Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 97
Trongkhônggian yên tĩnh,cônghe thấyanhnói: “khôngsao cả,anhnuôi em.”
Sau đóanhnóitiếp: “anhcómộtthứ muốn đưa cho em.”anhđivề phòng cầm cuốn sổ chứng nhận bất động sản ra.
Diệp Tuệ tỏ vẻđãhiểu,cônghĩmộtchút rồi giơ ra ba ngón tay: “Em chỉ hỏi ba câu thôi có đượckhông?”
Sau khi trở về từ buổi công chiếu phim, khán giả hầu như đều đánh giá từ 4 đến 5 saotrênDouban*, ngay từ thời điểm đầu phimđãđạt số điểm 8,5.
Hôm nay, Diệp Tuệnóivớianhrằnganhrất giỏi, đâykhôngphải là lần đầu tiêncônóicâu này, ngữ điệu củacôchân thành như mọi lần, nghiêm túc khen ngợianh.
Edit: Ngân Nhi
“Tôi biết lầutrênchỉđangxúc động quá chứkhôngcó ác ý gì, nhưng phải chú ý lờinóichút nha, chỉ cần Diệp Tuệ khỏe mạnh bình an là được rồi,côấy nhất địnhsẽđóng góp nhiều tác phẩm hay hơn nữa.”
Diệp Tuệ gật đầu, trong lòngcôđúng là có rất nhiều câu hỏi, nhưngkhôngbiết phải hỏi từ đâu.
côvẫn luôn cho rằng cái bình này là đồ rởm, cómộtlầncôđãnhắc tới trong livestream rồi, nhưng nhìn lạithìhình như cái bình này là hàngthậtthìphải.
Vương Xuyên rờiđi, Thẩm Thuật nhìn ánh mắt khiếp sợ của Diệp Tuệ, bất đắc dĩnói: “đivào đây rồianhgiải thích.”
Trong mắt Thẩm Thuậtthìtiền chỉ là con số thôi, dù nó có tăng lên bao nhiêu sốkhôngở cuốithìanhcũngkhôngcó cảm xúc gì cả.
Tầm mắtcôlại rơi vào cái kệ tủ,trênđó có bàymộtcái bánh trà,cônhớ mìnhđãtừng cắt nó ra để làm món gà hương trà choanhăn.
côchỉ tay vàoanh, lắp bắp: “anhanhanh…”
Bộ phim này cả biên kịch và đạo diễn đều là người có danh tiếng trong ngành, kịch bản phim được chau chuốt rất tốt, nhưng nếu chỉ dựa vào hai yếu tố nàythìkhôngthể nào đạt được số điểm 8,5 như vậy.
Diệp Tuệ cảm thấy mình sắp điên rồi, thang máy riêng! Rốt cuộcthìanhcó thân phận gì vậy? Lại còn có cả thang máy riêng nữa!
*Douban là trang web đánh giá phim ảnh uy tín do người xem bình chọn.
Diệp Tuệ liên tục xua tay: “khôngmuốnkhôngmuốn.”
Ăn mừng cái gì? Ăn mừnganhđãtìm được đường sống trong chỗ c·h·ế·t sao?
khôngthấy Diệp Tuệnóitiếp, Thẩm Thuật hỏi: “khôngphải vẫn còn câu thứ ba sao?”
Sức khỏe của Thẩm Thuậtđãkhôngcó vấn đề gì, còn Diệp Tuệ chỉ cần nghỉ ngơithậttốtthìcái chân bị thương cũngsẽmau lành lại.
Diệp Tuệ: “…”
Thẩm Thuật đáp lờinhẹnhưkhông: “Bình nàyanhmua được ở buổi đấu giá, mang về bày trong nhà, nếu em thíchthìanhsẽmua thêm mấy cái nữa về.”
cômang theo thứ ánh sáng rực rỡ, tràn đầy sức sống, hoàn toàn trái ngược với cuộc sống trầm lặng tẻ nhạt củaanh, cứ thế thấm sâu vào sinh mệnhanhmộtcách từ từ.
côđãtưởng tượng đến vô số khả năng nhưng vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì đó.
anhnói: “Cái nàyanhđãmuốn đưa cho em từ lâu rồi.”
Thẩm Thuậtkhôngquay đầu, chỉ đáp: “Tới nơianhlàm việc.”
Lần tụ hội này coi như là tiệc mừng sinh nhật 30 tuổi của Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ chỉ làmộtnữ diễn viên phải dựa vào chuyện bị tai nạnthìdanh tiếng mới đảo ngược, chuyệncôấy vượt qua được nguy kịch đâu thể chứng minh làcôấy có khả năng đóng phim chứ?
Diệp Tuệkhôngtráchanhvìđãgiấucô, vì ai cũng có bí mật riêng của mình, với lại hồi trước quan hệ giữacôvới Thẩm Thuậtkhônggiống như bây giờ, việc Thẩm Thuật giấucôcũng là có lý do.
Thấytrênmạng chỉ toàn những lời khen, nhiều người vẫn còn nghi ngờ về khả năng của Diệp Tuệ, cho đến khi bọn họ tự mình tới rạp xem phim.
Thẩm Thuậtkhôngcó cảm xúc gì khi được tổ chức sinh nhật to thế này, từnhỏđến lớn người nhà họ Thẩm có bao giờ quan tâm đến sinh nhật củaanhđâu, sao sinh nhật 30 tuổi lại tổ chức linh đình thế?
Thẩm Thuật nhìn theocô, thấycônhìn cái bánh trà,anhcườinói: “Trong nhà còn nhiều bánh trà cổ lắm, em cứ dùng thoải mái.”
Diệp Tuệ ngồitrênsalon,cônhìn Thẩm Thuật rồi vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Bọn mình ngồi đâynóichuyện chorõràng nào.”
Diệp Tuệ ngồi xe lăn, được Thẩm Thuật đẩy vào trong nhà họ Thẩm.
Diệp Tuệ hỏianh: “Cái bình hoa này…”
Sợ Diệp Tuệ nghĩ nhiều, Thẩm Thuật lại bổ sung thêmmộtcâu: “Em đừng để tâm đến mấy chuyện này.”
Thẩm Thuật nhìncô: “Đây là thang máy riêng củaanh.”
Giọngnóitươi mát củaanhlọt vào taicôrấtrõràng, Diệp Tuệthậtsựkhôngnghe lầm, Thẩm Thuật chính là tổng giám đốc Thẩm của Hoa Thụy.
Bộ phim đầu tiên được công chiếu sau khi Diệp Tuệ comeback sau tai nạn gây được rất nhiềusựquan tâm chú ý, doanh thu phòng véđãvượt hơn hai trăm triệu tệ.
Thẩm tổngkhôngkịp ngăn cái mồm của Vương Xuyên lại, chỉ biết thầm thở dài trong lòng.
Cho đến ngày hôm naythìanhđãkhôngthểkhôngcócôđược.
Lònganhtrùng xuống,anhnắm chặt taycô, sốt sắngnói: “anhvẫn luôn muốn tìm cơ hội đểnóicho em biết, nhưng mà…”
Từ tối qua đến giờ Diệp Tuệđãđón nhận toàn những chuyệncôkhôngbao giờ ngờ đến, nhưngcôkhôngbiết rằng, chuyện khiếncôkhiếp sợ nhất sắp xuấthiệnngay trước mắtcôrồi.
Mọi người bỗng hiểu ra lý do vì sao fan của Diệp Tuệ lại thíchcôđến vậy.
côkhôngnghĩ nữa, dù sao hôm naycôcũngsẽcó đáp án thôi, sau khi ăn sáng xong, Thẩm Thuật đỡ Diệp Tuệ lên xe.
Ánh mắtcônhất thời trở nên phiền muộn hẳn.
Vương Xuyênđitới gật đầumộtcái với Diệp Tuệ, sau đó nhìn Thẩm Thuật rồinói: “Thẩm tổng.”
Cảm xúc ấm áp khẽ chạm vào timanh, chậm rãi lan ra từng mạch máu, từng chút từng chút tụ lại khiếnanhxúc độngkhôngthể kìm chế.
anhmuốn tối naycôđược ngủ ngon giấc.
Thẩm Tu mang theo quà làmộthộp thuốc bổ, nhung hươu, đông trùng hạ thảo và nấm linh chi, Thường Huỳnhthìtặng nhân sâm loại đắt nhất…
Thẩm Thuật ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng vàocô, bàn tayanhphủ lên bàn taycô,nhẹnhàngnói: “Đúng vậy,anhchính là tổng giám đốc của Hoa Thụy.”
Ngay cả con ma tú tàiđãlâukhônggặp cũng bay về nhà họ Thẩm, đứng phía xa chắp tay làm lễ với Diệp Tuệ, mà cũngkhôngbiết là nó chắp tay vớicôhay là với Thẩm Thuậtđangđứng bên cạnhcônữa.
Diệp Tuệ lắc đầu: “Emkhôngcòn vấn đề gì cần hỏi nữa.”côcần thời gian để tiêu hóamộtsựthậtlà Thẩm Thuật có rất nhiều tiền.
Diễn viên chính làmộtcôgáirất tự tin và kiên cường,khôngsợ hãi bất cứ điều gì.
Hai người vào phòng làm việc, bầukhôngkhí rất yên tĩnh, Diệp Tuệ vẫn cònđangđắm chìm vào hai chữ “Thẩm tổng” mà Vương Xuyên vừa mới dùng để gọi Thẩm Thuật.
Thẩm Thuật: “Ở đây nhiều người quá, về nhàanhsẽnóicụ thể cho em biết.”
Sinh nhật 30 tuổi của Thẩm Thuật trôi qua trongsựcăng thẳng lo lắng, cho nên Thẩm Sĩ hy vọng bữa tiệc này có thể bù đắp đượcsựnuối tiếc trong lòng họ.
Người ngoài đều nghĩ chỉ Diệp Tuệ là bị tai nạn, chỉ có người nhà họ Thẩm là biết cả Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng gặp tai nạn.
Nhưng khicôchính thức nhận được vai diễn trongmộtbộ phim hot, tuy chỉ là nữ phụ số ba nhưngcôvẫn thểhiệnđược kỹ năng diễn xuất của mìnhmộtcách xuất sắc. Ngay cả nữ chính Thường Huỳnh cũng bị phong thái củacôlấn át.
Mỗi khicôvui,côbuồn,côkhóc,côcười…Thậm chí là từng câunóicủacôcũng đủ khiến cho nội tâm lạnh lẽo củaanhgợn sóng.
Ông Thẩm tự mình ra đón, thấy Thẩm Thuật bình an đứng trước mặt, ông mới thở phàonhẹnhõm.
Lần tụ hội này long trọng quá nhỉ, nhận nhiều thuốc bổ như thế, ngườikhôngcó bệnh có khi còn sinh bệnh vì bổ quá cũng nên.
Diệp Tuệ: “…”
sựtrưởng thành của nhân vật khá giống với Diệp Tuệ, cũng chính vì thế nên bộ phim này mới làm cho người ta thêm cảm động.
Thẩm Thuật gật đầu: “Em hỏiđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Xuyênkhônghề biết cảm xúc của Diệp Tuệ lúc này,anhnóitiếp: “Chiều nayanhcómộtcuộc họp đấy ạ.”
Thẩm Thuật nhìncôbằng ánh mắt sâu xa: “Emthậtsựmuốn biết à?”
Lúc Diệp Tuệ nằm viện, nhà họ Thẩm sai người mang đến rất nhiều thứ, ông Thẩm vì bề bộn nhiều việc nênkhôngthể bay tới thămcô, nhưng vẫn thường gọi video cho Thẩm Thuật để theo dõi tình trạng củacô.
Chẳng biết từ khi nào, Diệp Tuệđãchạy vào thế giới củaanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Tuệ cong môi cười.
Tất nhiên vẫnsẽcó những thành phần ngờ vực.
Cái người mà trước giờ chưa từng lộ diện, người mà ai ai cũng muốn được gặpmộtlần, thế mà lại là chồng củacôđấy!!!
Lúc đó Thẩm Thuậtnóivớicôlàanhcầm nhầm theo, bây giờ nghĩ lại, hình như từ lần đó trởđi, Thẩm Thuật bắt đầu loáng thoáng để lộ thân phận đại gia của mình rồithìphải.
Thẩm Thuậtnói: “Mọi người về nhà hết rồi.” Lúc Diệp Tuệđangngủ,anhđãthu xếp ổn thỏa mọi việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
thìra người có tiền thực thụ chính là người mà chúng takhôngthể tưởng tượng được là họ có bao nhiêu tiền.
anhchọnmộtcách khác để trả lời: “Ngày maianhsẽđưa em tới nơi làm việc củaanh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Thuật chưa kịpnóigì, đúng lúc này có ngườiđitới, là Vương Xuyên,anhấy nhìn thấy Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ở đây nên lại tưởng là Diệp Tuệđãbiết thân phậnthậtcủa Thẩm Thuật rồi.
anhmuốn trao chocônhững thứ tốt đẹp nhất.
Diệp Tuệ nhìn xung quanh: “Bây giờkhôngphảiđangtrong giờ làm việc sao? Sao lạikhôngcó ai thế?”
Diệp Tuệ vuốt ngực, cố gắng giữ bình tĩnh: “Thẩm Thuật,anhgiấu em lâu quá đấy.”
Diệp Tuệ lại ôm trán lần nữa, cái gì chứ? Kia là trà cổ sao?côthế mà lại dùng trà cổ để hầm gà ăn!
Diệp Tuệ ngỡ ngàng nhìn Thẩm Thuật, Thẩm Thẩm Thẩm…Thẩm tổng á? Taicôcó vấn đề phảikhông?
Thẩm Thuật cũng học theo dáng vẻ của Diệp Tuệ, đưamộtngón tay ra, chậm rãi hướng ngón tay chỉ vào mình, môi mỏng khẽ mở,nói: “anh.”
anhđưa nó cho Diệp Tuệ, Diệp Tuệ nhìn rồinói: “Đâykhôngphải là chứng nhận nhà đất màanhđãcho em xem hôm ở Đại Lý sao?”
Diệp Tuệ mấp máy môi, hỏi câu thứ nhất: “Nếu so sánh giữaanhvà emthìai có nhiều tiền hơn?”
Thẩm Thuật bình thản đáp: “Ừ.”
thậtkhôngthể tin được!
Những chuyện hồi trướccôchưa hiểu, lúc này dần trở nênrõràng hơn, bảo sao Thẩm Thuật và Thẩm tổng đều có chung họ Thẩm, bảo sao Thẩm Thuật lại có nhiều tiền như vậy, vìanhlà tổng giám đốc củamộtcông ty giải trí lớn nhất nước cơ mà.
Thẩm Thuật yên lặng nhìncô, đôi mắtanhđen nhánh sâu thẳm, dường nhưkhôngthể nhìn thấy đáy.
Diệp Tuệkhôngkhỏi đưa mắt nhìn trời, tài sản của chồngcôrốt cuộc nhiều đến đâu vậy hả?
Bây giờ nhìn lại, Diệp Tuệ đúng làđãbị cái mác “Tiểu Thường Huỳnh” che mất hào quang của riêng mình, cho đến khicôthựcsựđược công chúng nhìn nhận với thân phậnmộtdiễn viênthìánh hào quang mới được lộrõ.
Xe bắt đầuđi, Diệp Tuệ hỏianh: “Bây giờ bọn mìnhđiđâu vậyanh?”
Thẩm Thuật ngồi xuống, Diệp Tuệ nhìn vào mắtanh, hỏi: “Rốt cuộcthìcông việc củaanhlà gì?”
Phim “Giải thoát”đãhoàn thành xong công đoạn biên tập vàđangtrong giai đoạn truyên truyền. Ở buổi ra mắt phim, Diệp Tuệ ngồi xe lăn đến dự.
côkhôngcó ý định xác minh điều gì vớianhnữa đâu, vì đáp án chắc chắn là như nhau cả thôi, tất cả đồ vật trong nhà đềukhôngthể đem ra định giá được.
Thẩm Sĩ gọi tất cả người nhà họ Thẩm tới, kể cả có việc gì quan trọngthìcũng phải về ăn mừng sinh nhật Thẩm Thuật.
cônghĩmộtlúc rồi thấy mệt, cơ thể vẫn còn khá yếu, dần chìm vào giấc ngủ.
Diệp Tuệ tiếp tục nhìn xung quanh căn nhà, vốn căn nhà được trang trí rất đơn giản, nhưng sao lọt vào mắtcôlại như được đắp thêmmộtvầng sáng thế nhỉ,côlại hỏi: “Trong nhà còn có bao nhiêu đồ quý vậy?”
Thẩm Tu và Thường Huỳnh ở thành phố lân cận tham giasựkiện cũng bị ông Thẩm ra lệnh cưỡng chế gọi về, kết thúc công việc là vội vàng bay về nhà họ Thẩm luôn.
côgáivừa mới trải qua sinh tử, bây giờ lạimộtlần nữa xuấthiệntrước mắt mọi người rồi.
Mặc dù vẫn còn phải ngồi xe lăn, nhưng Diệp Tuệ vẫn rất bình thản, ánh mắt sáng ngời như cũ, lúc nhìn vào ống kính máy ảnh, khóe môicôcong lên, dịu dàng mỉm cười.
“Emkhôngthể tưởng tượng nổi, chỉmộtmìnhanhmà có thể làm đến mức này cơ.”
Khi Diệp Tuệ mới ra mắt,côký hợp đồng vớimộtcông tynhỏkhôngmấy danh tiếng, đoàn đội củacôcũngkhôngcó nhiều kinh nghiệm, ai cũng chỉ nhớ đếncôvì mấy scandal.
anhnhìncôthậtsâu,mộtgiây sau liền giang tay ra ômcôvào lòng,anhôm chặt lấycô, cúi đầunói: “Diệp Tuệ, em khenanhnhư vậy,anhvui lắm.”
đãrất muộn rồi, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật tắm rửa rồiđingủ, sáng hôm sau, Diệp Tuệ dậy rất sớm,cômộtmực suy đoán xem cuối cùngthìthân phậnthậtsựcủa Thẩm Thuật là gì.
Đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, Thẩm Thuật đẩy Diệp Tuệ ra ngoài, lúccôtới công ty ký hợp đồng, Vương Xuyên cũngđãdẫncôđitham quan công ty rồi,anhấy còn dẫncôlên đây rồinóimuốn chocôgặp Thẩm tổng nữa.
Tức là, Thẩm Thuậtkhôngchỉ cómộtchiếc máy bay tư nhân, mà còn có vô số bất động sản đứng tênanhnữa! Diệp Tuệ ôm trán,côcần bình tĩnhmộtchút,côchịukhôngnổi luôn rồi.
“Aaaaa tôi muốn khóc quá, lúc còn sống vẫn được xem Diệp Tuệ đóng phim rồi! Nhất địnhsẽmua vé ngay hôm công chiếu rồi rủ cả bạn bèđixem!”
Diệp Tuệ ngồi xe lăn, tò mò đánh giá quà cáp mà mọi người mang đến tặnganh.
Quan trọng nhất chính là kỹ năng diễn xuất của Diệp Tuệ,côđãcân cả bộ phim, khiến cho khán giả cảm thấy cực kỳ lôi cuốn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người vào thang máy, Diệp Tuệ vẫn cònđangchoáng váng, Thẩm Thuật yên lặng liếc nhìncô, đợi lát nữa khianhnóichocôbiết thân phận của mình,anhhy vọngcôsẽchuẩn bị tâm lýthậttốt.
Diệp Tuệ hít sâumộthơi: “nóithậtđi, rốt cuộcthìanhcó bao nhiêu căn nhà vậy hả?” Dựa theo tài lực củaanhthìkhôngthể chỉ cómộtcăn phòngnhỏnày được.
Thẩm Thuật cườinói: “Tất cả người của tập đoàn Thẩm thị gom tiền vào cũngkhôngvượt đượcanh.”
Thẩm Thuật nhìn phản ứng của Diệp Tuệ, quả nhiên sáng maianhmới nênnóichocôbiết chuyệnanhlà tổng giám đốc của Hoa Thụy.
thậtlâu sau, Thẩm Thuật đánh thứccôdậy,cômở mắt ra, bấy giờ mới pháthiệnlà bọn họđãở dưới khu nhà rồi,cônhìn xung quanh rồi hỏi: “Mẹ đâuanh?”khôngchỉ Nghiêm Lamkhôngở đây mà cả nhóm Vương Xuyên Tiểu Lưu cũngđirồi.
anhvẫnkhônggiải thíchrõhơn, chỉ đẩy xe lănđivàomộtthang máy, trong thang máy này chỉ có hai người họ.
Cái người họ hàng mà lần trước tới châm chọc bát tự của Thẩm Thuật rồi bịcômắng chomộttrận lúc này cũng tới, còn khách khí xin lỗi hai vợ chồngcônữa.
Thẩm Thuật sửng sốt, Diệp Tuệ nhìn vào mắtanh, nghiêm túcnóilại lần nữa: “thậtđấy,anhcực kỳ cực kỳ giỏi luôn.”
Diệp Tuệ:!!!
“Diệp Tuệ ngồi xe lăn vẫn xinh, như thiên thần ý!”
Diệp Tuệ lơ đãng nhìn cái bàn bên cạnh salon,trênđó có đặtmộtbình hoa.
Các fanđãcầu phúc chocôbiết bao ngày, cuối cùng cũng được nhìn thấymộtDiệp Tuệ khỏe mạnh trở lại.
Trong phim “Giải thoát” Diệp Tuệ vào vaimộtnữ cảnh sát, từmộtngười mới bước chân vào ngành cho đến khi trở thànhmộtcảnh sát ưu tú, trong quá trìnhcôđãbị hãm hạimộtlần, nhưng cuối cùngđãvực dậy được…
côvà Thẩm Thuật sống chung dướimộtmái nhà, vậy màcôlạikhôngpháthiệnra, Thẩm Thuật giấu giỏi ghê.
Trong quá khứ hơn hai mươi năm qua, gần nhưkhôngcó bất kỳ chuyện gì có thể khiến cho cảm xúc của Thẩm Thuật dao động, kể cả là người nhàthìtình cảm gia đình cũng chỉ mỏng như tờ giấy trắng.
Thẩm Thuật ngồi xuống, mắt Diệp Tuệ vẫn nhìnanhchằm chằm,anhcườinói: “Có nhiều thắc mắc muốn hỏianhlắm đúngkhông?”
Nét mặtanhvẫn lạnh lùng như cũ, chỉ khi nhìn Diệp Tuệthìmới trở nên dịu dàng, xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưnganhchỉ chăm chú nhìncôthôi.
Diệp Tuệ bị hơi thở ấm áp vây quanh, khiến timcôđập nhanh hơn mấy nhịp, vì muốn giấuđigương mặt ửng hồng,côcố tình cười giỡn: “Thẩm Thuật, đem so vớianhthìđúng là em nghèo rớt mồng tơi rồi.”
Chương 97
mộtgiây sau, Diệp Tuệ cười rất tươi, mắt híp lại,nói: “Thẩm Thuật,anhthậtlà giỏi.”
Thẩm Thuật bế Diệp Tuệ lên máy bay,anhcẩn thận đặtcôxuống ghế ngồi, những người còn lạithìcố ý chọnmộtchỗ cách hai vợ chồng khá xa, cho hai vợ chồng cókhônggian riêng tư.
Diệp Tuệ trợn to hai mắt,côcũng đoán có thể Thẩm Thuật nhiều tiền hơn Thẩm Tu, nhưngkhôngngờ là trong mắtanh, tập đoàn Thẩm thị cũng chẳng là gì.
anhgặp Diệp Tuệ.
anhvẫn luôn cho rằng như thế, cũng nghĩ rằng mìnhsẽsống cả đời như vậy, cho đến khi…
Cho tới bây giờ, Diệp Tuệ đềukhôngphải là cái bóng của ai cả,côchỉ là chínhcômà thôi.
Lúc hai vợ chồng về nhà, ông Thẩm lập tức tụ họp gia đình, chỉ mời người trong nhà, chủ yếu là làm vì Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.
Thẩm Thuật bếcôxuống xe, đặtcôngồi lên xe lăn: “Ừ.”
Trong show giải trí Diệp Tuệđãbộc lộ tính cáchthậtcủa mình, hoàn toàn gây được ấn tượng với khán giả…
Thẩm Thuật nghiêm túc suy nghĩ: “Nhiều lắm,anhkhôngnhớrõnữa.”
Diệp Tuệ lại hỏi: “Thế nếu so sánh giữaanhvà Thẩm Tuthìai nhiều tiền hơn?”
Diệp Tuệ kinh ngạc: “Sao bọn mình lại lên đây?”
Diệp Tuệ kiên nhẫn ngồitrênxe, dần dần trơ mắt nhìnanhlái xe xuống hầm gửi xe của Hoa Thụy,côkinh ngạcnói: “anhlàm việc ở Hoa Thụy sao?”
Thẩm Thuật nghĩ, nếu bây giờanhnóithẳng luôn chocôbiếtanhchính là tổng giám đốc của Hoa Thụythìsợ là Diệp Tuệsẽcần rất nhiều thời gian để đón nhận tin này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.