Tôi là Nữ Quan Tài
Khát Mưa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 149: Tổ truyền
Vẫn là Âm Long nhìn không nổi nữa, nhảy lên người giấy khiến nó lao về phía hai anh em.
Mãi cho đến khi lên xe, cô gái mập đã đếm 800 đồng của mình rất nhiều lần, nói chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
May mà mấy con chuột đó đập ổ khóa mạnh nên mới áp được tiếng cười của cô gái mập, tôi thấy tiếng cười dần dần nhỏ đi mới từ từ buông cô gái mập ra, ra hiệu cho cô không được nhúc nhích, trong tay giữ chặt Âm Long từ từ dịch về phía sau, tay còn lại nắm chặt hồ lô trúc màu đỏ.
“Cô gái nhỏ từ đâu tới vậy?” Bóng người kia dần dần trở nên chân thực, ông từ trong khuôn in bước xuống, rồi lấy một cái khuôn in lên tờ giấy trắng trên kệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi chỉ vào những khuôn in kia và nói rằng những thứ này nhiễm âm khí rất nặng, để ở trong nhà sẽ không yên, hơn nữa đó lại là đồ truyền từ tổ tiên nhà họ Dương, dù bán đi họ cũng sẽ quay lại gây rắc rối trong nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bé con là người của nhà nào vậy?” Ông lão ngước mắt nhìn rồi rồi nói: “ Hồi đó ta cũng có học một chút, nhìn qua xem ra bé con cũng là người may mắn, tuy rằng cuộc đời có chút xui xẻo, nhưng con vẫn là một người tốt, ta kỳ thật cũng không muốn cái gì hơn, chỉ mong là bọn chúng không đem những điều tốt đẹp của tổ tiên hủy hoại! ”
“Ông ơi?” Tôi buồn cười đặt bức tranh xuống, nhìn ông lão hỏi: “Ông là cha của Dương Đào và Dương Ba phải không?”
Khi vừa nhìn thấy những con chuột này, Âm Long liền không bình tĩnh muốn chạy ra ngoài, không được ra ngoài nó liền l**m lòng bàn tay của tôi, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn tôi với ánh mắt làm nũng cầu xin.
Tôi nhìn những chiếc khuôn được đặt dưới mặt đất mà trong lòng bực bội, trong đầu lóe lên ý nghĩ, tôi vội vàng lấy trong balo ra một tờ giấy vàng, nhỏ hai giọt máu lên trên đó, và làm theo lời dạy của lão Miêu làm một người giấy có hình dáng giống quỷ.
Mặt hai người này lập tức tái xanh, họ cầu xin tôi loại bỏ những năng lượng âm khí bên trong.
Tôi vội vàng mở chiếc hồ lô trúc màu đỏ, dùng nước bùa trong tay b*n r* xung quanh, chỉ thấy linh thể của những con chuột đó chạt về phía cửa nhưng vừa chạm vào nơi có bùa chú liền bị dọa kêu chi chi rồi chạy trở về.
Chương 149: Tổ truyền
Tôi cố gắng nhịn cười, những con chuột kia thật sự là quá hài hước.
Theo ánh mắt của Âm Long nhìn qua, tôi vội vàng lui lại hai bước và liếc mắt nhìn cô gái mập đứng bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ thấy một chút ánh sáng từ những khuôn in lóe ra, rồi từ từ ngưng tụ thành một bóng người mờ ảo trong suốt, hình như là một ông già, mà những ánh sáng kia từng chút từng chút tuôn ra, hình bóng người này cũng càng thêm rõ ràng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi nghe qua thấy hình như ông lão cũng không có ý xấu, thế là liều mạng nắm bắt điểm quan trọng giúp ông tìm người chủ tốt hơn cho những khuôn in này, còn vỗ ngực hứa rằng nếu như có người trong nhà họ Dương thật sự thích tranh Tết trong tương lại, sau đó tôi sẽ gửi lại cho họ.
Lúc này hai anh em kia còn hét to hơn, suýt chút nữa thì tè ra quần, tôi nghĩ chắc cũng gần đến lúc liền hùng hổ lấy ra một tấm hỏa phù trong miệng niệm chú xông lên.
Bữa sáng ngày hôm sau khá ngon, có cả một đĩa hoành thánh nhồi thịt, còn có thêm mấy món ăn khác nữa, cô gái mập tập trung ăn đến nỗi thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của hai anh em họ Dương lập tức sáng lên, vỗ tay lập tức đồng ý, thiếu chút nữa lúc ấy muốn đóng gói đưa cho tôi luôn.
Cô gái mập nghe chán nên chống cằm lên ghế đẩu một lúc thì ngủ luôn.
Tôi chăm chú nhìn mấy con chuột này, chả có con nào là thật cả, nhìn rõ ràng giống mấy con được vẽ trên tranh Tết, xem ra chính là những con chuột trên tường ở trường chạy tới đây.
Ông lão thuần thục in một cái, rồi lập tức đổi sang một cái khuôn in khác, vừa in tranh vừa nói chuyện với tôi cùng cô gái mập.
Sau khi đóng gói hết xong xuôi, tôi được họ mời lên xe nhưng tôi lại đứng bên cạnh xe nhìn hai anh em với nụ cười nhạt.
Tôi vội vàng thêm một lá mê hồn phù ở phía trên làm cho người giấy kia nhìn càng trông giống quỷ hơn, sau đó dặn dò cô gái mập nhìn người giấy mà điều khiển mê hồn bên trong, còn tôi vội vàng ra đập cửa nhà Dương Ba.
Thật là một đứa trẻ tội nghiệp!
Sau khi ông nói câu này tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, đành phải an ủi: “Hay là con giúp ông tìm một người thích tranh Tết tặng cho họ, để cho người đó giúp ông tiếp tục in? ”
Lửa bùng cháy dữ dội, người giấy trong chớp mắt liền hóa thành tro.
Dương Đào nghiến răng đau đớn, đá Dương Ba một cái, hét lên: “Còn không nhanh lên! ”
Những con chuột kia sắp xếp đồ đạc, rồi từng cái khuôn in được bày ra, sau đó một con chuột lớn mặc quần áo chú rể màu vàng chậm rãi bước vào với hai bàn chân.
“Mấy năm nay đã ít người mua dần đi, lúc ta còn sống, cũng chỉ có những khuôn in tự mình chơi, về sau không động đến được thì lại nghe nói thứ này là di sản gì đó, giá trị tăng cao, nhưng người biết in lại ít đi. Hai tên phá hoại này không muốn truyền nối nghề thủ công của tổ tiên thì thôi, ngược lại còn muốn bán đi.” Ông lão vừa chuốt màu vừa lẩm bẩm mắng.
Hai người này ham lợi, không lấy tiền được của họ thật là có lỗi với chính mình, kiếm tiền thật khó nha!
Một lúc lâu sau hai người mới phản ứng lại, Dương Đào đau lòng từ trong túi móc một cái bao lì xì đưa cho tôi, suy nghĩ và lời bất đồng nói hai câu vất vả rồi.
Tên này bực bội nhả chú rể chuột từ trong miệng ra, không hài lòng liếc mắt nhìn những khuôn in kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi vội vàng xuống xe, dặn dò tài xế giúp dỡ khuôn in xuống, rồi tôi đi về phía nhà trưởng thôn.
Hai anh em nhà họ Dương bị tôi đánh thức, lúc đầu vốn không vui nhưng khi tôi nói rằng tôi đã bắt được quỷ và nhờ họ đến giúp thì hai người đã bị sốc, mặc quần đùi khoác áo vest vội chạy theo.
Tôi thầm nghĩ: Ông ơi! Ông nói khi ông còn sống, ông có biết là mình đã c·h·ế·t không? Vậy ông chơi như thế này, nghĩ rằng liệu có ổn không?
“Này! Nhìn xem! ” Ông lão in xong, ông đưa cho tôi với cảm giác thành tựu nói: “Đây chính là bức chuột kết hôn, là sở trường của ông!”
Đây đâu phải là ma ám, đây rõ ràng là nhà máy sản xuất của chuột chuẩn bị cho năm mới!
Những con chuột thấy tôi không nhúc nhích, mà Âm Long cũng không định nuốt chúng nữa, chúng nó vui vẻ lấy khuôn ra in tranh, đặc biệt con chuột chú rể thỉnh thoảng lại in cho mình một cái.
Dùng bùa chú phong ấn cửa sau, linh thể của mấy con chuột năm nay sẽ bị phong ấn trong gian phòng chính này, đến lúc đó thu về, còn có thể để cho Trường Sinh làm mấy con chuột giấy chơi một chút.
“Ừ!” Ông lão liếc tôi một cái rồi tiếp tục vẽ tranh nói: “Hai tên khốn kiếp này, ta đã làm in tranh Tết để nuôi lớn chúng nó, trước khi c·h·ế·t còn muốn bán bức tranh tổ tiên này để lấy tiền. Đây là đồ của tổ tiên, ta làm sao có thể để cho chúng nó bán đi chứ!”
“Hí!” Âm Long dường như rất đói, cứ bò đi bò lại trong tay tôi, chỉ ước có thể lao tới và nuốt chửng tất cả những con chuột này trong một miếng.
Thấy bọn họ như vậy, tôi ra hiệu cho cô gái mập, nhưng cô mập chỉ thích trêu chọc chơi đùa, không hề hiểu ý tôi gì cả.
Tôi bước tới nhận lấy bức tranh tết kia, bởi vì Âm Long ở rất xa, nên chú rể chuột kia cũng không sợ nó, lập tức nhảy lên trên giấy, duỗi móng vuốt nhỏ chỉ vào nó trên bức tranh, ngay cả râu cũng có.
“Cô bé này không phải là người nhà của ta, hơn nữa con đến đây còn bố trí cái gì vậy?” Ông lão họ Dương làm xong tất cả những chuyện này mới ngẩng đầu nhìn tôi, trầm giọng hỏi: “Đây là muốn bắt một hồn ma bỏ trốn như ta xuống âm phủ sao?”
Một lúc lâu sau hai anh em mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói lúc nãy chỉ là nhất thời bị dọa mà thôi.
Chỉ trong chốc lát, lũ chuột ngoài cửa lớn nhỏ đồng loạt mang theo những khuôn in những bức tranh Tết đi, có con nhảy lên tờ giấy để trải phẳng, có con thì vác những chiếc hộp lớn nhỏ đến, có vẻ như chúng muốn lấy màu nước để in tranh Tết.
Nếu Âm Long nuốt những thứ này sẽ càng trở nên mạnh, những con chuột này không biết là linh thể gì, có thể từ tranh vẽ trên tường đi xuống, nhất định sẽ là món ăn ngon đối với Âm Long.
Hai người này khi vừa nghe nói hàng tháng cần nhiều tiền như vậy thì lập tức đen mặt, vội vàng hỏi tôi còn cách nào khác không.
“Ha! Ha!” Cô gái mập trông thấy buồn cười liền không nhịn được cười thành tiếng, tội vội lấy tay bịt miệng cô lại.
Tôi nói rằng đây là cách duy nhất tôi biết, nếu không có thể để cho tôi mang về cho sư phụ xem còn cách nào khác hay không.
Tôi chuẩn bị xong tất cả liền nghe thấy tiếng chuột kêu thảm thiết, quay đầu lại thì nhìn thấy trong miệng Âm Long ngậm con chuột chú rể kia chuẩn bị trực tiếp nuốt chửng nó, rồi đột nhiên có một tiếng quát to.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, khó trách hai anh em vẫn không hề nói cái khuôn in này có vấn đề, thì ra là tính toán mang đi bán.
Ông lão họ Dương đã nói cả một đêm, nhưng sự khéo léo của việc in những bức tranh năm mới trên tay của ông vẫn không dừng lại, mãi cho đến khi hết giấy ông mới gấp từng tờ lại, đặt một chồng ngay ngắn rồi kiểm tra lại cẩn thận.
Dường như lũ chuột đã đến đông đủ, con chuột giống chú rể kia bước ra từ hành lang trước cửa để đón cô vợ chuột mặc áo đỏ. Rồi cả hai bắt đầu bái lạy những khuôn in kia.
Sau khi ăn chúng tôi muốn trở về, anh em nhà họ Dương gọi xe đến lấy khuôn in, nhưng sắc mặt không được đẹp lắm, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tôi.
Nhưng tôi lại chỉ vào cô gái mập và nháy mắt với Dương Đào.
Tôi biểu cảm ra vẻ mặt khó xử, nói rằng thứ này quá cũ rồi không dễ dàng bỏ đi như vậy, có đốt cũng chưa chắc đã bỏ đi được, chỉ có thể mang đến một nơi khác như đền thờ hoặc miếu có hương khói bao phủ rồi quyên góp hàng tháng một ngàn tệ tiền hương là đủ, cứ như vậy duy trì một đến hai năm là được.
Không ngờ lần này lại không ra về tay không, chiếc xe khi trở về với đầy ắp đồ đạc, nghĩ cũng buồn cười.
Tôi thật sự muốn khóc, ông ơi, nếu ông cứ tiếp tục in như thế này, cả thị trấn sẽ bị ông dọa sợ hết đó.
Ông già này cũng biết lý, biết mình đã c·h·ế·t nên thở dài ngao ngán sờ từng con chuột một rồi biến mất cùng với chúng.
In màu phải chú ý đến lực tay, khi in màu phải đều, khi nắng phải nhanh!
Chỉ thấy giám đốc Đinh đang đứng trong phòng với khuôn mặt nhợt nhạt, tàn thuốc vương vãi khắp sàn nhà, thấy tôi về ông ta cố nặn ra một nụ cười, đưa cho tôi một tờ giấy nói: “Đây là sư phụ con để lại cho con!”
“Chuyện này?” Tôi nghẹn lời, đã nghe chuyện xưa của người ta nửa ngày, cũng coi như là kết giao tình rồi, thật sự không cần nói rõ ràng như vậy chứ.
Nhưng tôi sợ làm kinh động đến lũ chuột này nên đi từng bước nhỏ, vừa định đi tới cửa thì chợt nghe thấy tiếng cô gái mập kêu lên, sau đó chính là tiếng chuột kêu chi chi ầm ĩ.
Nhưng vừa nhìn thấy người giấy kia, cả hai đã hét lên và suýt ôm chầm lấy nhau vì sợ.
“Ta biết rồi!” Ông lão ho khan hai tiếng, thở dài nói: “Chỉ là khuôn in này nếu ta không làm vậy, thì sau này nó cũng không phải là đồ của họ Dương ta nữa! ”
Sau khi cắt xong tôi lại dùng một lá bùa cố định nó bên trong, sau đó đánh thức cô gái mập mượn một con cổ trùng sống thả vào trong, sau đó nhìn về phía người giấy kia thổi một hơi, chỉ thấy người giấy kia lập tức từ trên mặt đất bay lên.
Xe còn chưa chạy đến nhà trưởng thôn, từ xa tôi đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu ở nơi đó, trong lòng liền rất buồn bực, không biết ai lại đến đây nhanh như vậy.
“Chi! Chi! “Con chuột chú rể kia đẩy mấy con chuột khác ra nhưng chúng nó vẫn đứng im, đành phải tự mình kéo một cái khuôn khác đưa cho ông lão, rồi lập tức lui về.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.