Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14
"Công cốc rồi!"
"B·ắ·t· ·c·ó·c cẩu thả thật đấy."
Lục nhị thúc hừ lạnh một tiếng, "Cháu biết gì, cháu cũng giống như chị dâu tôi, đàn bà tầm nhìn hạn hẹp!"
"Người đến rồi thì vào đi."
Cũng chỉ có thể là Lục Triều Bắc.
Lục nhị thúc bị hành động của tôi dọa giật mình, liên tục chửi bới, "Mẹ kiếp, cháu chán sống rồi à!"
Lục nhị thúc ném nửa điếu thuốc còn lại xuống đất dập tắt.
"Chỉ cần cậu ký vào, tôi sẽ không động đến con của cậu, Lục gia cuối cùng vẫn là của cậu."
Hoá ra con bài trong tay ông ta là đứa bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhân lúc Lục nhị thúc đang chú ý vào bản hợp đồng, tôi cử động cánh tay tự đ.â.m vào ống tiêm.
Lục Triều Bắc thừa cơ lao đến, ghì ông ta xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi nhìn Lục nhị thúc đang ngồi trước mặt, không hề bất ngờ.
Ông ta nói đến đây hít một hơi thuốc thật sâu, "Tôi chưa bao giờ lừa cháu, vì cháu của Lục gia thật sự đã c.h.ế.t rồi."
"Hai anh em Lục Quan Nam và Lục Triều Bắc, không ai mang dòng m.á.u của Lục gia." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ này khiến mí mắt tôi giật giật.
"Tuổi tác đã cao như vậy rồi, ông còn giãy dụa cái gì nữa?"
Lục nhị thúc châm một điếu thuốc, nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đến là Lục Triều Bắc.
Chương 14
Tôi hiểu ý anh ấy, là đang nói Ôn Nhan không sao.
Lấy từ trong túi ra một ống tiêm, đặt lên cánh tay tôi.
"Vậy thì sao?" Tôi lạnh lùng nhìn Lục nhị thúc, "Cho nên ông bắt tôi, lại nói nhiều như vậy. Chẳng qua cũng chỉ là muốn tiền." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ấy nhìn tôi, lắc đầu.
Lục Triều Bắc lạnh lùng nói: "Ông ta tưởng con bài đứa bé này đủ nặng."
"Gia nghiệp lớn như vậy, lại giao cho người ngoài thừa kế."
Tôi cử động cánh tay đã được cởi trói, nhìn Lục nhị thúc đang nằm sấp dưới đất.
Lục nhị thúc ném cho anh ấy một bản hợp đồng.
"Cũng vì cô ta, mà hai đứa cháu không cùng huyết thống của tôi, một đứa xuất gia, một đứa gặp tai nạn xe."
Thật là một sự nhầm lẫn lớn.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, cửa bị đẩy ra.
"Chị dâu tôi, chỉ sinh được một đứa con gái. Còn là một đứa con gái bị bệnh tim bẩm sinh, ốm yếu từ nhỏ."
Người ngoài?
Tôi cười bổ sung: "Nhưng ông ta không ngờ tới, người mang thai không phải là em."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.