Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Chương 54
Trịnh Điềm Tranh nói chen vào: “Hôm đó còn phải xem Xuân Vãn nữa nhé. Tám giờ đúng là chương trình bắt đầu rồi!”
Anh cả tỏ vẻ việc này rất thú vị. Cố Tây Khởi, lại là cái tên này, dạo gần đây cái tên này đã được em gái ông nhắc đến rất nhiều lần, nhiều đến mức anh cả đã nhớ kỹ cái tên này rồi.
Trong mắt Kiều Ấu tràn đầy mong đợi: “Anh cả ơi, hôm đó anh cũng cùng bọn em đón năm mới được không?”
Kiều Ấu có điểm đặc biệt vô cùng: đơn thuần, thẳng thắn, trong sáng, đơn giản.
“Ha ha ha ha.”
Anh cả nói với giọng dịu dàng thong thả vô cùng: “Được mà, em làm tốt lắm.”
Kiều Ấu khoa tay múa chân: “Mọi chuyện là như vậy đó anh cả, trong nhà đồng chí Cố đã không còn ai nữa, em nghĩ có thêm một người nữa cũng chỉ là nhiều thêm một đôi đũa một chiếc bát thôi mà, cho nên em mời cậu ấy về nhà chúng ta để đón năm mới cùng nhau ạ.”
Cảnh tượng như vậy cho dù chỉ là tưởng tượng thì cũng đã đủ để khiến người khác cảm thấy vừa ấm áp vừa đáng yêu, làm người ta mong ngóng vô cùng.
Bắt chước xong, người bạn học vạm vỡ không kìm được mà cười ha ha. Các bạn học sinh khác cũng dần dần nhại theo: “Tên đàn ông kia, cậu không thể chân thành một chút sao?”
Kiều Ấu chỉ nói chuyện cô mời Cố Tây Khởi cùng nhau đón năm mới với cháu trai Vượng Vượng và anh cả mà thôi. Về phía đứa cháu Kiều Thần, tuy cậu ấy là đứa cháu mà cô yêu quý nhất nhưng việc của người lớn thì trẻ con không nên nhúng tay vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiều Ấu nhoẻn miệng cười, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào trên má, cô bắt đầu lên kế hoạch cho lịch trình hôm đó: “Hôm đấy đầu tiên chúng ta sẽ ăn cơm tất niên trước, cơm tất niên có sủi cảo, còn có cả các món ngon khác nữa. Sau đó là thức đêm canh Giao Thừa, đồng chí Cố, cậu có thể thức suốt đêm không?”
Cô hưng phấn mời đồng chí Cố lần nữa: “Vậy hôm đó chúng ta ăn cơm tối xong thì xem Xuân Vãn cùng nhau nhé.”
Đây không phải là lạt mềm buộc chặt thì còn có thể là gì nữa?
Người ta không cần đoán mò tâm tư của cô, bởi vì họ có thể nhìn thấy trực tiếp những suy nghĩ của cô được viết ngay trên mặt.
Anh cả đã đồng ý chuyện này rồi thì cháu trai Vượng Vượng đương nhiên là không thể nói thêm gì nữa.
Cô hơi tò mò chớp chớp mắt: “Xuân Vãn xem hay lắm sao? Nó nói về cái gì đó?”
Chẳng qua ông ấy có thể đoán trước rằng ngày đó chắc chắn sẽ rất sôi động.
Em gái mình cầu xin thì thân là anh cả, ông ấy chắc chắn sẽ không từ chối, chưa kể ông ấy còn rất tò mò về đồng chí Cố mà em mình luôn nhắc đến từ rất lâu rồi. Cha mẹ của bọn họ đã không còn nữa, đối với Kiều Ấu, ông ấy vừa là cha, vừa là anh, đương nhiên ông ấy sẽ gánh vác trách nhiệm nên làm của một người cha, người anh rồi.
Xuân Vãn! Đối với Kiều Ấu mà nói thì đây là một từ mới lạ, cô chưa bao giờ tiếp xúc nó, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy.
Chương 54: Chương 54
“Có thể.”
Như vậy tính sơ qua cũng thấy có khoảng hơn ba mươi người đón năm mới rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ban đầu cô ấy còn tưởng là Kiều Ấu đang đùa với cô, nhưng sau khi cô xem xét biểu cảm của Kiều Ấu thì mới nhận ra là không phải. Kiều Ấu hỏi rất nghiêm túc, không thể nghiêm túc hơn được nữa.
Những điểm đặc biệt ấy rất hiếm có, cũng rất đáng quý. Có lẽ Kiều Ấu có đặc điểm này chỉ vì bản thân cô vốn là một người đơn giản và trong sáng từ trước, trong lòng không cất giấu điều gì cả. Khi ở cùng cô, người ta sẽ cảm thấy thoải mái và vui sướng lạ thường.
Các bạn học sinh trong lớp nghe lén cuộc đối thoại từ đấu đến cuối không nhịn được mà cười ra tiếng.
Em gái mình rất đáng yêu, có người thích con bé cũng không có gì là lạ.
Anh cả điềm đạm khoát tay: “Không cần đâu, ngày đó anh sẽ vào nhà Vượng Vượng. Cả gia đình ta được sum vầy đoàn tụ rồi.”
Cho nên ông ấy muốn gặp mặt đồng chí Cố xem anh là người như thế nào, có đáng giá để kết giao hay không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ấy kiên nhẫn giải thích cho Kiều Ấu: “Xuân Vãn, hay còn gọi là Tiệc tối Liên hoan Chào Xuân, xem Xuân Vãn là truyền thống chào năm mới bao năm qua rồi đó, chương trình sẽ xuất hiện rất nhiều diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ cùng lên sân khấu biểu diễn các tiết mục, có ca hát, có nhảy múa, có tiểu phẩm, cả ảo thuật nữa. Có thể tham gia chương trình Xuân Vãn là một lời khẳng định to lớn tới các nghệ sĩ biểu diễn đó. Tóm lại Xuân Vãn rất là hay, cậu nhớ xem nhé.”
Gia đình nhà trưởng, thứ đều đến, hơn nữa còn có cả Kiều Ấu và Cố Tây Khởi.
Năm nay là năm đầu tiên anh chờ mong đêm ba mươi đến như thế.
Người bạn học vạm vỡ quay đầu lại, dùng giọng eo éo bắt chước giọng điệu của Kiều Ấu: “Tên đàn ông kia, cậu không thể chân thành một chút sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người trẻ tuổi bây giờ đều thích nói trái với lòng mình như vậy sao?
Rõ ràng niềm khát khao đã tràn đầy trong mắt anh rồi. Nếu anh muốn cùng cô đón năm mới đến thế thì sao vẫn cứ mãi từ chối cô vậy nhỉ?
Cố Tây Khởi cúi đầu khẽ cười một tiếng: “Được.” Rõ ràng ngày lễ mà anh không thích nhất trong năm chính là ngày đón năm mới. Trong nhà chỉ còn lại một mình anh, có là năm mới hay không cũng không có gì khác nhau, dù thế nào anh cũng sống một mình.
Ngay cả bản thân Cố Tây Khởi cũng không nhịn được mà nhếch khóe môi: “Được rồi, vậy thì chúng ta cùng nhau đón năm mới.”
“Phụt.”
Khi là game thủ chuyên nghiệp, khi đến cuối năm, các tuyển thủ khác đều về nhà hết, chỉ có một mình anh không có chỗ nào để đi, chỉ có thể một mình một người ở trong đội g·i·ế·t thời gian.
Nhưng mà ngày đầu năm mới mà, đương nhiên là càng náo nhiệt càng tố. Dù sao quanh năm suốt tháng cũng chỉ có một dịp năm mới này mọi thành viên trong nhà mới có thể đoàn viên như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi anh cả đồng ý cùng đón năm mới với hai người bọn họ thì nét tươi cười trên khuôn mặt Kiều Ấu trở nên rõ ràng hơn một chút. Nhưng sau đó cô lại nghĩ đến tình trạng sức khỏe của anh cả, lo lắng hỏi: “Anh cả, anh rời viện điều dưỡng có sao không? Hay là, bọn em đi viện điều dưỡng đón năm mới với anh nhé.”
Kiều Ấu thở dài như một bà cụ non, đôi mắt tròn như mắt mèo của cô trong sáng và ấm áp, trong đáy mắt như lấp lánh ánh sáng: “Đồng chí Cố, mỗi lần miệng cậu đều nói không muốn không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật. Tên đàn ông kia, cậu không thể chân thành một chút sao?”
Trịnh Điềm Tranh lộ vẻ kinh ngạc, đây là đùa đúng không, thời đại nào rồi mà còn có người chưa từng xem Xuân Vãn thế?
Nghe những miêu tả rất sống động của Kiều Ấu, anh cảm thấy đêm ba mươi vốn rất cô đơn lạnh lẽo nay đã trở nên ấm áp hơn nhiều.
Kiều Ấu nghe thế thì vẻ mặt có chút đăm chiêu. Mới chỉ nghe Trịnh Điềm Tranh miêu tả vậy thôi mà cô đã cảm thấy chương trình Xuân Vãn rất thú vị rồi.
-
Nhà cô cũng chỉ có một chiếc TV đen trắng nho nhỏ. Nó thật sự rất nhỏ, chỉ lớn hơn bàn tay một chút xíu thôi. Nhưng lúc đó nó chính là bảo bối của cả nhà, người trong nhà ai cũng nâng niu nó vô cùng.
Với tư cách là một người anh, khi em gái mình có thể thích ứng thời đại này nhanh chóng đến như thế thì đương nhiên ông ấy rất vui mừng, em gái mình có thể kết bạn với người bạn tốt, hoặc là có lẽ sau này hai người không chỉ có mối quan hệ bạn bè, ông cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.