Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 88

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88


Cơ thểanhcứng đơ, hô hấp dừng lại,khôngkhí trở nên mỏng manh vô cùng, dường như chỉ cần chịu đựng thêmmộtgiây nữa thôi làanhsẽkhôngthể thở nổi nữa.

“Tôi cố gắng phản kháng lại gia đình, khó khăn lắm mới ra ngoài được, nhưng lại nghe tinanhấysẽkết hôn cùng người khác. Tôi vô cùng tuyệt vọng, nhưng vẫnkhôngmuốn tin tưởngsựthậtnày.”

Nhìn bộ dạng ‘anhmàkhôngcõngthìemsẽkhôngbỏ qua đâu’ của Diệp Tuệ,anhbất đắc dĩ thở dài, tuân lệnh cúi người xuống: “Leo lên đây.”

Giọnganhkhàn đặc, khó khăn gọicômộttiếng: “Diệp Tuệ.”

Diệp Tuệ khó hiểu, nếukhôngphải vợthìtại sao cả cuộc đời Vệ Tễ chỉ vẽ chân dung củamộtngười phụ nữ duy nhất làcôấy chứ.

Đó là bậc thầy hội họa Vệ Tễ vốnđãtuyên bố gác bút nay lại vừa vẽ thêmmộtbức tranh, bức tranh đósẽđược trưng bày ở triển lãm tranh vào ba ngày tới.

côcòn chưa rời giườngthìđãnhận được điện thoại của chị Nhâm bảocôđitham giamộthoạt động, vì thời gian bắt đầu hơi sớm nên cầncôđến trướcmộtlúc.

Lời còn chưa dứt, Diệp Tuệ bỗng ghé mặt lại gần, khoảng cách giữa hai ngườiđãkhôngcòn, môicôdán lên môi Thẩm Thuật, xúc cảm mềm mại cứ thế đọng lạitrênmôianh.

Nhìn Thẩm Thuật ăn, Diệp Tuệ cũng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa chỉ huy: “Em muốnđira kia,anhcõng em.”

Diệp Tuệđangđịnhnóithìcôgáitrong tranh lại cầu xin: “Tôi muốn gặp Vệ Tễ, xincôhãy giúp tôi.”

Vệ Tễ nghe xongthìđồng ý ngay.

mộtgiây saucôlạikhôngan phận, tiếp tụckhôngchút kiêng dè chỉ huyanh: “Em muốn ăn quýt,anhcõng em đến phòng bếpđi!”

Tay Vệ Tễ vẫn quấn băng gạc, ông gấp gáp hỏi: “Tranh của tôi đâu?”

anhvừa mở miệng muốnnóithìcôđãnhét miếng quýt vào miệnganhrồi,anhtheo bản năng cắn ăn, rất ngọt.

Diệp Tuệ truyền đạt lại lời củacôgáitrong tranh cho Vệ Tễ, nghe xong, nét mặt Vệ Tễ rất phức tạp,đangđịnhnóithìcôgáitrong tranh lạinóitiếp.

Diệp Tuệ rấtnhẹ, lúcanhđứng lên gần nhưkhônghề cảm nhận được sức nặng.

Diệp Tuệ nghĩmộtlúc rồi đưa ngón út ra giơ trước mặtanh: “Thế nàyđi, em vớianhngoắc tay,khôngcho phép làm trái với lời hứa.”

Hô hấp củaanhhơi chậm lại: “Diệp Tuệ, em làm sao…”

côgáitrong tranh bật cười trong đau đớn: “Thầy Vệ à,anhlàm vậy là có ý gì?anhthấy áy náy sao?anhcho rằng dùng cách này là có thể bù đắp được mọi lỗi lầm đấy à?”

Đối diện với vô vàn lời nghi vấn, Vệ Tễ chỉnóiđúngmộtcâu: “Diệp Tuệ là ân nhân của tôi.”

Thẩm Thuật bảo Mạnh Hànnóivới Vệ Tễ rằng bức tranh bị mấtđãtìm được rồi, bọnanhmuốn trực tiếp đưa lại cho ông ấy.

Diệp Tuệ say rượu nào còn chút lý trí gì nữa,côthấyanhmãi chẳng chịu ômcôthìmếu máo, tủi thânnói: “Thẩm Thuật, em muốn ôm ôm ~”

Thẩm Thuật: “…”

Vệ Tễ vàcôgáitrong tranhnóilời cảm ơn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ra về, Diệp Tuệđiđằng trước, trong lòng bộn bề cảm xúc.

Thẩm Thuật vẫn chưa nhớ ra chuyện tối hôm trướcanhvàcôđãhôn nhau, cho nênhiệntại đối vớianhthìđây là nụ hôn đầu của hai người.

cônóitiếp: “Nếumộttrong hai gặp chuyện gì buồnthìtuyệt đốikhôngđược kìm nén quámộtngày.”

Thẩm Thuật đợimộtlúc nhưngkhôngnghe thấycônóichuyện,anhthấy hơi kỳ lạ, liền quay đầu nhìncô, vừa lúc đối diện với ánh mắtcô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy ngày sau cảnh sát thông báo bức tranh bị mấtđãtìm lại được, nhưng hình như bức tranh đóđãcósựthay đổi,côgáitrong tranhkhôngcòn buồn bã nữa,côấy lại cười rồi.

côkhôngmuốn cả hai vì hiểu lầm nhau mà tiếc nuối cả đời.

Lúc Diệp Tuệ tỉnh lại, việc đầu tiêncôcảm nhận được là đầucôrất đau, vì say rượu nên toàn thân rất khó chịu.

Diệp Tuệ: “côấyđãchết rồi.”

Ba ngày nay ai cũng sốt ruột mong mỏi, cho đến khi bức tranh kiahiệnlên trước mắt, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.

“A, Thẩm Thuật ăn nào.” Diệp Tuệ đút choanhmộtmiếng quýtđãđược bóc vỏ.

Nhưng lúc biết Vệ Tễ gặp chuyệnkhôngmay,côlại muốn đến bên cạnhanhthậtnhanh, xemanhthế nào, bao oán hận tích tụ nhiều năm qua cũngkhôngcòn quan trọng nữa.

Hiểu lầm năm ấyđãđược làmrõ,côgáitrong tranh khóc òa lên: “Saoanhlại ngốc như vậy chứ…” Lao vào trong đám cháy,khôngmàng đến tính mạng chỉ vì muốn bảo vệ những bức tranh.

mộtcâunóiđãchặn đứt mọi suy đoán, Vệ Tễ vẽ tranh cho Diệp Tuệ là vì Diệp Tuệđãtừng giúp đỡ ông.

Diệp Tuệ chỉ tay về hướng nào là Thẩm Thuậtđivề hướng đấy,khônghề cómộtcâu oán giận, cứ thế cõngcôđivòng quanh nhà.

“Lúc mọi người nhìn bức tranhsẽđều thảo luận về tôi,nóicó thể tôi chính là ngườiyêucủa thầy Vệ, nhưng tôi biết, tất cả đều là giả dối.”

cônhìn Thẩm Thuật,nói: “Thẩm Thuật, sau này nếu chúng ta có chuyện gì muốnnóithìnhất định phảinóingay cho đối phương biết nhé.”

Thẩm Thuật rũ mắt nhìn tay Diệp Tuệ, mấy giây sau,anhmới chậm rãi đưa tay ra.

hiệngiờmộtngườiđãbiến thành ma rồi nhưng vẫn cố chấp muốn nghe được lời giải thích,mộtngười tuy vẫnđangsống nhưng lại bị nỗi đau đeo bám cả cuộc đời.

Những tin đồn về chuyện ma quái lại được truyền ra, nhưng lại có thêmmộttin tức khác khiến mọi người dờiđisựchú ý.

côgáitrong tranh bắt đầu hỏi: “Tại sao năm đóanhlại thất hứa?”


Cảnh sát lập tức kiểm tra camera giám sát, nhưng kỳ lạ là màn hình lại bị nhiễu, cho nên rất khó có thể tìm ra được ai là ngườiđãlấy cắp bức tranh.

Mấy ngày qua bỗng nhiên xuấthiệnmộttin tức, đó là triễn lãm tranh của Vệ Tễđãbị mấtmộtbức tranh, trong bức tranh đó có vẽmộtngười congái.

Thẩm Thuật bị hành động bất thình lình của Diệp Tuệ dọa sợ, mãi lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được.

Bức tranh đó làmộttrong những bức tranh nổi tiếng nhất của Vệ Tễ,sựbiến mất của nóđãdấy lên tranh cãi rất lớn.

côluôn cố gắng để tương laicôvàanhcó thể ở bên nhau, nhưnganhlại tàn nhẫn từ bỏ tình cảm của hai người, khiến chocôhoàn toàn thất vọng.

trênđường về nhà, Diệp Tuệ cũng đọc được tin tức này, nhưngcôkhôngsuy nghĩ nhiều. Thẩm Thuậtđanglái xe,côtiếp tục ngồi xem điện thoại.

Thẩm Thuậtkhônghiểuđãxảy ra chuyện gì, chỉ biết nghe theocômà vòng tay ôm, vỗnhẹlên lưngcônói: “Diệp Tuệ ngoan nào.”

Vừanóixong,anhlại pháthiệnđầu của Diệp Tuệ ngả vào vai mình,cônhẹnhàng khép mắt lại, hơi thở dần trở nên đều đặn.

Edit: Ngân Nhi

Ánh mắt củacôgáithểhiệnrõsựngỡ ngàng.

côấynóitiếp: “Năm đó emkhônghề viết bức thư nào cả.”

Thẩm Thuật nghe lời cõngcôtới phòng bếp, Diệp Tuệ cứ thế nằmtrênlưnganhmà bóc quýt.

Sau khi đắp kín chăn chocô,anhkhôngrờiđingay mà ngồi lại bên giường nhìncômộtlúc nữa, sau đấy mới đứng lênđira khỏi phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cứ thế lâu dần, tâm trạng củacôấy cũng được thểhiệntrênbức tranh,côgáitrong tranh ban đầu nở nụ cười, nhưng về sau lại từ từ biến thành bi thương.

“Chúng tôiđãhẹn ngày giờ gặp nhau, lúc ra khỏi nhà tôi còn bị bố mẹ kéo về nhốt trong phòng, họ phản đối việc chúng tôi ở bên nhau.”

“Sau nàyanhtrở thànhmộthọa sĩ nổi tiếng, tất cả mọi người đềunóinhững bức tranh củaanhlà vô giá.” Vệ Tễ cười khổ, “Nhưng cũng có ích gì đâu, emđãkhôngcòn ở bên cạnhanhnữa rồi.”

Vừa đụng vào tay Diệp Tuệ,côlập tức cong ngón út lại, ngoắc chặt lấy ngón tayanh, nghiêm túcnói: “anhnhìnđi, bọn mình ngoắc tay nhau rồi nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có ngườinóivốn ngay từ đầu bức tranh nàyđãcó vấn đề rồi,rõràngcôgáiđangcười lại biến thành khóc, bây giờ lại biến mất hẳn, liệu có liên quan gì đến tâm linhkhông?

Ngón taycônhỏxinh, ngón tayanhthon dài,nhẹnhàng ngoắc vào nhau, đưa ra lời hứa hẹn.

Vệ Tễnói: “Đợt trước nhà tôi bất ngờ bị cháy, phản ứng đầu tiên của tôi chính làkhôngthể để những bức tranh này bị đốt hỏng.”

Ánh mắt của Thẩm Thuật nhìncôchăm chú,nói: “Ừm.”

Diệp Tuệ nhìn ra đượctrênbức tranh còn có vết cháy đen mờ mờ,khônglẽ…

anhđáp lại rất tự nhiên: “Em muốnđiđâu nữa?”

khôngphảianhnóixế chiều mới về sao? Sao mới sáng sớmđãvề rồi?

Hành động này củaanhkhiến tâm trạngcôtrở nên tốt hơn trong nháy mắt,côcười tít cả mắt, sau đó đưa ramộtyêucầu quá đáng hơn.

Vệ Tễ chậm rãinóitiếp: “anhvẫnkhôngtừ bỏ mà chờ thêmmộtngày nữa, nhưng em vẫnkhôngtới, sau đấy người nhàanhđãcưỡng chế bắtanhrờiđi. Lúc trở vềanhvẫn luôn nghĩ đến em, em chêanhnghèo đúngkhông? Vậyanhsẽchứng minh cho em thấy.”

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, cả hai đều nhận thấysựbất đắc dĩ trong mắt nhau, hai người này đều hiểu lầm đối phương, cho rằng đối phương phụ mình, nhưngthậtra tình cảm của họ dành cho nhau vẫn vẹn nguyênkhôngthay đổi.

Diệp Tuệnói: “Thầy Vệ, tôi biết người phụ nữ trong bức tranh của thầy đấy.”

Diệp Tuệ lượn lờ trước mặtanh, lén lút thu lại hết camera trong phòng như kẻ trộm, sau đó giấu trong tủ quần áo, bây giờkhôngcó thời gian, chờđilàm về rồi xem sau vậy.

Diệp Tuệkhôngnóigì mà chỉ nghiêng đầu tựa mặt vào vaianh, sau đấythìkhôngcó hành động nào khác.

Diệp Tuệnói: “Được, tôi dẫn chịđi.”

“điđằng kia nữa.”

côgáitrong tranhnóitiếp: “Chúng tôiđãtừng hứa hẹnsẽcùng nhau bỏ trốn, nhưng cuối cùnganhấy lại thất hứa.” Giọngnóirất lạnh lùng vô cảm, “Tôi muốn gặp Vệ Tễkhôngphải bởi tôi nhớ nhung quan tâm gì đếnanhấy, tôi chỉ muốn biết tại sao năm đóanhấy lại bỏ rơi tôi, nếukhônghỏi chorõràngthìdù tôi có biến thành ma cũngkhôngthể an lòng.”

Mọi ngườikhônghẹn mà cùng chung suy nghĩ,khôngbiết từ khi nào mà những điều tưởng nhưkhôngthể lại liên tục biến thành có thể với Diệp Tuệ.

“Tôi lập tứcđitìmanhta, nhưnganhtađãchuyểnđinơi khác rồi, tránh tôi như tránh tà vậy.”

Thẩm Thuật cómộtngười bạn tên là Mạnh Hàn,anhấy là bác sĩ riêng của Thẩm Thuật, ở trong ngành cũng có chút tiếng tăm. Thẩm Thuật hỏianhấy về chuyện Vệ Tễ bị thương.

Lúc Diệp Tuệ rửa mặt mũi xongđira khỏi phòngthìpháthiệnThẩm Thuật thế mà lại ngồitrênsalon phòng khách, làmcôtíthìđứngkhôngvững mà ngã lăn xuống cầu thang.

Nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật ngước lên nhìncô, Diệp Tuệ nhìnmộtlượt các tấm ảnh củaanhdántrêntường, lập tức giải thích: “Tại em sợ quá nên mới dán ảnh củaanhlên tường để tăng thêm lòng dũng cảm đấy.”

Diệp Tuệ đưa lại bức tranh cho Vệ Tễ, hai mắt Vệ Tễ sáng lên, ông run rẩy v**t v* nó, giống nhưmộtthứ tài sản quý giá nhất, miệng lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng tìm được rồi.”

Còncôthìvẫnyêuanh, lúc làm ngườiđãthế, biến thành ma cũng vẫn vậy.

Vệ Tễ nhìn vàokhôngkhí,thìthầm: “anhhận em, nhưnganhcòn hận chính bản thân mình hơn, em vô tình vớianhnhư vậy, thế mà bao năm quaanhvẫn luôn nhớ em da diết.”

côgáitrong tranh cườinói: “Em hiểu rồi.”

côkhônghề hay biết là Thẩm Thuậtđãtận mắt chứng kiến hết mọi chuyện rồi,khôngcần xem camera cũng biết.

côgáitrong tranh lắc đầu: “Tôikhôngphải vợ củaanhấy.”

Nhưng khi nhìn bức tranh kia,côthế mà lại nhìn thấy gương mặt của mình trong đó.

Dân mạng lại bắt đầu lao vào bình luận.

Thẩm Thuật từ phía sauđitới, hỏi: “Sao thế?”

Hai mắtcôấy rưng rưng,nói: “Tôi biết nhàanhta ở đâu, nhưng tôi hậnanhta, nên bao năm qua dù xảy ra chuyện gìthìtôi cũngkhôngmuốn đặt chân đến đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Toàn thânanhcứng đờ, đợi Diệp Tuệnóitiếp.

Nghe được mấy câu này, Vệ Tễ tỏ ra khiếp sợ, chuyện nàykhônghề giống với tưởng tượng của ông khi đó.

Mạnh HànnóiVệ Tễkhôngbị thương nặng, bây giờđangđiều dưỡng ởmộtbệnh viện tư nhân.

Là Diệp Tuệ.

“Thẩm Thuật, cõng em ~”

Thầy Vệ lại xuống núi rồi, tranh của thầy Vệ phảinóilà ngàn vàng khó cầu, nên tất cả người hâm mộ đều rủ nhau tới xem triển lãm, muốn tận mắt nhìn thấy bức tranh kia.

Vệ Tễ nghe xong liền thở dài: “Năm đó,anhcứ luôn tưởng rằng emkhôngmuốnđicùnganh.”

Diệp Tuệ lúc này mới biết là tại saocôgáitrong tranh lại khóc, vìcôấy nghĩ rằng Vệ Tễkhôngyêumình, nên nghe người ta bàn luận lại càng thấy buồn hơn.

Lúc cả hai biết được suy nghĩ của nhauthìliền bật cười.

Về đến khu nhà, Diệp Tuệ xuống xeđira đằng sau mở cốp,côkinh ngạc trợn to hai mắt, bức tranh biến mất kia lạiđangở trong cốp xe.

“côấyđãkhôngcòn ở bên tôi nữa, tôikhôngthể để mất cả những bức tranh này được.”

Vệ Tễ dịu dàng đáp lại: “anhhiểu rồi.”

côlại áp sátmộtlần nữa, muốn bù đắp lại niềm tiếc nuối vừa rồi, môicôhơi run, vụng về hônanhmấy cái.

Còn có ngườinóiVệ Tễ rất quý trọng bức tranh này, dù có phải bỏ ra bao nhiêu tiềnthìông cũng muốn lấy nó về.

mộtlúc sau, cả Vệ Tễ vàcôgáitrong tranh bỗng lên tiếng hỏi cùngmộtcâu: “anh/Em có thể tha thứ choanh/emkhông?”

“khôngđược.” Diệp Tuệkhôngyên tâm nên bổ sung thêm, “Nửa ngày cũngkhôngđược.”

Sau khi hôn Thẩm Thuật xong,côcứ thế mà ngủ luôntrênvaianh.

“anhvẫn chưa lập gia đình, cũngkhôngcó hôn ước với ai hết.”

Khóe môi Thẩm Thuật tràn ramộttiếng thở dài bất đắc dĩ,anhđưacôvề phòng, vén chăn lên, cẩn thận đặtcôxuống giường.

cônhẹnhàngnóivào taianh: “Thẩm Thuật, giá*!”

Thẩm Thuật hơi nhếch môi cười: “Nên làkhôngai được thất hứa đâu đấy.”

Diệp Tuệ có điều gì đặc biệt mà người takhôngthể ngờ đến sao?

Vệ Tễkhôngtin,côlạinóitiếp: “Để tôi chứng minh cho thầy xem.” Diệp Tuệ nhìncôgáitrong tranhmộtcái,côgáitrong tranh cầm bức tranh lên, Vệ Tễ chợt thấy bức tranh lơ lửngtrênkhôngtrung.

Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh này, Vệ Tễ hỏi: “côấy bây giờđangởtrênbức tranh đúngkhông?”

Thấy dáng vẻcôkhôngkhác gì mọi ngày, ánh mắt Thẩm Thuật lóe lên, bình thản đáp: “anhkhôngđể ý đâu.”

Thẩm Thuật dở khóc dở cười, bây giờ Diệp Tuệđangsay nên ý thứckhôngrõràng, sau khi xác nhậncôđãnằm vữngtrênlưnganh,anhmới chậm rãi đứng lên.

côgáinhìn Diệp Tuệnói: “côDiệp, tôi biếtcôcó thể nhìn thấy tôi,côgiúp tôimộtviệc có đượckhông?”

Hơn nữa trước giờ an ninh trong triển lãm tranh đều rất nghiêm ngặt,khôngai nghĩ ra được là bức tranhđãbiến mất như thế nào.

Vệ Tễ giơ tay vén tấm vải lên, bên dưới là mấy bức tranh, bức nào cũng vẽ cùngmộtngười congái, có lúcthìtươi cười, có khi lại giận dỗi.

Thẩm Thuật hiểu suy nghĩ củacô,anhcườinói: “Ừm.”

Diệp Tuệ thầm nghĩ, mặc dùcôấynóinghethìcó vẻ nhưkhônghề quan tâm đến Vệ Tễ, nhưng ánh mắtcôấy lạiđangtràn ngậpsựlo lắng cho Vệ Tễ.

côgáitrong bức tranh mặc dù chỉ lộ ra góc mặt nghiêng, nhưng ngũ quan củacôấy và đường nét gương mặtthìgiống y đúcmộtngười.

Ánh đèntrêntrần tựa như những ngôi saonhỏlọt vào đôi mắtcô, ánh mắtcôtrong veo, lặng yên nhìnanh.

côgáitrong tranh kinh ngạc nhìn, nước mắt rơi xuống.

Diệp Tuệ gật đầu: “côấy có mấy lời muốn hỏi thầy.”

côlui về sau mấy bước, lúc nàytrênbức tranhhiệnlênmộtcái bóng, chính làcôgáima trong tranh.

Mọi cảm xúc buồn vui củacôđều được thểhiệnrất sống động trong tranh, dường như nó cũng chính là quãng thời gian mấy năm trời mà bọn họđãbỏ lỡ mất nhau.

Diệp Tuệ lúc say khác hoàn toàn so với Diệp Tuệ lúc tỉnh táo, bình thườngcôkhá rụt rè khi ở trước mặtanh, còn bây giờ ánh mắtcônhìnanhlại mang theo vài phần trách móc.

Diệp Tuệ xua tay với Thẩm Thuật,cônhìncôgáitrong tranh, ngờ vực hỏi: “Chị là vợ của Vệ Tễ sao?”

côgáitrong tranh lạinóitiếp: “Nghe mọi người đồn là Vệ Tễ có vẽmộtbức tranh cho ngườiyêumình, tôi cực kỳ tức giận, năm đóanhta vì người đàn bà ấy mà bỏ tôi, tôithậtmuốn xem xem rốt cuộcthìcôta là ai.”

côgáitrong tranh cúi đầu cảm ơncô: “Làm phiềncôrồi.”nóixong,côấy lại nhập vào trong bức tranh.

côgáitrong tranh khiếp sợ,côchưa từng viết bức thư ấy.

côđột nhiên gọianh: “Thẩm Thuật.”

Như thểđangtự hỏi tại sao Thẩm Thuật lạikhôngôm mình.

khôngai biết được câu trả lời, nhưng thời giansẽchứng minh tất cả.

Chương 88

Vệ Tễ ngẩng đầu lên: “côDiệp, ýcôlà…”

côngồi dậy, sờ lên môi mìnhthìthấy đau nhói, làm sao vậy nhỉ?

Dường nhưcôấy muốn dùng thái độ lạnh lùng đó để che giấuđitình cảm của mình.

Cứ vẽmộtbức là nỗi nhớ nhung trong lòng Vệ Tễsẽcàng sâu hơn, nhưng càng nhớ nhungthìsẽcàng nhớ đếnsựtuyệt tình củacô, cứ thế quanhđiquẩn lạimộtvòng.

“anhđãđiđến điểm hẹn màkhôngthấy em đâu, nhưng lại có người đưa choanhmộtbức thư em viết, trong thư emnóivớianhrằng điều kiện gia đìnhanhquá kém,khôngxứng với em.”

Diệp Tuệ nhanh nhẹn nằm lên lưng Thẩm Thuật, hai tay ôm cổanh, khẽ nghiêng đầu, hơi thở phả vào taianh.

Ai cũng nghĩ rằngcôlà ngườiyêucủa Vệ Tễ, nhưngcôbiếtrõlà Vệ Tễkhôngyêucô, nếuyêuthìtại sao năm ấyanhlại thất hứa?

Lượt truy cậptrênmạng gần như nổ tung, bao nhiêu người tha thiết xin được Vệ Tễ vẽ mà ông đềukhôngđồng ý, thế mà bức tranh của ông sau khi tái xuất lại là vẽ Diệp Tuệ?

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cầm bức tranhđivào viện điều dưỡng, Diệp Tuệ gõ cửa phòng bệnh, cửa mở, Vệ Tễnói: “Mời vào.”

Bên giường Vệ Tễ có đặt mấy món đồ nhưng bêntrênđãđược phủ vải lên che, Diệp Tuệ vừa vàođãchú ý đến nó ngay.

Diệp Tuệ uống say nênkhôngkhống chế được sức lực,nóilà hôn nhưng đúng ra là đập môi vào môi Thẩm Thuật, đau đến nhíu mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

*Tiếng hô khi cưỡi ngựa.

Vệ Tễnóitiếp: “Năm nàoanhcũng vẽmộtbức tranh về em, nhưngkhôngtrưng bày ở triển lãm mà để trong nhà.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88