Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 43

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43


côvừa mới đóng cửa phòng lạithìThẩm Thuật ở phòng đối diệnđira, khóa cửađãgọi thợ đến sửa nên có thể đóng mở bình thường rồi.

anhnhíu mày, nhìn cửa phòng Diệp Tuệmộtlúc rồi mới quay ngườiđixuống nhà, Diệp Tuệkhôngquan tâmanhlàm gì, vừa về phòng làcôliền để lon sữa lên cái bànnhỏluôn.

Thế là xế chiều, Diệp Tuệ nhét lon sữa mạch nha vào túi xách, dẫn theo bùa hộ mệnh Thẩm Thuật lên đường đến bệnh viện đó.

Diệp Tuệ nhìncôấynói: “côqua đóđi,khôngphảicôluôn muốn gặp ông ấy sao?”

Ông mắc bệnh rất nặng, các cơ quan trong cơ thể đềuđangsuy kiệt rất nhanh, có thể rađibất cứ lúc nào.

Diệp Tuệ ngồi trong xe, nhìn bên ngoài tối đen như mực, cảm thấy hơi sợ.

Bọn họ suy đoán rằng, có lẽ Tôn Kiến Quốc cómộttâm nguyện gì đó chưa thựchiệnđược, nên mới cố gắng sống.

Dưới bầu trời đêm nhìnkhôngthấy đáy, tấm biển hiệu của bệnh viện sáng rực lên, tòa nhà bệnh viện cao lớnthìcó cảm giác nhưđangchìm trong bóng tối.

Hai người sau đó đều yên lặng, Tôn Kiến Quốc cố nén nước mắt, ông kéo ngăn kéo cuối cùng của cái tủ đầu giường ra, trong đó cómộtcái hộp.

Tôn Kiến Quốcnóirất bình thản: “Từng này tuổi rồi, còn có chuyện gì mà tôi chưa từng trải qua đâu.” Sinh mệnhđãđiđến cuối đường rồi, tiếc nuối duy nhất của ông chính là chưa thể gặp lại Trần Nguyệt Nga.

Chương 43

Sau đókhônglâu, trong thôn xảy ra đại hạn trăm năm cómột, người trong thôn phảiđisơ tán hết, Trần Nguyệt Nga cũng nằm trong số đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quỷ dù có đáng sợ thế nàothìcũngkhôngthể lấn áp được dương khí của Thẩm Thuật.

Diệp Tuệ thở dàimộtcái,nói: “Ông Tôn, ông có còn nhớ Trần Nguyệt Ngakhông?”

Với lại ma quỷ ở chung cư nàykhônghề ít so với các nơi khác, nếu mà bị mấy con ma khác pháthiệnra làcôcó thể nhìn thấy chúng nó, đến lúc đấy cả đám lại đồng loạt đến tìmcônóichuyệnthìphải làm sao.

Diệp Tuệ cả gan bước lênmộtbước, gạt bỏ nỗi sợ cầm lon sữa mạch nha dưới đất lên, thang máyđimộtmạch, rất nhanhđãlên đến tầng nhàcô.

anhrũ mắt nhìn tay mìnhmộtlúc, sau đó lấy laptop ra, ngồi giải quyết nốt những việc chưa làm xong trong hôm nay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nó lại nghịch cái bím tóc của mình, đáp: “Tôi tên là Trần Nguyệt Nga, cònanhấy là Tôn Kiến Quốc, chúng tôi cùng nhau lớn lên ở thôn Bách Hoa.”

Nghe thấy cái tên Trần Nguyệt Nga, Tôn Kiến Quốc liền chậm rãi mở mắt, ôngthậtsựkhôngnhớrõ,đãbao nhiêu năm rồi ôngkhôngcòn nghe lại được cái tên này?

Lúc này cửa xe được mở ra,mộtbàn tay xòe ra trước mặt Diệp Tuệ,côngước lên nhìn, thấy ánh mắt Thẩm Thuật rất chân thành,nóira mấy chữ.

Dựa theo lời kể của nóthìTôn Kiến Quốc là con trai của trưởng thôn, nhà của Trần Nguyệt Nga ở ngay cạnh nhàhắn, hai người từnhỏđãquen thân, lớn lên có tình cảm với nhau nhưngkhôngainóira.

“Tôisẽdẫncôvề nhà tôi, sau đócôhãy kểrõràng mọi chuyện cho tôi nghe, bây giờ cứ biến lại vào lon sữa trướcđi.”

Tôn Kiến Quốcđãhấp hối rồi, nên ông có thể nhìn thấy ngườiâm, ông trông thấymộtcái bóng mờ ảođivề phía mình, nhìn thấyrõmặtcôgái, chính là ngườiđãkhắc sâu trong trí nhớ ông.

Con ma tem phiếu xấu hổhiệnra từ lon sữa: “Làm phiềncôrồi.”

“Ngoan,khôngsợ.”

Bệnh viện tư mà Tôn Kiến Quốcđangđiều trị nằm ởmộtkhu khá yên tĩnh và xa trung tâm, lúc hai người đến nơithìtrờiđãtối.

Trần Nguyệt Nga bật khóc,côngẩng đầu lên, nắm tay Tôn Kiến Quốc, nghẹn ngàonói: “Sao có chuyện đó được?”côlà ma, tuy nắm tay Tôn Kiến Quốc nhưng ông lạikhôngthể cảm nhận được, dù vậythìông vẫn cười.

“khôngvấn đề gì, tôi chỉ muốn nhìn thấyanhấy thôi.”

Trần Nguyệt Nga thích ăn kẹo, nên ôngđãmởmộttập đoàn sản xuất buôn bán kẹo, lấy chính tên của mình để đặt cho tên công ty. Bao năm qua ông tham gia rất nhiều hoạt động, chính là hi vọng Trần Nguyệt Ngasẽnhìn thấy mìnhtrênTV và đến tìm ông.

Diệp Tuệ nhẩm tính thời gian, nhắc nhởmộttiếng: “côphải hiểu rằng nếu Tôn Kiến Quốc còn sốngthìcũng phải hơn 70 tuổi rồi.”

mộtlát sau vệ sĩđira ngoài, cho phép Diệp Tuệ vào phòng bệnh.

Trần Nguyệt Nga lại nhìn Tôn Kiến Quốc, áy náynói: “Năm đó emđãthất hứa rồi.”

Diệp Tuệ đón nhận ánh mắt củaanh, ánh trăng chiếu xuống rọimộtchút xíu lên mặtanh, ánh mắtanhđen sâu thẳm, tựa như bóng đêm bên ngoài cửa sổ, khiến người takhôngthể nhìn thấu.

“Sau khianhđi,khônglâu sau trong thôn xảy ra đại hạn, em buộc phảiđisơ tán, nhưng lại chếttrênđường.”

côyên lặng nhìnanh,trênhành lang vắng vẻ,côchậm rãinóiramộtcâu: “anhcảm thấytrênđời này có linh hồnthậtkhông?”

Tôn Kiến Quốc bồi hồi xúc động, ông nhìn Diệp Tuệ, chân thànhnói: “Cảm ơncô.” Cảm ơncôđãcho tôi gặp lạicôấy trước khi c·h·ế·t.

Bây giờ Tôn Kiến Quốcđãlà tổng giám đốc của tập đoàn Kiến Quốc, gần đây có tin ông bị bệnh,đangđược điều trị ởmộtbệnh viện tư nhân.

nóixong, đầu nókhôngngẩng lên luôn, mắt nhìn chằm chằm dưới đất, Diệp Tuệ còn sợ nósẽdùng ánh mắt để chọc thủng thang máy mất.

Thẩm Thuật lái xe, Diệp Tuệ ngồi ở ghế lái phụ,anhliếc nhìncô, lo lắng đến sức khỏe củacô: “Em ốm à? Thấy khó chịu chỗ nào?”

Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, Diệp Tuệ bỗng cảm thấy, có lẽcônên tìm cơ hội đểnóicho Thẩm Thuật biết rằngcôcó thể nhìn thấy ma.

Ông mở nó ra, bên trong làmộtchồng giấy gói kẹo xếp ngay ngắn, Trần Nguyệt Nga thích ăn kẹo, sau khi mất tin tức vớicô, ôngđãbắt đầu gom giấy gói kẹo lại, mong rằng đếnmộtngày có thể đích thân đưa chocô.


Diệp Tuệ bật cười, đặt tay mình lên tayanh. Thẩm Thuật dắtcôđivề phía tòa nhà bệnh viện,anhcũng nhớ là mỗi khi nắm tayanhthìcôsẽkhôngthấy sợ nữa.

Thẩm Thuậtkhôngnóigì, vẫn chỉ nhìn Diệp Tuệ, nét mặt nhưđangcó điều suy nghĩ.

Cũng may, vẫn còn kịp.

Thang máy lên đến tầng cao nhất, Tôn Kiến Quốc nằm ở phòng VIP, ngoài cửa có hai vệ sĩ đứng canh.

Thời gian trôiđi, Tôn Kiến Quốc vẫnkhônglập gia đình, tập trung gây dựng nhà máy sản xuất kẹo chocôgáimà mìnhyêuthương, cố chấp chờcôtrở lại. Thế nhưng đợi mãi mà vẫnkhôngthấycô, ông cũng dần giàđitheo từng năm.

“Tôi muốn tìm lại mối tình đầu của mình.”

Diệp Tuệđivào, nhìn về phía giường bệnh, Tôn Kiến Quốcđangnằm đó,trênngười cắm rất nhiều ống truyền, bên cạnh là những thiết bị máy móc lạnh lẽo, theo dõi kiểm tra tình hình sức khỏe của ông.

Ánh mắt con ma sáng lên,mộtgiây sau lại mỉm cười ngượng ngùng, nó cúi đầu, ngón taykhôngngừng xoắn xoắn cái bím tóc.

Diệp Tuệ ôm túi xách trước ngực, nhìn lon sữa mạch nha đáp: “Cómộtngười bạn nhờ emđithăm người ốm hộ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôn Kiến Quốcđãtừng nghĩ, ở thời đại này, nếumộtngười lâu rồikhôngcó tin tức gìthìrất có khả năng là người ấyđãchết, nhưng ôngkhôngmuốn tin, trong lòng vẫn luôn hi vọng rằng Trần Nguyệt Nga còn sống.

sựlạnh lẽo bao trùm lòng bàn chân trong nháy mắt, Diệp Tuệ có thể cảm nhận đượcâmkhí, hơi thở của ma quỷ phả vào mặt, nhưng vì vẫn nắm tay Thẩm Thuật nên dọc đườngcôkhôngnhìn thấy ma. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôn Kiến Quốc run rẩy đưa tay lên, giơ ra giữakhôngtrung, ông rất cẩn thận đụng chạm, nhưng cũng chỉ bắt đượckhôngkhí. Ôngnhẹnhàng hỏi: “Là em sao?”

Tôn Kiến Quốc nhìn Trần Nguyệt Nga chăm chú: “Em rất đẹp, vẫn hệt như năm đó.”

Ông nhìn Diệp Tuệ, vội vàng hỏi: “côấy bây giờ còn sốngkhông? Bây giờđangở đâu?”

Hôm nay, cuối cùng hai người cũngđãgặp được nhau rồi,côđứng trước mặt ông, vẫn trẻ trung như cũ, còn ôngthìđãhơn bảy mươi rồi.

Trần Nguyệt Nga luôn mong muốn được gặp lại Tôn Kiến Quốc, nhưng lúc này lại cảm thấy sợ, trốn sau lưng Diệp Tuệkhôngdám tiến lên.

Diệp Tuệ yên lặng rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại. Thẩm Thuật thấycôra ngoàithìlập tức nhìncô,anhkhôngcó ý muốn hỏi han gì, chỉ chăm chú nhìn.

Diệp Tuệ cầm lon sữađithẳng vào nhà, bước vào cửa cái làcôđivào phòng mình luôn, đóng cửa lại,thậtsựkhôngmuốn để Thẩm Thuật trông thấy cảnhcônóichuyện với lon sữa đâu.

Diệp Tuệ lắc đầu, tìnhyêucủa Tôn Kiến Quốc và Trần Nguyệt Nga khiến chocôrất cảm động,thìratrênđời nàythậtsựcómộtthứ tìnhyêunhư thế,khôngsợ hãi sinh tử.

côhít sâumộthơi,nói: “cômuốn tôi giúpcôthế nào?”

Trần Nguyệt Nga rất hiểu tấm lòng của ông,côkhóckhôngthành tiếng, đáp: “Em rất thích.”

Trần Nguyệt Nga cúi đầu, né tránh ánh mắt của Tôn Kiến Quốc: “Emkhôngcòn đẹp rồi.”

Hai ngườiđãdùng cả cuộc đời của mình để tìm nhau, chia cách hơn nửa đời người, thậm chíâmdương cách biệtkhôngthể vượt qua, nhưng cả hai vẫn luôn nhớ về nhau.

Thể trạng của ông ngàymộtkémđi, nhưng ông vẫn kiên trì sống từng ngày, các bác sĩ đềunóirằng, ông ấyđangtiếp tục duy trìsựsống chỉ bằngmộthơi thở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Thuật vẫn nhớ tối hôm trước, lúcanhđangsợ hãi,côđãnóicâu này vớianh.

Diệp Tuệ thương lượng với con ma tem phiếu,côđãđồng ý giúp đỡ nên nó rất ngoan ngoãn gật đầu nghe lờicô.

Tôn Kiến Quốc đưa cái hộp cho Trần Nguyệt Nga: “Em vẫn luôn thích ăn kẹo, em xem xem có thíchkhông?”

Diệp Tuệkhôngbiết phải tìm kiếm từ đâu, chỉ biết lên mạng tra cứu về thôn Bách Hoa và những từ khóa liên quan đến Tôn Kiến Quốc,khôngngờ lại tìm đượcthật.

Edit: Ngân Nhi

Diệp Tuệ buông lỏng tay ra: “Thẩm Thuật,anhđứng đây chờ em nhé.”

Trần Nguyệt Nga vừa nhìn thấy ông nằmtrêngiường bệnh là ôm mặt bật khóc,côkhôngthể ngờ rằng, lần gặp lại Tôn Kiến Quốc lại là khi ôngđangbị bệnh nặng như vậy rồi.

Ông lại hỏi: “Thế em có chê lão già nàykhông?”

Thẩm Thuật gật đầu, nghe lời ngồi xuống ghế chờ trước phòng bệnh,anhvuốtnhẹđầu ngón tay mình, nhiệt độ của Diệp Tuệ dường như vẫn còn lưu lại đó.

Vào ban đêm bệnh viện giống nhưmộtnơi sinh tử, các phòng bệnh đều đóng kín cửa, hành lang vắng vẻ.

Diệp Tuệ hỏi: “côtên là gì? Và mối tình đầu củacôtên gì?”

Cho đến khi Tôn Kiến Quốc phảiđikhỏi thôn Bích Hoa,hắnmới chủ động tới tìm Trần Nguyệt Nga, bảocôđợihắntrở về, khi nào vềhắnsẽcướicô.

Vẻ ngoài tuy chỉnh chu sạchsẽ, nhưng trông da dẻ nó xanh xao vàng vọt, đói đến mức mặt hóp cả vào.

“Phiềnanhnóivới ông Tôn rằng, Trần Nguyệt Nga có lời muốnnóivới ông ấy.” Diệp Tuệđitới trước mặt vệ sĩ,nói.

Trần Nguyệt Nga biến thành ma, bay lượn khắp thế gian, trong lòng vẫn luôn nhớ thương Tôn Kiến Quốc. Tôn Kiến Quốc tuyđãgià, nhưng ông vẫn thủy chungkhôngtừ bỏ việc tìm kiếm Trần Nguyệt Nga.

côcòn chưa đợi được Tôn Kiến Quốc trở vềthìđãchếttrênđường vì nạn đói, cho nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy nuối tiếc, rất muốn gặp lại Tôn Kiến Quốc.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tuệ nhìn con ma tem phiếu ở khoảng cách gần như vậy, nó mặcmộtcái váy hoa, tết tóc hai bên.

Tôn Kiến Quốc: “đãxảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Tuệ: “Ông có tin lời tôinóikhông?”

Thẩm Thuậtđãhiểu,anhtiếp tục lái xe, nét mặt có phần lười nhác. Trừ Diệp Tuệ ra,trênthế giới nàykhôngcòn bất kì ai có thể khiến choanhlo lắng nữa.

Trần Nguyệt Nga cũngnói: “Cảm ơncô.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43