Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 71

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71


Thẩm Thuật gật đầu: “Làmộtsợi dây chuyền,anhthấy nó rất hợp với em.” Vìđãcó kinh nghiệm nên lần này Thẩm Thuật chọn chocômộtmón quà mà khi nhìn vàosẽkhôngcảm thấy nó quá giá trị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâu dần, ngay cả đạo diễn Chu cũng nảy sinh tò mò với chuyện này, trong phim trường người đến ngườiđi, mà chẳng có ai bị mù cả.

Nhưng mà hai người này trước giờ lúc nào chả vậy, luôn thích làm những chuyện mà người takhôngnghĩ đến, cuối cùng toàn tự chuốc khổ vào người.

Đạo diễn Chu suy nghĩmộtchút rồi lắc đầu, nhìn Diệp Tuệ yếu ớt thế này, nhìn thấy ma chắc là sợ phát ngất luôn ý chứ, sao mà có năng lực hàngyêutrừ ma được.

Diệp Tuệthậtsựkhôngngờ làsẽbị hỏi như vậy,côgiữ bình tĩnh cườinói: “Đạo diễn Chu à, đạo diễn nhìn tôi xem có giống với người có khả năng đuổi makhông?”

anhcòn bổ sung thêmmộtcâu: “khôngđắt lắm đâu.”

Mà dưới gốc cây kiarõràng là có dấu vết bị đào bới, ngay hôm sauđãcó người đưa ra nghi vấn, aiđãtới đây đào đất vậy?

- --

Diệp Tuệ lấy găng tay trong túi ra đeo vào, cầm cái hộp lên, mất kha khá thời gianthìmới mở được nắp hộp ra.

Nửa đêm hai ba giờ sáng, nơi nàykhôngcómộtbóng người, đèn cũng tắt hết, thỉnh thoảng có những cơn gió xào xạc thổi tới, rất giống với hình ảnh hay có trong phim kinh dị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay từ lúc Diệp Tuệđivào, Thường Huỳnhđãchú ý đến sợi dây chuyềntrêncổcô.

Thứanhđào được làmộtcái hộp sắt, có thể nhìn ra được là cái hộp nàyđãđược chôn từ lâu rồi, bên ngoàiđãloang lổ những vết rỉ sét.

Tranh thủ lúc nghỉ giải lao, đạo diễn Chu hỏi: “Diệp Tuệ,khôngphảicôthậtsựcó khả năng xua đuổi ma quỷ như dân mạngnóiđấy chứ?”

Đạo diễn ma lắc đầu, vẻ mặt đau buồnnói: “Là fan của tôi chôn.”

Ông Thẩm đúng là, ai hỏi màđãkhai) "khôngđắt lắm đâu."))) Qùy)))

Trùng hợp chính là, từ hôm đó trởđi, những bức ảnh mọi người chụp dưới gốc cây này đềukhôngcòn thấy bóng đen đâu nữa, chứng tỏ rằng con mađãbiến mất.

Cuối cùngcôđành phải từ bỏ: “Vậyanhlàmđinhé, phải cẩn thận đấy.”

Hôm nay việc ở phim trường kết thúc sớm, vừa hay tạo cơ hội cho Diệp Tuệ,côliềnnóirayêucầu với Thẩm Thuật là muốn cùnganhtới phim trường lúc nửa đêm.

Kể từ khi xuấthiệnbóng đen trong ảnh,khôngít ngườiđãtới đây muốn đào gốc cây nhưng đềukhôngthành công, cho nên mọi người đều nghĩ lần này cũng vậy.

Diệp Tuệkhôngđồng ý: “khôngđược, em muốn làm cùnganh, ai mà biết được là nó ở sâu cỡ nào chứ, emkhônggiúpthìanhsẽmệt đấy.”

Gốc cây kiarõràng có dấu vết bị đào lên, muốn chối cũngkhôngđược.

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đềukhôngngờ rằng, trong hộp thế mà lại cấtmộtchồng băng cát sét, vì được bọc kín trong nhiều lớp vải nên hình thức vẫn còn rất mới.

“Diệp Tuệ có khi nào là thần tiênkhông? Chắccôấyđãlàm gì đó rồi, chứkhôngsao bóng đen kia lại vô duyên vô cớ biến mất được?”

Lúc đeo dây chuyền, Diệp Tuệkhôngnhìn thấy nút cài phía sau, Thẩm Thuật liền đưa tay ra, xúc cảm ấm áp vòng quanh cổcô, giúpcôcài móc.

Nhận được quà từ Thẩm Thuật, tâm trạng củacôcũng khá hơn nhiều,khôngchút do dự tháo sợi dây chuyềnđangđeo ra để đổi lại cái mới.

Ông ấy làmộtngười đạo diễn rất đam mê với nghề, cho nên thời gian trongmộtngày ông gần như dành hết cho phim trường, dù là cảnh quay nàothìông cũng muốn đích thân chỉ đạo để bộ phim đạt tới độ hoàn mỹ nhất.

Ông ta vừanóixongthìnhững diễn viên và nhân viên làm việc khác đều đồng loạt nhìn sang.

Thẩm Thuật lúc này mới thả lỏng tay, bắt đầu đào đất,anhchưa dùng xẻng bao giờ nên mới đầu tay chân hơi vụng về, nhưng chỉ chốc látđãtrở nên thành thạo.

Đạo diễn mađãlượn lờ ở đây mười mấy năm rồi, ông có rất nhiều rất nhiều thời gian, chờ thêmmộtchút cũngkhôngsao cả.

Mới đầu Diệp Tuệ bị bôi đen trong thời gian quay phim này, đoàn làm phim cũng tránh nécô, bây giờ ngẫm thấy bộ phim đạt được tỷ suất người xem caomộtphần cũng có công lao của Diệp Tuệ, cho nên họ liền mờicôđến chung vui.

Diệp Tuệ cất chiếc hộp sắt vào túi mình, lại nhìn cái hố tối đen bên chân,nóivới Thẩm Thuật: “Bọn mình còn phải lấp hố nữa.”

Lúccôgiao lại đống băngđãphục hồi cho đạo diễn ma, ông ấy rất hài lòng cầm tác phẩm của mình lên,sựtiếc nuốiđãkhôngcòn, bây giờthìông có thể an tâmđiđầu thai rồi.

Ông ấy vừa mới dứt lờithìThẩm Thuật bất ngờ ngước mắt lên, hờ hững nhìn đúng vào vị trí mà ông ấyđangđứng,anhthậtsựkhôngnghe thấy gì cả, chỉ tự dưng liếc mắtmộtcái thôi.

Tựa như trong nơi tối tăm ấy cómộtthế lực nào đó ngăn cảnkhôngcho bọn họ đào bới, cũng vì thế mà lời đồn càng lúc càng truyền xa hơn.

Đạo diễn ma kị dương khí của Thẩm Thuật, muốn tiến lại gần hơn màkhôngdám, chỉ dám quát mắng Diệp Tuệ: “cômà làm rơi hỏng bảo bối của tôithìtôisẽđến quấy nhiễu lúccôquay phim đấy nhé!”

Cùng lúc đó, Thẩm Tu cũng chú ý tới phản ứng của Thường Huỳnh,hắnnhìn theo tầm mắt của bạngái, trông thấy sợi dây chuyền khá quen mắttrêncổ Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ biết chắc chắn là ma quỷ ngăn cản bọn họ, nhưngcôkhônglo, chỉ cần dẫn theo Thẩm Thuật tớithìma quỷ gì cũng phải tránh xa ra hết.

Cũng bởi vì quá hao tâm tốn sức với nghề nênmộtngày nọ ôngđãbị đột tử ở phim trường, fan của ông vì tưởng nhớ ông nênđãchôn tất cả những cái băng phim mà ôngđãlàm khi còn sống dưới cái cây này.

Diệp Tuệnóithế nào cũngkhôngchịu cho Thẩm Thuật làmmộtmình, chínhcôtìm đến nhờanhgiúp, giờ lại đểanhlàmmộtmình, còncôđứng yênmộtchỗthìsao được?

hắnnhíu mày, nhà thiết kếnóilà sợi dây chuyền đókhôngbán mà? Kể cảhắncó trả bao nhiêu tiềnthìngười ta cũng nhất quyếtkhôngbán.

“Mấy cái tin tứcnóiDiệp Tuệ bị ma ám có khi nào là do đoàn đội của Thường Huỳnh mua tinkhông? Dù sao Thường Huỳnhđãtừng bị ma ám rồi,khôngai có thể hiểurõhơncôta hết ha ha ha.”

Trước đó Diệp Tuệđãlàmkhôngít chuyện để giúp đỡ các con ma rồi, cho nêncôcũng quen việc hơn, kéo Thẩm Thuật trốn vào phim trường.

Chuyện này mãi cũngkhôngthể làm sáng tỏ được, mặc dù tin tức nàyđangdần hạ nhiệt, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người nhắc lại.


Theo như Diệp Tuệ biếtthìđãcókhôngít người tới đây nhằm mục đích đào bới dưới gốc cây đại thụ, nhưng cuối cùng đều bị đủ mọi lý do kỳ lạ làm gián đoạn.

Đạo diễn ma lập tức ngậm chặt miệngkhôngnóinữa, ông ấy tưởng là Thẩm Thuật cũng có thể nhìn thấy mình, nhưngsựthậtlàanhchỉ nhìn theo tầm mắt của Diệp Tuệ mà thôi.

Ánh mắt đạo diễn ma sáng lên: “Có thểkhông? Nếucôgiúp tôi, tôi đảm bảosẽkhônghiệnlên trong những bức ảnh củacôvà những người khác đâu.”

Đó là sợi dây chuyền màcôtađãưng từ lâu rồi, nó được tạo nên từmộtnhà thiết kế rất nổi tiếng, mà nhà thiết kế đó lại thích những thứ độc nhất vô nhị, cho nên mỗi kiểu dây chuyền do nhà thiết kế đó thiết kế đều chỉ sản xuấtmộtsợi duy nhất.

Chả trách màcôlại thấy giọngnóinày nghe rất quen tai,thìra là ông đạo diễn ma màcôthường xuyên gặp khiđangquay phim.

Diệp Tuệ mở cái hộp ra, sợi dây chuyền này tuy thiết kế đơn giản nhưng lại rất đặc biệt, trong mắt Diệp Tuệ, nó đẹp hơn tất cả những sợi dây chuyềncôđãtừng nhìn thấy.

Là aiđãlàm?

đãmuộn quá rồi, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng nhau lấp hố, nhưngthậtsựkhôngthể che giấu được dấu vết nơi nàyđãbị đào lên, cuối cùng Diệp Tuệ liền vứt mấy cái lá cây ở đó cho xong.

Người trong đoàn làm phim đều biết khúc mắc giữa Thường Huỳnh và Diệp Tuệ nên rất chu đáo xếp chỗ cho hai người, Thường Huỳnh ngồi đối diện Diệp Tuệ, Thẩm Tu ngồi bên cạnh Thường Huỳnh.

Diệp Tuệkhôngthể phản bác được, dù sao người ta cũngđangkhen mình mà,côchỉ vào đống băng cát sét: “Cái này là ông chôn ở đây sao?”

“Nó là của tôi.”

Thẩm Thuật tính tình cũng rất bướng bỉnh,anhkhôngnóigì, trực tiếp dùng hành động để tỏ thái độ kháng nghị của mình,anhcầm luôn hai cái xẻngmộtlúc, mặc cho Diệp Tuệ có làm thế nào cũngkhônglấyđiđược.

mộttiếng động vang lên.

“Sao tôi lại bị cuốn hút thế này chứ, vì chuyện này mà tôi quyết định từmộtngười qua đường chuyển thành fan củacôấy luôn! Tôi thấy Diệp Tuệkhôngnhững có thể đuổi ma quỷ màcôấy còn rất may mắn nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi suy đoán hết khả năng này tới khả năng khác, lại kết hợp với đủ loại dấu hiệu hồi trước, đa phần cư dân mạng đều nhắm vào Diệp Tuệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Tuệnói: “Lần trước trong ảnh chụp tôi có xuấthiệnông, làm bây giờ các bạntrênmạng cứnóilà tôi bị ma ám đấy.”

Đương nhiên là Diệp Tuệsẽkhôngso đo với họ,côrất vui vẻ đồng ý, mà Thẩm Tu và Thường Huỳnh là nam nữ chính, tất nhiên cũngsẽcó mặt.

côkhôngthể đuổi ma,côchỉ có thể nhìn thấy ma thôi.

“Thẩm Thuật, bọn mình bắt đầu đào gốc câyđi.” Diệp Tuệ nhận lấy cái túi màanhđangcầm, lấy ra hai cái xẻng bên trong.

Cái xẻng đập vào thứ gì đó, tạo thành tiếng vang nghe khá trầm,anhlập tức dừng lại, cùng Diệp Tuệ ngồi xổm xuống nhìn.

Diệp Tuệ gật đầu: “Tôisẽgiúp ông nhờ người sửa nó, cũng lâu năm rồi nên chắcsẽcầnmộtchút thời gian đấy.”

Diệp Tuệ sợ hãi run bắn cả tay, suýtthìném bay cái hộp băng cát sétđirồi. Thẩm Thuậtthìkhôngnghe thấy nên hoàn toànkhôngbị dọa sợ,anhrất bình tĩnh giúpcôđỡ lấy cái hộp.

côphải tìm đến vài cửa hàngthìmới có nơi chịu nhận sửamộtchồng băng này.

Ngược lại, Thường Huỳnh ở nhà đọc được mấy tin tức kiathìtức đến méo mồm,côta lại nghĩ đến cái bình hoa bị ma ám mà Thẩm Tu đưa cho mình, cơn giận càng vì thế mà dâng cao hơn.

côta bị ma ám được còn Diệp Tuệthìkhôngthể sao? Bây giờ dân tình còn đồn đoán là Diệp Tuệ có năng lực ngoại cảm, đúng làkhôngcó khả năng phân biệt đúng sai gì hết.

côkhônghề biết rằng, sợi dây chuyền có thiết kế đơn giản nhưng đặc biệt trong mắtcô, cũng là món quà mà Thẩm Thuậtnóilàkhôngđắt lắm, lại chính là thứ mà Thường Huỳnh và Thẩm Tu cầu cũngkhôngđược.

côngờ vực hỏi: “Tặng em à?”

“Cẩn thận chútđi, cái hộp băng đó là bảo bối của tôi đấy,côtuyệt đối đừng có mà làm hỏng!” Con ma thở hổn hển bay vọt tới trước mặt Diệp Tuệ.

Đạo diễn ma tiếc nuối v**t v* những cuộn băng: “Mấy cái băng này cũng cũ quá rồi, có mấy cáiđãhỏng hẳn.”

“khôngbiết ai đem chôn mấy cái băng cát sét ở đây vậy nhỉ?”

Thường Huỳnhđãnhắc khéo Thẩm Tu mua sợi dây chuyền đó cho mình, nhưng nhà thiết kế đó lạinóilàkhôngbán, thế mà giờ nó lạiđangđeotrêncổ Diệp Tuệ rồi.

côvừa mới hỏi Thẩm Thuật xongthìphía sau bỗng vang lênmộtâmthanh yếu ớt, phiêu đãng trong đêm tối yên tĩnhkhôngngười.

Người có thể nghĩ đến chuyện mua bài kiểu này, trừ Thường Huỳnh rathìkhôngthể nghĩ ra được người nào khác.

Edit: Ngân Nhi

Thẩm Thuật chỉ biết là nửa đêm phải tới đây, chứkhôngbiết còn phải đào đất ở cái chỗ tối đen như mực này, chả trách mà nãyanhcầm cái túi thấy khá nặng.

Buổi tối hôm đó,côđangchuẩn bị ra cửathìThẩm Thuật bỗng gọicôlại, đưa chocômộtcái hộp.

Sao Diệp Tuệ lại mua được? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 71

anhtrầm ngâmmộtlát, cuối cùng vẫn cầm xẻng lên, ngăn Diệp Tuệ lại: “anhlàmmộtmình được rồi, em đứng bên cạnh chờanh.”

Diệp Tuệ thận trọng nhìn kỹ, mấy cuộn phim này đều từ mười mấy năm trước rồi, ai lại đem những thứ này để ở đây chứ?

Diệp Tuệ nghĩmộtchút rồinói: “Có cần tôi giúp ông sửa nókhông?”

Diệp Tuệ hoàn toànkhôngchú ý tớisựngờ vực của Thẩm Tu và Thường Huỳnh,côchỉ cảm thấy hai người nàyđangnhìncôvới ánh mắt khá kỳ lạ.

Bình luậntrênmạng càng lúc càng sôi nổi, suýtthìcoi Diệp Tuệ trở thành thiên sư có khả năng hàngyêutrừ ma rồi, cũng cókhôngít ngườithìchuyển mọi nghi ngờ sang cho Thường Huỳnh.

Mấy ngày trước Diệp Tuệ nhận được tin báo của đoàn làm phim “Thế Tử”, vì bộ phim đạt được thành tích cao nên họ muốn làm tiệc chúc mừng.

Tuy nhiên đoàn đội của Diệp Tuệ lạikhôngđứng ra bác bỏ tin đồn, cũng chưa thấy phủ nhận, cứ để mặc cho người ta đồn đoán. Dù saothìnhững lời bình luận này cũngkhôngcó ảnh hưởng xấu tới Diệp Tuệ, ngược lại còn giúpcôhot hơn.

Đạo diễn ma tỏ ra ngượng ngùng: “Tôi thấy biểuhiệncủacôkhi quay phim rất tốt, mà tôi là đạo diễn, đạo diễn chụp ảnh cùngmộtnữ diễn viên ưu túthìcũng đâu có gì sai chứ đúngkhông?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71