Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8
Tôi còn chưa kịp nói, loạt bình luận đã nhảy điên cuồng.
Tống Yếm Ly phản ứng rất nhanh, cánh tay rắn chắc đỡ lấy cơ thể tôi một cách ổn định, thậm chí còn hỗ trợ thêm lực cho tôi.
[So với tên đó, nam phụ kiểu cún con vừa u ám, vừa bệnh tật, vừa sợ được sợ mất lại dễ thương hơn nhiều chứ.]
Bộ dạng như thể chỉ cần tôi ra lệnh, hắn sẽ lao đến xé Cố Niệm ra thành từng mảnh.
Quay mặt hắn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Yếm Ly thậm chí còn sốc hơn cả Cố Niệm.
Cổ hắn đỏ ửng, chỗ yết hầu nhô lên còn lưu lại dấu răng của tôi.
[Dù giận nữ phụ lắm, nhưng nghe thấy cô ấy ngã là không chút do dự quay lại ngay. Sự yêu thương cuồng loạn mà kìm nén này thích quá đi…]
Đôi môi mềm mại của hắn nhẹ nhàng chạm vào tôi, rồi không thể kiềm chế được, bắt đầu tăng thêm lực độ.
Tống Yếm Ly lập tức ôm tôi về bảo vệ trong lòng mình, vẻ mặt như một chú c·h·ó dữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Phát bệnh tình nguyện tự làm mình bị thương, cũng không ép buộc nữ phụ.]
Tôi ngồi lên đùi hắn, không chịu xuống.
Chương 8
“Đừng để ý đến thằng thần kinh này nữa, chúng ta về nhà thôi.”
[Cmn, cái nam chính này tự tin quá mức làm tôi phát bực, tác giả định xây dựng hình tượng học thần lạnh lùng, nhưng thực tế lại là một thằng đàn ông đáng ghét. Thật sự hết nói nổi.]
“Tôi biết là cậu đã lấy lại được suất tuyển thẳng cho tôi, cảm ơn cậu.”
Tống Yếm Ly đặt tôi lên sofa trong phòng.
Rồi dùng chân đá mạnh vào cằm Cố Niệm.
Tôi ngẩng cao đầu, nói với Cố Niệm: “Cậu biết cái gì mà nói? Kiểu người như cậu ấy, đẹp trai, ít nói, chỉ cười với mình tôi, lại còn chiến đấu đỉnh thế này, có biết mê đến mức nào không?”
Suy nghĩ một chút, tôi lấy chiếc băng đô lụa bên cạnh sofa buộc vào miệng của Tống Yếm Ly.
Tôi bị ép ngả lưng vào sofa, chỉ có thể tuyệt vọng nắm chặt cổ áo hắn.
Hơi ẩm từ mưa dường như đã được nhiệt độ cơ thể làm khô.
“Tôi thích cậu…”
Chỉ thoáng qua một chút thôi, rồi lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng, kìm nén quen thuộc.
Thế là tôi cứ thế nằm trong lòng hắn.
Tôi nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, nói ra từng câu từng chữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi hắn buông tôi ra, mặt tôi đã đỏ như tôm luộc.
Sau đó chỉ tay về phía Cố Niệm, tức tối: “Tiến lên phía trước.”
Tôi kéo kéo vạt áo của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Yếm Ly không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo.
Tôi quay sang nhìn Tống Yếm Ly, ánh mắt hắn thoáng qua vẻ buồn bã.
Ngay sau đó, tôi thấy khuôn mặt đẹp trai của Tống Yếm Ly càng lúc càng gần tôi.
10. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói hết những lời này, tôi tháo băng lụa ra.
“Được rồi, giờ thì cậu có thể nói rồi.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Cố Niệm bị tôi đá trúng cằm, hét lên đau đớn.
“Tôi có thể kiểm chứng không?”
“Đừng nói gì trước.”
Tôi nhíu mày, lay lay cánh tay đang ôm cổ hắn.
Màu lụa đen làm nổi bật khuôn mặt hắn, mịn màng như ngọc, mi mắt dày, sống mũi cao thẳng.
“Và…”
“Tin nhắn âm thanh của Cố Niệm là những lời tôi đã nói trước đó, tôi xin lỗi cậu, tôi không biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy, nhưng bây giờ tôi đã không còn nghĩ thế nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.