·ế·t rồi, sao cô nhận ra tôi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đoán chừng ông ấy còn tưởng rằng Đại Hồng bị người này mang tới cho đồ đệ ông ta lột da làm quần áo, nên mới hồng nhan mà giận dữ nên xông tới.

May là Âm Long và Trường Sinh vẫn còn quấn lấy “Đạo trưởng Diêu” không buông ra, pháp ấn của tôi vừa đến đã trực tiếp in lên tránông ta.

“Để tôi!” Cô nàng mập nhìn mà nóng lòng, đột nhiên đẩy tôi sang một bên rồi xắn tay áo lên muốn bắt đầu lấy máu.

“Trên thế giới này người tôi hiểu nhất là ông!” Ngón tay Đại Hồng chợt lóe, mười ngón móng tay nhanh chóng dài ra, hơn nữa trên cổ của cô ấy chậm rãi xuất hiện một loạt phù văn dọc theo rồi kéo dài xuống dưới,mà những phù văn đó nhìn kỹ thế mà là từng loại mắt.

“Rầm!”

Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo và trầm ấm cất lên, giọng nói nghe nhẹ nhưng sau nhẹ lại có vẻ rất nặng nề.

“Tôi đi!” Lão Miêu kéo mạnh rồi hét lớn một tiếng, lui về phía sau hai bước chỉ vào đạo trưởng Diêu quát: “Mi là yêu quái phương nào?”

Một đám người nhóm tiểu đạo sĩ Ngọc Hoàng cung không biết làm sao, trong số đó cũng biết chúng tôi và sư thúc, không ngừng hỏi chúng tôi phải làm sao bây giờ.

“Rầm!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đại Hồng cũng không thèm nghe, hoa văn trên cánh tay ngày càng rõ ràng, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, sau đó nghe thấy Vương Uyển Nhu kinh hô một tiếng.

“Trường Sinh?” Mặt tôi ăn đau, ngơ ngác nhìn Trường Sinh nói: “Tôi bị làm sao vậy?”

Lúc này đạo sĩ của Ngọc Hoàng cung đều sững sờ ở nơi đó, đạo trưởng Diêu là chưởng môn của Ngọc Hoàng cung, nhưng trong phòng lại giấu một người con gái xinh đẹp như vậy, mối liên quan đằng sau của chuyện này đủ để cho đám tiểu đạo sĩ này bàn tán hàng tháng trời.

Sau khi da bong ra rồi nhanh chóng mọc lên lại từ ngực.

“Nhóc Dương thật khéo mồm khéo miệng!” Đạo trưởng Diêu ngẩng đầu mà trừng tôi một cách cực kì ác độc, vung tay lên bắt đầu bật cười ha hả.

Mi tâm sư thúc cau thành hình con bướm, cố gắng an ủi Đại Hồng để cô ấy không làm chuyện quỷ dị như vậy, hơn nữa ảnh hưởng của chiếc mặt nạ đối với tôi, Tiểu Bạch và Vương Uyển Nhu ảnh hưởng vẫn rất lớn.

Lúc này da và quần áo trên người đạo trưởng Diêu đã thay đổi thành một người phụ nữ quyến rũ, nở nụ cười quyến rũ trên nhìn chúng tôi nói: “Năm đó sau khi mấy người tiêu diệt Đại Hồng, tôi vẫn luôn đi theo mọi người nhưng không ngờ mấy người lại có chút bản lĩnh!”

Vương Uyển Nhu chĩa chiếc quạt xếp trong tay về phíagiám đốc Lư, miệng bắt đầu lẩm bẩm.

Tôi không thể mở mắt ra được, chớp mắt vài lần mới thấy khá hơn.

Tôi s* s**ng mặt, chuyển mục nhìn xung quanh thì thấy mọi người đều ngạc nhiên nhìn tôi, ngay cả sư công cũng nhìn tôi với ánh mắt cực kì xa lạ.

Quay đầu nhìn lại thì thấy hai con mắt đã lộ ra từ chiếc mặt nạ quỷ dị của Đại Hồng, bốn con bốn con ngươi đều đỏ như máu.

“A! Không ngờ tới mấy người có thể tìm được tôi!” Lúc này giọng của đạo trưởng Diêu đã thành giọng nữ, hơn nữa da mặt cũng bong ra từng chút một.

Này cũng không thể gọi là người được nữa, trên người đầu người này có hai cục u dính đầy máu, trên mặt có rất nhiều vết xước lớn nhỏ, trên người càng thảm không nỡ nhìn, những con sâu bò ra ngoài miệng vết thương lớn bé, ông ta vừa bước ra thì cả căn phòng bốc mùi khó chịu.

Mà Âm Long thậm chí còn há to miệng cắn lung tung vào cơ thể “Đạo trưởng Diêu”, mỗi vết cắn lại như cắn vào một cục cao su mềm dính, cắn một lúc lâu vẫn chưa trúng miếng thịt nào.

“Gào!”

“Trương Dương! Trương Dương!”

Sao lai đưa ông ta tới Ngọc Hoàng cung?

“Đừng nhìn!”

Tôi bị cơn nóng trong tay làm cho tỉnh táo một chút, vội vàng ném đầugiám đốc Lư ra ngoài, vừa buông tay ra đã nghe được một âm thanh trong suốt vang lên, sau đó âm thanh xé rách cơ thể

Sư công lại càng không thể tin tưởng nhìn đạo trưởng Diêu, ngay cả dây lưng quần áo từ từ rơi xuống, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không thể nào!”

Tôi cũng không vui nhìn tay Đại Hồng xé da người, hơn nữa còn là xé từng mảnh một mà không dừng, lôi kéo Tiểu Bạch lắc lắc Kiến Mộc trong tay Trường Sinh nói: “Chúng ta đi xuống nhìn quan tài đi!”

Một chiếc quạt gấp bay ra khỏi người Vương Uyển Nhu, sau đó sau đó một chiếc mặt nạ mang theo nụ cười kỳ lạ bay ra rồi trực tiếp tròng lên trên mặt Đại Hồng

“Không phải Nguyên Linh thì là ai!” Cơ thể Đại Hồng vừa kéo, dáng người vốn lả lướt càng thêm quyến rũ.

“Ồ! Không gì là không thể!” Đạo trưởng Diêu gõ nhẹ vào người sư phụ một chút, sau đó xoay người nói: “Mấy người tìm tới nơi này cũng không có ích gì đâu!”

Khi tôi nghe Trường Sinh nói quan tài đá ở dưới giường đã chấn động trong lòng, vội rút ra ba lá dẫn lôi Thiên Cương phù đối mặt với giám đốc Lư, hét to với Trường Sinh: “Anh xử lý tên này!”

Mà ngoài cửa thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng các đạo sĩ lớn tiếng hét to, tôi nhìn “Đạo trưởng Diêu” đang mang bộ dạng phụ nữ, vội vàng quay đầu lại rồi hét to với bên ngoài: “Đạo trưởng Diêu bị yêu nữ nuốt chửng, tất cả đạo hữu mau Ngọc Hoàng cung mau tới giúp đỡ!”

“Không cần mấy người đối phó!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyên Linh ngay cả hét chói tai cũng không, chỉ có hai mắt nặng nề nhìn mặt nạ trên mặt Đại Hồng, phảng phất như hai con mắt trên mặt nạ có đồ ông ta muốn

Lúc này tôi cũng không dám đứng nhìn, hai tay kết pháp ấn thật nhanh rồi xông tới.

“G·i·ế·t!”

May mắn Tiểu Bạch hiểu những gì tôi nói, cậu bé dẫn theo một đám đạo sĩ chạy vào, tên nhóc này nhìn những người trong phòng rồi chỉ vào “Đạo trưởng Diêu” xinh đẹp thét chói tai.

“Mấy người liên hệ với người trong nội môn, bên ngoài thì kết Thất Tinh trận vây khốn hai yêu nghiệt này!” Khi sư thúc nói đến yêu nghiệt dùng hết sức lực rồi đắc ý nhìn “Đạo trưởng Diêu” xinh đẹp, sau đó dùng kiếm đâm ông ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi sợ đến mức phải cầm khăn lùi lại vài bước rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đạo trưởng Diêu, dù thế nào cũng không tin gã là sư phụ của người phụ nữ bị lột da kia.

“Định!”

Đại Hồng toàn thân đã hiện đầy mắt, ngón tay chỉ vào Đạo trưởng Diêu xinh đẹp dùng sức lôi kéo, xé toạc toàn bộ tấm da trên mặt xuống.

Bọn họ còn chưa kịp định thần lại đã nghe thấy căn phòng dưới gần giường phát ra một tiếng động lớn

“Hí!”

Đây làKhóa Linh Ấn, nhưng “Đạo trưởng Diêu” có vẻ như không bị Khóa Linh Ấn khống chế, vẫn cười to như cũ, trên khuôn mặt xinh đẹp thậm chí còn lộ ra ý cười giễu cợt.

Một giọng nói phát ra từ trong hang, theo sau là một thanh niên mặt lạnh từ từ đi lên trong hang ra rồi nhìn thẳng vào tôi nói: “Người kia đã chạy rồi!”

“Cô là?” Nguyên Linh không nghĩ tới còn có chiêu này, giật mình hô to một tiếng, nhưng đã muộn rồi.

Vài vị đạo sĩ trẻ vốn trốn ở cửa xem nhịn không đc mà ghé vào cửa ói đầy đất.

Thật đau mắt!

Trường Sinh lại mạnh mẽ đưa đoạn Kiến Mộc kia về sau rồi quát to: “Quan tài đá ở ngay bên dưới!”

Vương Uyển Nhu càng gấp đến mức lấy chiếc quạt xếp ra, quạt liên tục vào “Đạo trưởng Diêu”, nhưng Đạo trưởng Diêu như không hề xi nhê gì.

“A!” Nhóm tiểu đạo sĩ Ngọc Hoàng cung nhanh chóng lùi lại, muốn tránh khỏi giám đốc Lư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rõ ràng chính là hai mắt Trọng Đồng, hai tròng mắt đỏ ngầu.

Cùng với suy nghĩ đó, bên tai tôi truyền đến giai điệu quen thuộc, sau đó hai mắt đỏ lên, một giọng nói quen thuộc khẽ thì thầm bên tai tôi: “G·i·ế·t!”

“Không có gì!”Sư thúc kéo tôi qua, sờ mặt tôi nói: “Tên nhóc Trường Sinh này xuống tay cũng quá độc ác rồi!”

Giám đốc Lưu bị sét đánh vài lần vẫn muốn chống trả, lần này nhìn thấy chiếc mặt nạ lộ ra, tôi không còn chút cảm giác nào nữa nhưng trong cổ họng lại không ngừng muốn ca hát.

“Oẹ! Oẹ!”

Không đúng!

“!”Trên người Trường Sinh đã không thể lại mọc ra cây mây nữa, nhưng đôi tay lại siết chặt “Đạo trưởng Diêu” đến sít sao, dưới chân còn đạp bước.

Tôi vừa nghe thấy tiếng cười này đã cảm giác không ổn, tiếng cười kia giòn giã giống giai điệu nhỏ mà tôi thường nghe.

Nhưng tôi vẫn chậm một bước, chiếc giường lập tức bị lật xuống đất nhưng từ tấm ván gỗ dưới gầm giường lại chui ra một người.

“Trương Dương! Tỉnh lại đi!”

Bộ dạng này không phải giám đốc Lư đã được cứu đi sao?

“Chị!” Lúc này Vương Uyển Nhu nắm Tiểu Bạch đặt ở bên cạnh tôi, nhẹ giọng nói: “Đừng quên cậu ta!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 331: Nguyên Linh thật và giả