Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 75
Nhân viên an ninh liền điều chỉnh camera về thời gian Thẩm Thuậtyêucầu, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều cúi người xuống, nghiêm túc quan sát.
Thẩm Thuật nghe vậythìhài lòng gật đầu, lại tặng cho Vương Xuyênmộtlời khen: “Dạo này cậu làm việc rất tốt.”
Bên ngoài phòng sáng đèn, ánh sáng dịunhẹchiếu vào căn phòng tối củacô, Thẩm Thuật thấycôbọc kín chăn ngồitrêngiường,anhliền giơ tay bấm công tắc điện.
Cửa sổ thủy tinh ở tầng 14 truyền đến tiếng gõ cửa, chẳng ai lại nghĩ là có người ở bên ngoài gõ cửa cả, Diệp Tuệ vẫn chưa tỉnh, chỉ trở mình ngủ tiếp.
Tối nayanhcòn nhiều việc phải xử lý, nếu Diệp Tuệ sợthìanhcó thể pháthiệnkịp thời.
Nhân viên an ninh trong phòng giám sát nhận ra Thẩm Thuật,anhấy chỉ nhớ đại khái hai người này làmộtđôi vợ chồng trẻ mới chuyển tớikhônglâu.
trêntờ giấy trắng chỉ viếtmộtdòng chữ: “Giúp tôi với.”
đangnóichuyệnthìhai người lại nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.
Đoạn video được phát,mộtgiây sau, cửa phòng được mở, Thẩm Thuậtđira, ngoài cửakhôngcó ai.
Chỉ sau mấy giây, tiếng gõ cửa lại vang lên tiếp, nghe có vẻ gấp gáp.
Mà mấy chữ này cònkhôngđược viết bằng bút bình thường đâu, mà nó đỏ rực đậm lètrêntờ giấy trắng, giống như dùng máu để viết vậy.
Diệp Tuệ nhìn theo bóng lưng con ma rờiđi,khôngkhỏi nghĩ, ma nữ kiakhôngcó ý định hù dọacô, vậy chẳng lẽ nóthậtsựđangmuốn nhờcôgiúp đỡ sao?
cômở điện thoại lên nhìn giờ, vẫn chưa đến tám giờ mà, saoanhvề sớm thế nhỉ?
Vì con ma nào khi gặp Thẩm Thuậtthìnăng lực cũngsẽbị giảm sút mạnh, chẳng làm được gì nữa, nên Diệp Tuệ cũng suýtthìquên luônsựtồn tại của con ma ngoài cửa sổ.
Edit: Ngân Nhi
Con ma béo tỏ ra ngượng ngùng: “Tôi là fan của Thường Huỳnh, ai bảocôlà đối thủ của Thường Huỳnh chứ, tôi chỉ muốn dọacôchút thôi.”
“Lại nữa rồi.” Diệp Tuệ chỉ ra ngoài cửa sổ, cái bóng đen kia lại xuấthiện, chắc chắnkhôngthể là người được, nào có người bình thường nào đêm hôm lại ở bên ngoài tầng 14 cơ chứ.
thậtrathìThẩm Thuậtđãvề nhà lâu rồi,anhcố tìnhkhôngthay áo chính là để Diệp Tuệ nhìn mà, vìcôđilàm sớm hơnanhnêncôvẫn chưa thấyanhđeo cà vạt mớiđilàm.
côchỉ vào cái cà vạt,nói: “Cái cà vạt này hợp vớianhthậtđấy!”
“anhđừng nhặt, để em vứt nó.” Diệp Tuệ luống cuốngnói.
Diệp Tuệnóilại cho Thẩm Thuật nghe, Thẩm Thuật nhìn về hướngcôvừa nhìn,nói: “Vậyanhcó thểđirồi, trèo lại ra cửa sổđi.”
Thẩm Thuật khó hiểu nhìncô: “Làm gì có tiếng gì?”
Thẩm Thuật đúng là chỉđangchờ Diệp Tuệnóilại câu nàymộtlần nữa, khóe môianhnhếch lên, cườinói: “Là do em có mắt chọn đồ.”
Cộc cộc cộc cộc cộc!
Cảnh tượng ban nãy kỳ dị như thế, nhỡtrênphong thư dính cái gì dơ bẩnthìsao,côkhôngthể đểanhmạo hiểm được.
Cộc cộc cộc! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Tuệ híp mắt: “Lá thư cũng là củaanhđấy à?anhcố tình muốn dọa tôi sợ đúngkhông?”
anhbước nhanh đến bên giườngcô, hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thuậtnói: “Có thể cho chúng tôi xem camera cách đây khoảng chừng 50 phútkhông?” Vừa nãy lúc ra mở cửaanhđãnhìn đồng hồ.
Thẩm Thuật trước giờ luôn rất gan dạ,anhkhônghề kiêng dè gì mà mở cửa sổ ra, bịchmộttiếng, hình như có thứ gì đó bị đập vào.
âmthanh càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất hẳn, bóng đen cũngkhôngthấy đâu nữa.
Buổi tốicôtrở về nhà, lại thấyanhđãvề trước cảcôrồi.
Huống hồ sếp chỉ mớinóimộtcâu thôi màanhtađãcảm nhận đượcsựấm áp như gió xuân của sếp rồi.
Diệp Tuệ ngờ vực nhíu mày: “Tiếng gì vậy?”
Diệp Tuệ chửi thầm trong lòng,anhcòn mạng để giữ cơ à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“khôngphải là người gửi sao?” Diệp Tuệ lẩm bẩm trong thang máy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Xuyên được sếp khen mà kinh sợ, đờ đẫnđira khỏi phòng làm việc,thìra Thẩm tổng cũngkhônghẳn là lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Dường như người kia vẫn chưa từ bỏ ý định mà gõ tiếp, kèm theo tiếng gõ làsựchấn độngnhẹcủa khung cửa.
Ánh mắt Diệp Tuệ nhìn cái cà vạtanhđangđeo,cônghĩ chắcanhmới về nhà nên vẫn chưa kịp thay quần áo.
côđể cái cốc trong tay xuống, đứng lên khỏi salon rồiđira cửa,nóivới Thẩm Thuật: “Để em ra mở cửa.”
cônhìn ra bên ngoài,nói: “Nó lại tới kìa.”
Con ma vội vàng xua tay, sợ Thẩm Thuật làm gì mình: “khôngphải tôikhôngphải tôi, là củamộtcon ma nữ đó,khôngliên quan gì đến tôi hết,cômau giải thích cho chồngcôđi.”
Vương Xuyênkhôngngừng cố gắng nịnh tiếp: “Người này chắc chắn là có mắt thẩm mỹ tốt, lại chọn quà rất có tâm nữa.” Nhìn cái kiểu nàythìcho dù Diệp Tuệ có tặng cái gìthìsếp cũng coi nó như bảo bối thôi.
Thẩm Thuật nhìn dáng vẻ lo sợ củacô,anhđề nghị: “Bây giờanhsẽđến phòng giám sát xemmộtchút, em ở nhà chờanh, đừng mở cửa cho ai nhé.”
Tiến lại gần cửa sổ, Diệp Tuệ nhìn ra bên ngoàithìthấy cómộtbóng đen mờ mờ,khôngthấyrõlắm.
Nhận đượcsựkhích lệ của sếp, năng suất làm việc của Vương Xuyên cũng tăng vùn vụt, Trình Thắng nhìn mà phát sợ, còn tưởnganhta bị ma nhập chứ.
Diệp Tuệ thầm nghĩ, bất cứ những món đồđãqua tay Thẩm Thuật đềusẽmang đến tính sát thương rất cao cho ma quỷ, mà con ma ban nãy… Chắc là bị rơi xuống từ cửa sổ mất rồi.
Thẩm Thuật nhíu chặt mày, muốn nhặt tờ giấy lên, Diệp Tuệ lập tức kéo tayanh, theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Diệp Tuệnói: “Nửa đêm nửa hômanhgõ cửa sổ phòng tôi làm gì?”
côsợanhsẽtiếp tục làm nên cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, nhanh chóng vứt lá thư và phong bì vào thùng rác.
Quay lại đoạn vừa rồi, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đều chú ý đến phong bì thư được đặttrênmặt đất trống trải.
Chương 75
Cảm xúc củacôbịanhvạch trần,cômạnh miệngnói: “Chỉ là thói quen của em thôi,anhđừng lo.”
Hai người liếc nhìn nhaumộtcái,khôngainóigì, cũngkhôngtrình bày cụ thể cho nhân viên an ninh biết, chỉ tìm đạimộtcái cớ rồiđira khỏi phòng giám sát.
Diệp Tuệ chỉ tay ra cửa sổ: “Có người ở bên ngoài gõ cửa.” Vừanóixongthìlại có tiếng gõ cửa vang lên, minh chứng cho lờicônói.
Thẩm Thuật quay đầu nhìncô,côkhôngdám cách xaanhnửa mét, cứ đứngthậtsát vàoanh.
Ánh đèn sáng rọi xuống sàn hành lang, bầukhôngkhí dường như cũng ngưng đọng lại.
Nếu Diệp Tuệ mà biết câunóivừa rồi của mình lại khiếnanhvui vẻ như thếthìđảm bảo làcôsẽnóithêm mấy trăm câu khen khác nhau choanhnghe luôn.
anhlại theo bản năng nhìn thoáng qua thư phòng,trênbàn còn chất đống văn kiện giấy tờanhmang về từ công ty, vì ban ngày cứ mất tập trung nên còn rất nhiều việc chưa làm xong.
Thẩm Thuật trước tiên là cúi đầu nhìn cái cà vạt của mình, giống nhưđangám chỉ điều gì đó, sau đấy mới đáp lạicô: “Hôm naykhôngcòn việc gì làm nênanhvề sớm.”
“Hôm nayanhvề sớm thế.” Diệp Tuệ vào bếp rót cốc nước, uống từng ngụmnhỏ.
Aaaaaaaaaa!!!
Thẩm Thuậtđangmuốn nhặt lênthìlập tức bị Diệp Tuệ ngăn lại: “anhđừng động vào, để em đeo găng tay rồi cầm cho.”
Ba giờ sáng.
Đèn trong thư phòng vẫn sáng, Diệp Tuệđãngủ, vì trong nhà có Thẩm Thuật nêncôkhôngthấy sợ như bình thường.
Cộc cộc cộc!
Cả căn phòng bừng sáng.
anhkhôngmở cửa ngay mà nhìn vào mắt mèo trước rồi mới mở, Diệp Tuệ nhìn cánh cửa được mở ra,côtiến lên mấy bước.
“Thẩm Thuật, emkhôngthểkhôngnóimộtcâu là…” Ánh mắtcônhìnanhrất phức tạp, “anhthậtsựrất lợi hại.”
Bên ngoài chỉ là hành lang dài trống trải,khôngmộtbóng người, như thể tiếng gõ cửa vừa rồi chỉ là tưởng tượng của hai người vậy.
Diệp Tuệkhôngbiết rằng chỉmộtmón quànhỏcôtặng thôi mà có thể khiến cho Thẩm Thuật duy trì được tâm trạng vui vẻ lâu đến thế.
Thẩm Thuật vừa định ra xemthìcôcũng xuống giường theo: “Emđicùnganh.”
“Dừng ở đây.” Hình ảnh dừng lại, thời gianhiệnở lúc 7 giờ 49 phút tối, trong hành langkhôngmộtbóng người.
Con ma cửa sổ tủi thân ấm ức tránh né Thẩm Thuậtđitới chỗ cửa sổ,hắnkhôngngờ là nhà Diệp Tuệ, đối thủ của Thường Huỳnh lại đáng sợ đến vậy.
hắncũngkhônghề biết thân phận của ma nữ kia,hắnchỉ mới đến thôi nênkhôngbiết nhiều lắm.
Ngay lúc tay Thẩm Thuật sắp chạm vào cửa sổthìcómộtcái tay bám vào bệ cửa, “Khoanđã, hảo hán xin hãy giữ cho tôimộtmạng!”
Diệp Tuệ choàng tỉnh trong nháy mắt, người bên ngoài thấy Diệp Tuệ tỉnhthìcàng hăng hái hơn, gõ cửa dồn dập, cửa sổ còn bị kéo ramộtkhe hởnhỏ, gió lùa vào làm rèm cửa bay lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ cần chồng Diệp Tuệ ở bên cạnhcôấy là cả người lẫn ma đềukhôngdám lại gần, Thường Huỳnh vẫn nên nhận thuađithôi,khôngthắng được Diệp Tuệ đâu.
Diệp Tuệ càng nhìn càng thấy hài lòng, đúng là đồcôchọn có khác, đặttrênngườianhnhìn càng đẹp hơn.
Cộc cộc cộc!
mộtcon ma béo trèo vào từ cửa sổ,hắnco rúm người trốn trong góc phòng, cực kỳ sợ Thẩm Thuật.
Giọngnóicủaanhrất dịu dàng, có tác dụng trấn an tâm trạng rất tốt: “Nếu em sợthìcó thể vào phòng tìmanhbất cứ lúc nào.”
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Diệp Tuệ ngơ ngáckhôngkịp phản ứng.
Vương Xuyên nghĩ thầm, có người tặng? Ai tặng? Diệp Tuệ sao? Trừ quà của Diệp Tuệ rathìanhtakhôngthể nghĩ ra được người nào khác có thể khiến cho sếp vui vẻ đến vậy.
Thẩm Thuật nhanh hơncômộtbước,anhđilướt quacô,nói: “Em cứ ở yên đấy, đểanhra.”
Thẩm Thuậtkhônghề có vẻ gì là mệt mỏi, ngược lại tinh thần còn rất hăng hái,anhcườinói: “Con ma còn ở đâykhông?”
Diệp Tuệ vội lắc đầu: “khôngđượckhôngđược, em muốnđicùnganhcơ.”
Thẩm Thuật mở cửa lần nữa, lại nghe thấy bịchmộttiếng, kèm theo là tiếng hét chói tai.
Thẩm Thuật: “Cho xem lại đượckhông?”
Diệp Tuệ trở về phòng, tầm mắt Thẩm Thuật nhìn cửa phòng đóng chặt củacômộtlúc, sau đóđiđến thư phòng.
Thẩm Thuật tặng cho Vương Xuyênmộtánh mắt khen ngợi, nhưng ngoài miệng lạinói: “thậtthếkhông?”
Diệp Tuệ đeo găng tay cao su vào, chậm chạp cầm bức thư lên, vừa mới mở ra xemthìliền hét ầm lên rồi ném luôn tờ giấyđi.
Diệp Tuệ lơ đãng cúi đầu, trước cửa có đểmộtcái phong bì thư, nhìn hơi vàng vàng.
Diệp Tuệ còn lâu mới ở nhàmộtmình,côđeo khăn quàng cổ vào,đisát bên cạnh Thẩm Thuật, cùng nhau tới phòng giám sát.
Mấy giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân từ xa lại gần, cửa phòngcôđược mở ra, Thẩm Thuật ở bên ngoài.
Thẩm Thuật chột dạ, may là Diệp Tuệkhôngcó thói quenđivào thư phòng củaanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“thìra là thế.” Diệp Tuệ gật đầu.
Vương Xuyên lập tức đưa ra câu trả lời khẳng định: “Chắc chắn là thế rồi sếp, người kia nhất định là vừa chọn vừa nghĩ đến sếp, nếukhôngthìsao chọn được đồ phù hợp như thế chứ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.