Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 163: Bài vị kỳ lạ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Bài vị kỳ lạ


Nhưng vừa mới chạy được hai bước tôi liền có cảm giác như đi trên không trung, cúi đầu nhìn lại thì thấy eo, tay, chân đều bị dây mây già cỗi lớn nhỏ quấn chặt.

Tôi thầm mắng bà lão bi3n thái, mặc kệ mình có bao nhiêu, lấy Thần Hòa Phủ trong ba lô ra chia làm hai, lúc rút tay ra cũng thấy đau đầu, biết đây là do ngày thường tôi không chăm chỉ luyện tập nội công mà lại một lần nữa dẫn nhiều phù như vậy, nhưng cũng không quan tâm được nhiều, tôi ném một cái về phía thụ cổ rồi lại nhanh chóng ném về phía cô nàng mập.

“A!” Khỏa cổ trên mặt lộ ra biểu tình vui sướng, nắm lấy tay tôi kéo xuống, há miệng hướng tới cổ tôi cắn tới.

Càng nghĩ nhiều đầu lại càng đau, trong đầu tôi lại bắt đầu vang lên những âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, hai mắt tôi dần dần nóng lên phát đau, tiếng nói quen thuộc phát ra từ tôi chầm chậm ngân nga một giai điệu quen thuộc.

Lại một cơn đau ở cổ, Âm Long rít lên chỉ vào cây liễu, nó lại bò ra.

Tôi vội vàng vặn hai tay, muốn kết ấn lại phát hiện tay đau nhức, cả tay và chân đều không thể động, trên người khỏa cổ có mấy đường sọc đen, không biết là loại sâu gì bò ra cắn vào tay tôi, từ từ chui vào trong.

Lại một trận đau đầu, vừa rồi trong đầu hiện lên tiếng gọi lúc gặp quan tài, mà chính mình thì ngân nga điệu lá liễu huỳnh quang trong động sao?

“Ha ha!” Bà lão dựa vào cây nhìn chúng tôi cười to, bà ta vỗ vào cây liễu nói: “Vẫn nên chăm sóc cây liễu này, để cho Lan Muội sớm trở về!”

Tôi vừa rồi không dứt khoát đâm c·h·ế·t bà ta thật sự là mềm lòng mà, bà ta vừa tỉnh đã gây rắc rối cho tôi rồi!

Tôi quay đầu thì thấy một nửa cái đuôi rắn đã chui vào tấm bài vị, hơn nữa giống như chui vào một nơi trống rỗng, bài vị cũng không có một dấu vết hư tổn nào!

Đậu má! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở cổ truyền tới đau đớn, khỏa cổ kia đột nhiên hét lên một tiếng, từ trên người tôi có vô số sợi tơ đen thoát ra trong nháy mặt trói c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u khỏa cổ.

Chuyện rắc rối gì thế này!

Trách không được bà lão lấy trộm đồ xong không chịu đi, hóa ra nếu không có chiêu này thì chẳng ai tin bà ta có thể sống lại!

Sau khi bị khỏa cổ phun một luồng khí đen vào người, bởi vì lóa mắt làm sức lực ở tay buông lỏng ra, ngay lập tức hai bàn tay sần sùi đen nhẻm không có móng của nó ấn chặt tay tôi xuống đất, lại há miệng ra cắn về phía tôi.

Nhưng trong đầu tôi giờ đây chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là gi ết c·h·ế·t bà ta, dùng một tay quăng cô nàng mập xuống đất, bước chân không chút ngừng lại.

Tôi vội vàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy Âm Long đang gắt gao dùng răng cắn chắt vào cổ tôi, đuôi rắn không ngừng quất vào mặt tôi.

“Ha ha! Uống đi! Uống đi!” Bà lão đứng ở dưới gốc cây liễu nhẹ nhàng dỗ dành khỏa cổ, trên mặt lộ ra vui vẻ.

Chương 163: Bài vị kỳ lạ

Đi đến dưới gốc liễu, tôi dùng một tay kéo bà ta lên, hai tay nắm đầu bà ta cố vặn.

“Soàn xoạt! Soàn xoạt!”

Cô nàng mập nghe vậy thì mắt nhỏ sáng lên, dùng lực vào đôi chân mập ú lao về phía tôi, tôi bị cô ấy đập vào bay ra xa, vẫn là tư thế hai tay bị trói, ở lòng bàn tay kết một chưởng tâm lôi hướng về phía dây leo ở trên người cô nàng mập.

Đầu óc tôi rối bời, trong lòng cười thầm, tôi c·h·ế·t cũng được, chỉ cần linh hồn không bị bà lão này chiếm đoạt, chẳng phải ở dưới còn có Vương Uyển Nhu và Ngụy Yến chiếu cố sao, đến lúc đó muốn đầu thai chỗ tốt cũng không thành vấn đề.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy chân đau nhói, chỉ thấy một con rắn đen gần như vô hình vươn đầu ra từ eo của khỏa cổ, cắn vào bắp chân tôi.

“Trương Dương!” Cô nàng mập nặng nề rơi xuống, lật người đứng dậy chỉ đằng sau tôi: “Cái kia! Cái kia!”

Tội vội lùi ra bên cạnh, nhìn Âm Long ném bài vị treo trên cây liễu xuống, lại nhanh chóng bay xuống mặt đất, dùng con mắt thâm đen rít lên với tôi, đuôi rắn nhẹ nhàng quẹt tới bài vị.

Cả người đầy máu này của tôi đã bị nhớ thương từ nhỏ tới lớn, ngay cả Âm Long đối với máu của tôi cũng thèm tới nhỏ dãi, khỏa cổ này cũng là cổ, vậy nên nó chắc chắn muốn hút máu tôi.

Một con rắn trắng đột nhiên rơi từ trên cây xuống, ở cổ chợt lạnh, tiếp đó có thứ gì cắ m vào cổ, hai mắt tôi lạnh lùng.

“Cô đi thu phục bà lão này đi!” Tôi đẩy cô nàng béo tới chỗ cây liễu, trong lòng căng thẳng muốn c·h·ế·t.

Chân tôi trùng xuống, trong lòng niệm Đại Lực Kim Cương chú, vội vàng xông lên trước đánh đòn phủ đầu khỏa cổ, dù sao thì tôi cũng không sợ độc, chỉ cần khỏa cổ không cắn, có mấy con sâu nhỏ thôi, đến lúc trở về châm thêm vài phát là được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bị cô nàng mập đè lên, tôi vội xoay người lại ném hai tấm Dẫn Lôi phù về phía cửa động, sau đó quay người vọt đến chỗ bà lão dưới gốc cây liễu.

Tôi đấm thẳng vào mặt nó, dưới chân dùng lực đá vào eo của nó, nhưng một cước này đá tới, khỏa cổ đột nhiên nhếch miệng cười với tôi.

“Bang!”

Trong lòng lập tức niệm Đại Lực Kim Cương chú, tôi đá mạnh vào khỏa cổ rồi xoay người nhanh chóng chạy đi, sau đó còn quay đầu lại dùng một tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù ném về đầu nó nổ tung.

“Đừng chơi đùa nữa, chúng ta thu dọn rồi trở về thôi!” Cả người tôi đều đau, đầu với đôi mắt đau đến không thể cử động, tôi vẫy tay với Âm Long và muốn kéo cô nàng mập rời đi.

“Tê! Tê!”

“Tê! Tê!” Âm Long sốt ruột dùng đuôi quấn lấy mắt cá chân của tôi, dùng sức vặn đầu nó ra sau, đuôi rắn vỗ hai cái.

Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy cả người cô nàng mập gần như bị sâu đen bao phủ, trên tay còn có có mấy vệt máu, cô ấy không ngừng rắc một ít bột thuốc xung quanh nhưng rõ ràng không có tác dụng gì mấy, mấy con sâu đang vui sướng bám vào người cô ấy.

“Tê! Tê!”

“G·i·ế·t!” Hai mắt tôi đỏ lên, trên tay đau nhói, cánh tay đã bị sâu cắn bất động từ từ cử động, tôi nhìn thấy gân guốc nổi lên trên tay mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi vội quay đầu lại thì thấy khỏa cổ toàn thân máu đen, đôi mắt đỏ au nhìn về cô.

Trong miệng tôi không ngừng ngân nga điệu hát dân gian, bước chân như cũ đi về phía bà ta.

Dây leo thuần ầm bị một chưởng như lựu đ·ạ·n của tôi đánh vào thì bùm một tiếng, cả người cô nàng mập được buông lỏng ra, tôi vội chạy đến đón lấy cô ấy đang rớt từ trên cao xuống.

Tôi thầm nghĩ lúc này không phải c·h·ế·t đến nơi à?

Trong động lập tức hiện lên cảnh tượng náo nhiệt, chỉ thấy toàn bộ hang động không ngừng rung chuyển, không để ý được nhiều đến những vết thương trên người, tôi dùng tay chụp lấy những con sâu bọ trên người cô nàng mập vứt ra, gấp rút kéo cô ấy chạy về phía cửa hang động.

Giọng nói kia hình như có chút không đúng!

Là tiếng động của cành liễu, những cành liễu đó còn mang theo đốm lửa, vung những chiếc lá liễu có lửa ném tới đầu tôi.

Con khỏa cổ này cũng thật khó đối phó, hai Dẫn Lôi Thiên Cương phù dùng trên người nó mà như không có gì xảy ra.

“Ưm!” Tôi đau kêu lên một tiếng, cảm nhận được trên cổ đau rát, sau đó bị một thứ ấm nóng l**m lên, giống như có thứ gì đó đang chảy khắp người tôi.

“Trương Dương! Trương Dương!” Cô nàng mập giống như rất nôn nóng gọi tên tôi.

“Soạt!”

“A! Đã ở trong trong tay bà tử còn muốn chạy trốn sao?” Bà lão đứng ở dưới tàng cây cười to, lấy tay giống như sờ cái gì vuốt cây liễu nói: “Đây chính là thụ cổ được trồng bởi xương chân của Lan Muội, nếu cô ấy đã c·h·ế·t lại trồng thụ cổ ở trên mộ phần của cô ấy, đến lúc đó nó sẽ mọc ra một Lan muội khác, cho nên bà tử tôi mới tới nơi này trồng cây. Chỉ có điều thiếu một chút dưỡng chất, vừa vặn dùng cô gái nhỏ mũm mỉm này, chờ đến khi cửu cửu trùng dương kết thúc, hai cô gái nhỏ sẽ nuôi dưỡng cái cây này lớn lên!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trương Dương!” Cô nàng mập bị treo ở bên trái tôi, quay đầu nhìn tôi khóc rống: “Tôi không muốn làm cái cây đâu!”

Mới chạy được hai bước tới chỗ bà lão kia thì nghe thấy âm thanh ào ào.

Hai mắt tôi đỏ rực khi nhìn tay mình bứt đầu khỏa cổ lên, vung tay một cái, đầu của khỏa cổ trực tiếp rơi xuống đất, máu đen từng giọt rớt xuống, kèm theo một ít sâu bé sâu lớn nhúc nhích.

“Bùm!”

Chờ đến khi tôi đi ra được khỏi đây xem, tôi lập tức sẽ kêu giám đốc Đinh kéo hai xe đá vụn tới lấp kín cái động này, sau đó thì hút cạn ao nhà họ Nguyên rồi bịt kín đường dẫn nước, tôi muốn bà lão độc ác kia bị chôn sống trong cái hang động này!

Sư phụ……

“Đây là! Cô là…” Bà lão đột nhiên hét lớn, thân mình vừa động muốn từ gốc cây liễu lao ra.

Âm Long đã biến mất, có phải nó biết là tôi đã c·h·ế·t nên bỏ tôi mà đi sao?

“Ầm ầm! Bùm!”

Mà cô nàng mập bị vướng vào những cành liễu, dường như muốn chạy về phía tôi nhưng bị những cành liễu đấy quấn chặt.

“Xèo xèo!” Trên mặt đất những con sâu đen lại bắt đầu bò lên chân, dù sao toàn thân tôi đã đau tới tê rần, cũng mặc kệ mấy thứ kia, trong lòng nhớ đến quyền pháp trước kia mà sư phụ dạy cho tôi.

“Trương Dương! Mau giúp tôi với!” Cô nàng mập thấy tôi đã giải quyết xong xuôi thì vội vàng hét lên: “Mấy con sâu này không bị cổ thuật của tôi không chế!”

“Trường Sinh!” Mắt tôi nóng lên, nghĩ sợi tơ đen dẫn dắt linh hồn ra hỗ trợ, Trường Sinh nhất định ở gần đây nhưng bây giờ anh đang ở đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên đỉnh đầu đau nhói, có thứ gì đó đập thẳng vào đầu, tôi theo phản xạ sờ đầu rồi ngẩng lên, chỉ thấy trong miệng Âm Long ngậm một tấm bài vị ném về phía tôi.

“A! A!” bà lão không nhịn được cười nhìn tôi, theo thân cây từ từ trượt xuống.

Người trước mặt giống như có một con hổ lớn đi ra, hai mắt đỏ rực nhìn bà lão rồi từng bước đi tới, cây liễu cũng như điên quật về phía tôi, nhưng chỉ cần tôi vung tay là những cành liễu đó sẽ rụng khỏi cây ngay lập tức.

Nó có vẻ rất vui sướng đi theo tôi, lại ngân nga điêu nhạc nho nhỏ, từng bước tiến về phía bà lão, những cành liễu đung đưa phóng về phía tôi nhưng bị tôi dùng sức kéo mạnh, những cành liễu đó lập tức bị tôi bứt ra khỏi thân cây.

“Trương Dương!” Cô nàng mập cũng nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, sắc mặt tái nhợt kéo lấy tôi: “Vừa rồi cô lại hát bài kia!”

“Ha! Vảy rồng, thần hang, nữ quan tài! Ha!” bà lão đột nhiên chỉ vào tôi như kẻ điên và cười lớn, sau đó lớn tiếng nói ngôn ngữ Miêu, trong giọng nói mang theo điên cuồng cùng với tuyệt vọng.

“Gào!” khỏa cổ hai mắt lóe lên, cười khúc khích xông về phía tôi.

“Tôi thì muốn đấy!” Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, đánh giá độ cao rồi vẫy tay với cô nàng mập: “Cô tiến lại đây!”

Tôi vui mừng khôn xiết, đây là liên quan tới dẫn hồn của Trường Sinh!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Bài vị kỳ lạ