Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
Nhưng không ngờ, kế hoạch đã bàn bạc cả đêm, lại không tìm được cách thực hiện.
Tôi rùng mình một cái, sợ hãi vội vàng nhảy khỏi đùi Lục Triều Bắc, hớt hải chạy đi tìm Ôn Nhan.
Tôi theo bản năng nắm lấy cánh tay Lục Triều Bắc, "Vậy phải làm sao?"
Hầm canh gà cũng hầm hai phần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Giả thành thật."
Tôi đứng dậy, anh ấy hỏi tôi đi đâu.
Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ấy, "Lục tổng rảnh lắm sao?"
Chương 11
Nhìn chiếc cổ vẫn trắng nõn của Ôn Nhan, tôi biết Lục Quan Nam mấy ngày nay ngoan ngoãn rồi, càng khẳng định suy đoán trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Triều Bắc cứ bám theo tôi như hình với bóng!
"Em muốn tìm cơ hội diễn một màn sảy thai?"
"E là trên dưới Lục gia, ai cũng biết sự thật."
Giọng nói ôn nhu quyến luyến, nhưng lại mang theo chút mê hoặc lòng người.
Tôi đưa tay ra, anh ấy hỏi tôi muốn gì.
"Anh nên."
"Đừng cử động, mẹ nhìn thấy rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, Ôn Nhan theo bản năng sờ lên bụng.
Tôi và Ôn Nhan mỗi người một bát.
Tôi khựng lại, không quen nép vào lòng Lục Triều Bắc.
Lục Triều Bắc đặt điện thoại xuống, đỡ eo tôi rồi bế tôi lên đùi.
Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lục gia có cả bác sĩ gia đình đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Triều Bắc nhướng mày, "Chuyện này dễ đoán thôi, nhưng mẹ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào em, cho dù em có diễn cảnh sảy thai, vậy bác sĩ thì sao?"
"Tớ chưa nghĩ kỹ có nên giữ đứa bé này hay không..."
Tôi nhìn Ôn Nhan đầy thương xót, kiên quyết nói:
"Đừng giả vờ nữa, em có thai hay không, chẳng lẽ anh không biết sao?"
Tôi lộ vẻ nghi ngờ, "Tối qua anh nằm rình ở cửa phòng em à?"
"Vậy thì đừng nói ra, chúng ta cùng diễn tiếp đi."
"Anh rõ ràng biết..." Tôi dừng lại, nhìn trái nhìn phải, ghé sát tai Lục Triều Bắc.
Một lời thức tỉnh người đang mơ.
Lục Triều Bắc cúi đầu, trán tựa vào gáy tôi.
Lục Triều Bắc buột miệng, "Vợ con quan trọng hơn."
Không nói đâu xa, cứ nhìn dì Vương là biết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.