Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 53

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53


Từ các nét phác họa dần trở thành hình dạngrõràng, từ hình dạng lại tô thêm sắc thái, dưới ngòi bút của cậu, gương mặtcôbé từ từhiệnlên, giống hệt với Tống Tiêuđangđứng bên cạnh.

Diệp Tuệ thầm thở dài trong lòng: “Em giúp chị vẽ lại hìnhcôbéđi, khung cảnh xung quanh em có thể tự do sáng tạo.”

Cậu ngồi vẽ tranh, thời gian lặng lẽ trôi, Tống Tiêu luôn đứng bên cạnh nhìn, lúc trông thấy cảnh tượng trong tranhđangtừ từ đượchiệnra, đáy mắtcôhiệnlên nỗi kinh sợ.

Thẩm Thuật thấy Diệp Tuệ lại bắt đầu ngẩn người,anhbất chợtnói: “Em quên chuyến bay tối nay rồi hả?”

Lúc taycôsắp chạm vào tayanh,côlại buông thõng tay xuống,côđãchết rồi, hai ngườiđãsớmâmdương cách biệt.

Thẩm Thuật bước gần lại mấy bước, Diệp Tuệ ngẩng lên nhìn vào mắtanh, nghe giọnganhcất lên trong đêm tối: “Emđãlàm rất tốt rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chị Nhâm rất kinh ngạc, phải nhớ rằng Diệp Tuệ toàn bị bôi đen, chưa từng có cảnh fan đến sân bay đóncôthế này.

Nhưng càng nhìnsẽcàng pháthiệnra tâm tưanhrất nặng nề, đáy mắt luôn mang theomộtthứ cảm xúc mà người takhôngthể nhìn thấu được.

Trong đầu cậu bỗng cómộtcảm giác trống rỗng, lòng hụt hẫng, giống như vừa mới mấtđimộtthứ gì.

Đúng lúc này cómộtbàn tay thon gầy xuấthiệntrước mắtcô, cầm bức tranh lên nhanh hơncômộtnhịp. Diệp Tuệ đứng dậy, Thẩm Thuật đưa bức tranh lại chocô.

Thẩm Thuật biết lúc nàycôđangkhôngđược vui,anhnhìncô, dường như cũng bị lây theo cảm xúc bi thương ấy.

Tiểu Lưu và chị Nhâm, hai con người vì muốn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cókhônggian riêng tư nênđãtự động ngồi cách xa: “…”

Diệp Tuệ cúi thấp đầu, khẽ gọi: “Thẩm Thuật.” Trong màn đêm yên tĩnh, giọng củacônghe rất xa xôi, giống như muốn tan theo cơn gió.

Tống Tiêukhôngkìm được mà rơi lệ,thìraanhvẫn luôn nhớ, nhớ rằngcôđãcứuanh.côđứng rất gần,mộtgiọt nước mắt rơi xuống trang giấy.

Tống Tiêu cười, mắt lại rơi lệ: “anhấy vẽ đẹpthật, emkhôngbiếtthìra mình lại xinh như vậy đấy.”

mộtgiây trước khi Tống Tiêu biến mất,côbé quay đầu nhìn cậu họa sĩ, mỉm cười. Tống Tiêu tan biến, bức tranh từtrênkhôngtrung bay xuống,nhẹnhàng rơi xuống mặt đất.

Thẩm Thuật ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong màn đêm tối thấp thoáng có ánh sao, mặt trăng cũnghiệnra đường viềnrõràng, ngày mai khả năng cao là thời tiếtsẽrất đẹp.

Cậu họa sĩ nhìn thoáng gương mặt bị che kín của Diệp Tuệ: “…Được ạ.”

Thẩm Thuật thầm nghĩ, tiền củaanhcũngkhôngphải nhiều bình thường, Diệp Tuệ có tiêu thoải mái mấy đời cũngkhônghết được đâu.

Diệp Tuệ nhìn Tống Tiêu, Tống Tiêu gật đầu, đáy mắt rưng rưng, Diệp Tuệnói: “Chị rất hài lòng.”

Cuộc đờicôđãquá đau khổ, chỉ cóanhlà khiến chocôcảm thấy,trênthế giới này vẫn còn có những điều tốt đẹpđangtồn tại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu nhìn mặt hồ, nghĩ tớicôgáiđãcứu mình, khẽnóithầm: “Rốt cuộcthìem ở đâu?”

Cậuđãtừng bị rơi xuống nước, lần đó cậu còn tưởng mìnhsẽchết, thế nhưng hình như lại cómộtcánh tay mảnh khảnhđãkéo cậu rời khỏi đáy hồ tối tăm ấy.

Người họa sĩ nhìn thấy giọt lệ này, cậu sờ vào bức tranh, tỏ ra khó hiểu: “Trời mưa sao?” Nhưng nhìn trờithìkhôngthấy có mây đen.

Cậu họa sĩ vẫn ở bên hồ vẽ tranh, nhưng cậukhôngbiết rằng, từ nay về sausẽkhôngcòn cómộtcôbé luôn chăm chú nhìn cậu mỗi khi cậu vẽ tranh nữa rồi.

Diệp Tuệnói: “khôngphải là vẽ cho tôi, mà là chocôgáitrong ảnh này.”cômở hình Tống Tiêu trong điện thoại ra đưa cho cậu xem, cậu ấy nhận lấy, cúi đầu nhìn.

Xem ra nếu Thẩm Thuật còn muốn chứng minh rằnganhthậtsựkhôngcầncônuôi,thìcon đường này e là còn phảiđirất lâu đấy.

Trước khi nhận ra mình thầm mếnanh, tựa như cómộthạt mầmđangđược gieo vào timcôvậy, đến khicôý thức đượcthìhạt mầm ấyđãtrở thànhmộtcây đại thụ, cành lá mọc lên tươi tốt,khôngthể tách ra khỏi sinh mệnh củacô.

Cậukhônghề biết rằng,côgáimà cậu vẫn luôn tìm kiếm trong đau khổ,thậtrađãchết từ lâu rồi.côấy tuyđãchết, nhưng linh hồn vẫn luôn ở bên cậu.

Cậu bắt đầu vẽ tranh, nhìn tấm ảnh,khônghiểu tại sao trong đầu cậu bỗnghiệnlênmộtđoạn ký ức.

anhgiỏi giang như thế, chỉ khicôbiến thành ma rồi,anhkhôngthể nhìn thấy đượccô,cômới dám rụt rè nhích tới gầnanh.

Diệp Tuệ ngồi xuống trước mặt cậu ta, Thẩm Thuật đứngmộtbên, Diệp Tuệnói: “Cậu có thể vẽ giúp tôimộtbức tranhkhông?”

Diệp Tuệ quay đầu nhìn thoáng qua, khó hiểunói: “Sao hai người ngồi xa thế?”côvới Thẩm Thuật ngồi hàng ghế đầu, xung quanh lại chẳng có ai cả, chị Nhâm và Tiểu Lưuđangngồi cách bọn họ rất xa.

Cậu nhớcôgáinày, là đàn em khóa dưới thời trung học, năm đó lúccôbị người ta bắt nạt, cậuđãgiúpcô. Nhưng theo như cậu biếtthìcôấyđãmất rồi mà.

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, ngắm hình bóng mình trong đôi mắtanh, mắtanhrất trong trẻo sạchsẽ, giống như có thể nhìn thấy đáy.

Thẩm Thuậtkhôngvui lắm, cảm thấy mấy người nàyđangquấy rầy đếnanhvà Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ chợt nhớ là người ta ai cũngnóianhkhắc mệnh, nhìnanhlạnh lùng ítnói, lại rất ít khi tiếp xúc với người khác. Bao nhiêu năm như vậy,anhlàm thế nào mà vượt qua được chứ?

Chị Nhâm vui mừngnóicho Diệp Tuệ biết chuyện này, bảocôvới Thẩm Thuật tách nhau ra màđi. Thẩm Thuậtđitrước, Diệp Tuệ ở lại, chứ để bị người ta chụp lại cảnhcôđidu lịch vớimộtngười đàn ôngthìtrang mạng hôm naysẽnổ tung mất.


Giọng Diệp Tuệ rấtnhỏ: “Thẩm Thuật,côbé biến mất rồi, nó còn trẻ như thế mà…” Còn chưa kịp nở rộthìđãphải lụi tàn.

Edit: Ngân Nhi

Diệp Tuệ nhìn thoáng qua Tống Tiêuđangở bên cạnh,nói: “côbé là bạn của chị, em biết em ấy sao?”

côrờiđi, Tống Tiêu cũngđitheocô, hai người đứng ởmộtnơi vắng vẻ, Diệp Tuệ đưa bức tranh chocôbé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Tuệ ngồi xổm xuống, chuẩn bị nhặt bức tranh lên, trong lòng vìđangcó điều suy nghĩ nên động tác rất chậm,côđưa tay ra, sắp chạm vào tờ giấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

anhkhẽ đáp: “anhđây.”

Cậu lại nhìn bức tranhmộtlần nữa, mặt củacôgáicòn chưa vẽ được, giọt lệ này lại rơi đúng vào vị trí mà cậuđangmuốn vẽ.

Tống Tiêu lắc đầu: “Lúc làm người em rất hèn mọn, ngay cả khi biến thành ma rồi cũng vẫn thất bại như thế.mộtngười tầm thường như em, vẫn làkhôngnên làm phiềnanhấythìhơn.”

côkhôngdám nghĩ đến việc nếuanhbiếtcôthíchanhthìsẽcó phản ứng như thế nào nữa. Thôithìcứ để chocôđơn phương thíchanhthôi, bí mật nàysẽmãi mãi được chôn sâu dưới đáy lòngcô.

Cậu họa sĩ đưa bức tranh cho Diệp Tuệ: “Xin lỗi, emđãtự ý thêm vào bối cảnh dưới nước.”

Tống Tiêu vô cùng quý trọng bức tranh này,côbé đưa tay vuốtnhẹ,nói: “anhấy nhớ là emđãcứuanhấy.” Mặc dùanhkhôngbiếtcôlà ai, nhưng chỉ cần thế thôi cũng là quá đủ rồi.

Nhưnganhlạinói: “Đúng là xấuthật.”

Để cho cậu ấy giữ tấm ảnh, trước khi rờiđi, Diệp Tuệ thấy Tống Tiêu đứng bên cạnh cậu ấy nhìn chăm chú, trong mắt dường như chỉ cómộtchàng họa sĩ ấy.

Nét mặt Tống Tiêu rất thanh thản, khóe miệng mang theo nụ cười,côbé nhìn Diệp Tuệ, chân thànhnói: “Cảm ơn chị.”

Trong tình thế sinh tử, cậu cố mở mắt ra, liền trông thấymộtđôi mắt cực kỳ đẹp. Sau đó khi cậu tỉnh lạithìthấy mìnhđãnằmtrênmặt đất rồi, bên cạnhkhôngcó ai cả.

Diệp Tuệ thoáng chốcđãphản ứng lại ngay: “Thôi c·h·ế·t, em quên chưa xếp hành lý rồi!” Bọn họđãđặt vé về tối nay, thế mà bận bịu quá nên việc nàyđãbị Diệp Tuệ quẳng ra sau gáy.

Thẩm Thuật thờ ơ đáp: “Chắc bọn họ thích ngồi chỗ đó.”

Tay cậu khẽ run lên, ổn định lại tâm trạng, cậu ngước mắt nhìn Diệp Tuệ: “Chị có quan hệ gì với em ấy ạ?”

Người họa sĩ khẽ chạm vào bức ảnh,nhẹnhàng vuốt lên đôi mắtcôgái,khôngbiết có phải là cảm giác haykhông, cậu cảm thấy ánh mắtcôgáiđãcứu mình rất giốngcôbé này.

Sở dĩ cậu tới đây vẽ tranh, cũng chính là vì hy vọng cómộtngàysẽgặp đượccôgáiấy.

Diệp Tuệ im lặng, vì quá thích nên Tống Tiêu mớikhôngdám dễ dàngnóira tình cảm của mình, e là cho đến khi biến mất hoàn toàn, tình cảm này cũngsẽkhôngbao giờ đượcnóira.

côhỏianh: “anhcó thấy mấy hôm nay sắc trời rất xấukhông?” Tống Tiêukhôngcó quan hệ gì vớicôcả,côcũng chỉ làmmộtviệcnhỏthôi, nhưng vẫn thấykhôngthể vui nổi.

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật thu dọn xong hành lý, cả hai ngồi lên máy bayđivề.anhvẫn bao cả khoang hạng nhất như cũ, nhưng lần này còn có thêm mấy nhân viên trong phòng công tác của Diệp Tuệ.

Thấy bộ dạng hớt hải củacô, Thẩm Thuật cong môi cười, hai người cùng nhau quay về khách sạn.

Cậuđangvẽ cảnh dưới đáy hồ, xung quanh rất tối, nhưng bêntrêncó chiếu xuốngmộttia sáng, cómộtcôgáiđanggiơ tay, đầu hướng lên trước, dường nhưđangôm theo cái gì đó bơi lêntrên.

Nhận lấy bức tranh,côyên lặngkhôngngẩng đầu lên. Ngắm nhìncôbé xinh xắn trong tranh, lại nghĩ đến Tống Tiêu mới vừa tan biến ngay trước mắt mình,côlại thấy lòng nghẹn lại.

Cậu luônđitìmcôgáiđãcứu mình, nhưng mãi màkhôngcó manh mối gì.

Vậy là, Thẩm Thuật phảiđira trước, nhưnganhkhôngvề ngay mà ở bên ngoài chờcô.mộtlát sau, Diệp Tuệđira,côđangbị các fan vây xung quanh.

Diệp Tuệ làm ngơ, vỗ vỗ vaianh: “Có nhiều tiền hơn nữathìcũng phải tiêu pha tiết kiệm chứ.”

Nhưng tâm ý củaanh, Tống Tiêusẽmãi mãikhôngbiết,côđãbiến mất hoàn toàntrêncõi đời rồi.côcũngkhôngbiết rằng, người mà mình thầm mến,thậtra cũng vẫn luônâmthầm nhớ đếncô.

Tống Tiêu lắc đầu, theo bản năng muốn đưa tay ra nắm tayanh,nóichoanhbiết rằng, sao em có thểkhôngnhớanhđược chứ?

Lúc này đây,côấyđangđứng ngay trước mặt cậu, cách cậu chỉ khoảngmộtgang tay, thế nhưng cậusẽmãi mãikhôngthể nhìn thấycô.

Dọc theo lối giọt nước chảy xuống, cậu bắt đầu vẽ đôi mắtcô, vẽ rất chậm, rất có tâm, tựa nhưđangmuốn tranh thủ bày tỏ luôn tình cảm của mình vào bức tranh này.

Ánh mắt cậu họa sĩ hơi trầm xuống, mắt nhìncôgáixinh xắn trong tấm ảnh: “Trước đây emđãtừng giúpcôấy, nhưng bây giờ chắccôấykhôngnhớ em là ai đâu.”

Có lẽ vì tâm nguyệnđãđược hoàn thành, thân thể Tống Tiêu dần trở nên trong suốt, mặtcôbé vẫn xinh đẹp như thế, nhưng càng ngày càng tái nhợtđi.

Thời gian của Tống Tiêukhôngcòn nhiều, Diệp Tuệ phải tranh thủ từng phút,côcầm theo hình củacôbé rồi cùng Thẩm Thuậtđitìm cậu họa sĩ kia.

Xuống sân bay, mấy người còn chưađirathìchị Nhâmđãpháthiệncó fan đứng ngoài,thìra sau khi các fan biết chuyện Diệp TuệđiĐại Lýthìđãtập trung đến đây để đóncô.

Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, nhớ tới chuyệncônóimuốn nuôianh, liềnnói: “Sau nàykhôngcần em phải tiết kiệm tiền choanhnữa,anhcó thể nuôi em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Tuệnói: “Emkhôngđịnhnóicho cậu ấy biết tình cảm của em sao?”côbé sắp tan biến rồi,khônglẽ…

ChuyếnđiĐại Lý này, Thẩm Thuậtđãrất trắng trợn khoe khoangsựgiàu có của mình với Diệp Tuệ, nhưng trong ấn tượng của Diệp Tuệthìanhcũng chỉ là từ “Thẩm Thuật hưởng tiền quỹ ủy thác của gia đình” trở thành “Thẩm Thuật cómộtchút tiền để dành” mà thôi.

côchạy nhanh về khách sạn,nói: “Bọn mình mauđithôi!”

Cũng giống với hình bóng mờ nhạt mà cậu luôn khắc sâu trong lòng.

Sao cảm giác nhưđangyêuđương vụng trộm thế nhỉ?

Tối hôm sau, Diệp Tuệ tới lấy tranh, trước tiêncônhìn Tống Tiêumộtcái, thấy thân thểcôbé trở nên mờđi,côbé sắp biến mất rồi.

Thẩm Thuật là chồng hợp pháp củacô, vậy mà phải yên lặng ngồi trong xe thế này.

Chương 53

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53