Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 77

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77


BácgáiTrương nghĩ đến mấy bà bạn mình ngày nào cũng thay đổimộtbộ đồ khiêu vũ khác nhau, còn bàthìchỉ có mỗimộtbộ rách nát, lòng càng thêm tức giận.

Ngô thiên sư bị đạp vẹo cả người, há miệng run rẩy đứng lên,hắnkhôngdám nhìn mẹ mình, chỉ cầu khẩn nhìn Diệp Tuệ: “côDiệp,côgiúp tôiđimà.”

Thẩm Thuậtnói: “anhsắp đến rồi, em chịu khó đợianhmộtlúc nữa nhé.”

Thẩm Thuật đánh tay lái,nói: “Ngậm chặt miệng cho tôi.”

Cuối thu gió lạnh, lùa vào mặt cũng thấy đau nhức, Diệp Tuệ kéo khăn quàng cổ che kín mặt nênkhôngthấy lạnh lắm.

“Diệp Tuệ vẫn chưa biết là tôi có liên quan đến Hoa Thụy.” Dừngmộtchút,anhnóithêm: “Tạm thờikhôngcần đểcôấy biết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bước châncôcực kỳ gấp gáp, chẳng buồn quan tâm xem có ai nhận ra mìnhkhông, cũngkhôngthèm để ý đến hình tượng củamộtngôi sao, cứ thế chạy như điêntrênđường.

Trần Can im lặng.

Đám đông vây xem rối rít rờiđi, chỉ có Diệp Tuệ làđingược hướng với bọn họ, tiến về phía Thẩm Thuật.

mộtngười đàn ông cao to bốn mươi tuổi cứ thế quỳtrênmặt đất khóc ầm ĩ, Diệp Tuệ nhíu mày, bị người lớn tuổi như vậy dập đầu với mình thế này chắccôtổn thọ mất.

Ngô thiên sưđangmải bịa chuyện, vừa quay đầu lạiđãnhìn thấy gương mặt tràn đầy sát khí của bácgáiTrương, bị bà dọa sợ suýtthìquỳ xuống đất.

Sau đó,hắncảm thấy tay mình trống trơn, thỏi son tựa như bị ai lấyđi, từ từ bay lênkhôngtrung, nó ngả xuống từng chútmột, giống nhưđanggật đầu.

“Được ạ, việc này em nhất địnhsẽgiúp sếp lừacôấy.” Vương Xuyên rất có nghĩa khí mà đồng ý.

Chương 77

Trần Tín nhìn theo tầm mắt Diệp Tuệ, hỏi: “Là em sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nhưng trả lờicôchỉ cómộtgiọng nữ lạnh lẽo: “Thuê bao quý khách vừa gọiđãtắt máy…”

Diệp Tuệ chỉ cảm thấy lòng mình rất hỗn loạn, suy nghĩ và cảm xúc cũng như vừa bị rửa sạchsẽtrở nên trống rỗng, dường như phía sau như trống rỗng ấy, trong đầucôchỉ còn lại duy nhấtmộtcái tên.

Edit: Ngân Nhi

Ngô thiên sư gật đầu,hắnquaymộtvòng trong phòng, ánh mắt sáng quét qua từng gócnhỏtrong nhà, làm nhưđangnhìn thấy ma quỷ, màthậtra làhắnchẳng nhìn thấy gì cả.

“côDiệp ơi,côcứu tôi với, đừng để mẹ đưa tôiđi!”

Diệp Tuệ nhét di động vào túi áo rồi chạy nhanh đến chỗ Thẩm Thuật, châncôvẫnđigiày cao gót, mỗi bước chạy đều vô cùng đau đớn.

Diệp Tuệ buồn chán nhìn Ngô thiên sư khoác lác,côliếc nhìnmộtbóng đen trong phòng, kia chính là bácgáiTrương rất thích nhảy quảng trường, sao bà ấy lại ở đây?

Diệp Tuệ tiếp tục chạy về phía Thẩm Thuật,côthấy đám đông mỗi lúcmộtchật chội hơn, khăn quàngđãtuột xuống, đôi môi dưới khẩu trang giờđãtrắng bệch, mũ độitrênđầu cũng suýt bị rơi lúc chen chúc.

BácgáiTrương hài lòng bayđi, Ngô thiên sư vì phải chuẩn bị mười nghìn bộ đồ khiêu vũ và dàn loa nên cũng phảiđigấp.

Ngô thiên sư gật đầu lia lịa: “Được ạ được ạ.”

“Aaaaa, mông con bị mẹ đánh nát mất!”

Trần Tín chực khóc,hắnkhôngngờ sau khi vợ mấthắnvẫn có thểnóichuyện được với vợ,hắnnhìn Diệp Tuệ,nói: “côDiệp, tôi xin lỗi vì lúc trướcđãtừng nghi ngờcô.”

Trần Cannói: “Vậy thiên sư bắt đầuđiạ.”

Trần Can nhìn cái gương, màu sắc của nó khá trầm, còn có dấu vết xưa cũ, vừa nhìn là biết bảo vật tinh hoa.

Ngô thiên sư cứ thếnóitoạc ra bí mật của Trần Can, Trần Can sững sờ, vội vàng giải thích vớianhtrai: “anh,anhđừng tin ông ta, sao em có thể chiếm đoạt tài sản củaanhđược chứ!”

côchỉ tay vào Trần Can: “Em traianhđãsớm cấu kết với người ngoài, ý đồ cướp đoạt chức vụ củaanh,anhtakhôngcam lòng để choanhlàm chủ công ty, vẫn luônâmthầm giở thủ đoạn.”

Hình như là tiếng hai chiếc xe đâm vào nhau, tạo thànhmộttiếng va chạm cực lớn truyền vào trong điện thoại,âmthanh kinh khủng đó gần như suýt làm thủng màng nhĩ củacôluôn.

Trần Tín cầm lấy thỏi son, lẩm bẩm: “Đây là thỏi son đầu tiên tôi tặng cho vợ,côấy thích lắm, sau khicôấy qua đời tôiđãchôn nó xuống đất cùngcôấy rồi mà, sao bây giờcôlại có?”

Hai ngườiđãhẹn nhau tối nayđiăn nên Diệp Tuệđãbảo lái xe bảo mẫuđitrước, vì tránhkhôngđể ai pháthiệnra lúccôđứng chờ Thẩm Thuật ở đây,côđãngụy trang rất kỹ càng.

Diệp Tuệ nhìn bácgáiTrương giơ lênmộtcây chổi, cứ thế đập vào đầu Ngô thiên sư: “Tao đánh c·h·ế·t thằng con bất hiếu nhà mày!”

Trần Tín mặtkhôngđổi sắc nhìn Trần Can: “anhđối xử với emkhôngtốt à?”

Diệp Tuệ gần như mất trí, vội vàng gọi lại vào sốanh, taycôbắt đầu run lên, khó khăn lắm mới bấm được.

Vương Xuyên sửng sốt, sau đó suy nghĩ lại những chuyện khó hiểu hồi trước. Lúc Diệp Tuệ đến Hoa Thụy, Thẩm tổngkhôngnhữngkhônggặpcômà còn tránhđi, lúc vô tình gặp trong thang máy, Diệp Tuệ cũngkhôngbiếtanhta là đồng nghiệp của Thẩm Thuật…

Diệp Tuệ lắc đầu, chuyện ma quỷ vốnkhônghề dễ để cho người ta tin tưởng.

Trần Can cũng chẳng tin là Diệp Tuệ có bản lĩnh gì,hắnmuốn giành trướcsựtin tưởng của Trần Tín, chứng tỏ rằng Ngô thiên sư mới là người có thể giải quyết được chuyện này.

Về sauanhsẽtìm cơ hộinóichocônghe,anhkhônghi vọngcôsẽbiết chuyện này từ miệng người khác.

Diệp Tuệ nhìn ma son môiđangbay lơ lửngtrênkhông,nói: “côấy đưa nó cho tôi.”

Trần Tín hít sâumộthơi: “Em muốn cái gì,anhsẽgiúp em thựchiệnngay lập tức,anhcũngđãtính toán cả rồi, dần dầnsẽgiao lại công ty cho em mà.”

Sau khi Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ra về, Trần Tín lại đứngnóichuyện vớikhôngkhí, mặc dùhắnkhôngnhìn thấy vợ, nhưng chỉ cần vợhắncó thể nghe được lờihắnnóithìhắncũng vui rồi.

BácgáiTrương nâng cao cằmnói: “Cho tôi mấy bộ đồ khiêu vũ.”

Lúcđiracôcòn thay áo khoác ngoài, kể cả phóng viên giỏi nhất cũngkhôngthể nhận ra.

Đồ của thiên sư quả nhiênkhôngbình thường.

Ngô thiên sư giơ tay lên, lắc lư cái gương trước mặt mọi người, tỏ ý sâu xanói: “Đồkhôngnhiều lắm, có thể bắt đầu rồi.”

Trần Tín nhắm mắt lại: “Ngày maianhsẽcách chức của em, em cũng đừng bao giờ tới tìmanhnữa.”

Vìcôlo lắng choanh, nên mới căng thẳng tột độ như vậy.

Cùng lúc đó, kết nối điện thoại bị cắt đứt, đầu bên kiakhôngnghe thấy tiếng của Thẩm Thuật nữa.

Trần Can sửng sốt: “anh…”

Trong bóng đêm, ánh đèn đường chiếu vào trong xe, khó khăn lắm mới chiếu sáng được góc mặt nghiêng của Thẩm Thuật, đường nétrõràng, ngũ quan thâm thúy, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.

Diệp Tuệ vừa kết thúc công việcthìnhận được cuộc gọi củaanh,anhhỏi: “Em xong việc chưa?”

BácgáiTrương chợt nhớ tớimộtchuyện, gương mặthiệnlên sắc hồng đáng ngờ: “Còn nữa, màykhôngđốt đồ khiêu vũ cho mẹthìthôiđi, sao lại đốt cho mẹmộtông lão bằng giấy là thế nào?”

“Thẩm tổng.” Đầu bên kia Vương Xuyênkhôngthể nào hiểu nổi, “Saokhôngthểnóithẳng cho Diệp Tuệ biết ạ?”

Diệp Tuệ: “Vậyđãđược chưa ạ?”

côcó thể cảm nhận được rấtrõtim mìnhđangđập rất nhanh, cùng với tiếng động của tim đập vào lồng ngực, truyền thẳng vào lỗ tai. Cảm giác cuồng loạn này khác với lúccôvui sướng ăn đồ ngọt, cũng khác với nhịp tim tăng nhanh sau khi vận động.

Giờ khắc này,hắnchỉ mong là mìnhkhônghề biết chút gì về thuật ma quỷ thôi, giọngnóiđãcó phầnkhôngmạch lạc: “Mẹ… Sao mẹ lại ở đây?”

Trải quamộthồi vật lộn khổ sở, Ngô thiên sư cuối cùng cũng có tâmmộtchút,hắnnhìn Trần Cannói: “Tôikhôngthể giúpanhrồi,anhvà những người khácđangbàn bạc lên kế hoạch chiếm đoạt tài sản củaanhtraianhđúngkhông? Tôi khuyênanhnên sống lương thiện, kết thân với đám người xấu rồi có ngày bị sét đánh c·h·ế·t đấy!”

côcườinói: “Em xong việc từ sớm rồi, vừađira khỏi trung tâm thương mại.”

Diệp Tuệ: “Tôi chỉ tiệnthìgiúp thôi.”

Trừ mấy điều đó ra, Thẩm Thuật đối vớicôrốt cuộc còn là thế nào nữa…

Bà giơ tay ra muốn kéo Ngô thiên sưđi.

Cuối cùng, Ngô thiên sưđitới trước mặt Trần Tín, tỏ vẻ trầm tưnói: “Trong nhàkhôngcó ma, chắc hẳn là tâm bệnh rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Tuệ truyền đạt lại lời của ma son môi: “côấynóilàcôấy rất nhớanh.”

Trần Can rờiđinhư người mất hồn, Trần Tín nhìn Diệp Tuệ: “Cảm ơncônhé,côDiệp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Can tiếp tục cãi: “Saocôlại vu khống tôi như vậy?”

Diệp Tuệ lấy thỏi son ra đưa cho Trần Tín: “anhTrần,anhnhìn xem đây là cái gì?”

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật: “…”

Giờ phút này, Diệp Tuệ căn bảnkhôngcó thời gian suy nghĩ đến những vấn đề phức tạp kia,côchỉ tự hỏi rằng, đối vớicô, Thẩm Thuật chỉ là ngườimộtnhà thôi sao? Cảm giác củacôđối vớianhchỉ là muốn bảo vệ thôi sao?

Mọi người chỉ nghe thấy Ngô thiên sư kêu lên, sau đóhắnquỳ xuống đất, dập đầu liên tục với Diệp Tuệ, nghe thấy cả tiếng “Bịch bịch bịch”trênđất.

BácgáiTrương cũng chỉ tình cờđingang qua đây thôi,khôngngờ lại gặp được con trai bà là Ngô thiên sư, bà tức giận cực kỳ,đithẳng tới trước mặt Ngô thiên sư mà chửi ầm lên.

“Màythìsống thoải mái rồi, ăn được uống được, còn cógáiđẹp để ôm, thế màkhôngđốt được cho mẹ mày mấy bộ quần áo à?”

Trần Tín nghiêm mặt, trướchắncũng nghi ngờ Trần Can, nhưnghắnkhôngmuốn tin Trần Can là loại người như thế,khôngngờ Trần Can lạithậtsựcấu kết với người ngoài để cướp gia sản củahắn.

Thẩm Thuật.

Trong màn đêm, ánh trăng cũng ảm đạm u ám, khiến cho lòng người thêm thắt lại, tầm mắt mờđi, ngay đến ánh đèn đường cũngkhôngthể soi sáng con đường phía trước nữa rồi.

Trần Can rất tích cựcnóivới Ngô thiên sư: “Thiên sư, khi nàothìbắt đầu làm phép được ạ? Có phải thầy mang theomộtcái gươngđikhông?”

“khôngsao đâu,anhlái xe chậm thôi, phải chú ý an toàn…” Diệp Tuệ còn chưanóihết câuthìbỗng nghe thấymộttiếng nổ mạnh ở đầu bên kia.

mộtcái tên màcôluôn tâm niệm.

Vì Lỗ Hữu Phú đắc tội với Thẩm Thuật nên công ty Phú Quang giờđãmai danhẩntích, Vương Xuyên muốn kể chuyện này cho Diệp Tuệ nhưng lại bị Thẩm Thuật thẳng thừng ngăn lại.

Trần Can muốn điên luôn rồi, sao bảo là truyền nhân của phái Mao Sơn, rồithìQuỷ Kiến Sầu cơ mà?

Cuối cùng, bácgáiTrương đánh mệt quá, thương tiếcnói: “Màyđicùng mẹđithôi, làm người mất mặt xấu hổ lắm, biến thành ma có mẹ bảo vệ mày!”

Diệp Tuệ còn chưanóigìthìThẩm Thuậtđãcau mày, lạnh lùngnói: “Đứng lên!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

cônói: “Vợanhnói,côấy báo mộng choanhlà vì muốnnóichoanhbiếtmộtchuyện.”

“Thằng bất hiếu này! Mẹ mày c·h·ế·t mà ngay đếnmộtbộ đồ khiêu vũ mày cũngkhôngthèm đốt xuống cho tao!”

Chợt thấy xung quanh có tiếng gió lùa qua tai, cùng với tiếng người tanóichuyện: “Đằng trước hình như có tai nạn xe rồi.”

Những người kháckhôngnhìn thấy ma, chỉ thấymộtcây chổi bay lên giữakhôngtrung, đánh thẳng vào Ngô thiên sư, Ngô thiên sư chạy tán loạn khắp phòng, thỉnh thoảng lại kêu lên thảm thiết: “Mẹ à, đừng đánh vào mặt!”

nóixong, Ngô thiên sư vội vã rờiđi, ngay cả cái gương cũngkhôngcầm theo.

Diệp Tuệ chỉ có thểnóiđỡ cho Ngô thiên sư: “Bácgái, bác muốn ông ấy làm gì ạ?”

BácgáiTrương giơmộtngón tay lên: “Thêmmộtdàn loa mới nhất vàmộtphòng tập nữa.”

BácgáiTrương rất e dè Thẩm Thuật, bà nhanh chóng đạp cho Ngô thiên sưmộtphát: “khôngnghe thấyanhThẩmnóigì à? Mày làm xấu mặt tao quá, cònkhôngmau đứng lên cho tao!”

BácgáiTrương vỗ đùi, tiếng kêu than vang vọng tới tận chân trời: “Vì thằng con bất hiếu như mày mà tao mất hết mặt mũi với các chị em rồi!”

Ngô thiên sư lập tức đáp: “mộttrăm bộ, àkhông, consẽcho mẹ mười nghìn bộ luôn.”

Ngô thiên sư ôm đầu chạy trốn, giải thích: “Cònkhôngphải là vì con sợ mẹcôđơn hay sao?”

Tắt cuộc gọi của Vương Xuyên, Thẩm Thuật vừa lái xe vừa gọi cho Diệp Tuệ.


Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77